Ăn phở xong hai người đến cô nhi viện Tình Thương.
Rồi cùng nhau đến khu công viên, nơi mà hai người có những kỉ niệm đẹp đẽ với nhau, vui vẻ với nhau.
" Anh ăn kem chứ " Nghiên Dương hỏi.
" Ừ "
" Vị gì "
Anh còn chưa kịp trả lời thì cô đã nhanh nhảu nói tiếp.
" Sô cô la "
Anh không nói mà chỉ khẽ gật nhìn cô cười vui vẻ.
Anh và cô chơi ở công viên giải trí rất lâu rồi trở về trường.
Lúc này cũng đã chập tối.
Khi đi đến cổng trường thì gặp Nhã Tịnh đi ngang qua.
" Em lên kí túc xá trước được không " Trình Tranh nói.
" Anh định đi đâu vậy " Nghiên Dương hỏi.
" Anh có chút việc cần giải quyết "
" Ừm.
Anh cứ giải quyết đi "
Sau đó Nghiên Dương lên kí túc xá trước.
Trình Tranh liền bước đến lại gần Nhã Tịnh.
Thấy anh đang đi đến gần Nhã Tịnh liền chỉnh lại quần áo, vuốt tóc này nọ, giọng ngọt lịm.
" À Trịnh thiếu " Nhã Tịnh nói.
" Tại sao cô giám làm thế, tôi đã cảnh cáo cô rồi cơ mà " Trình Tranh nói.
" Ờ...Trình thiếu em có làm việc gì sai sao "
Sau đó anh giơ một chiếc khuyên tai ra.
" Đây là của cô phải không "
" Ờ..phải.
Em cũng không biết là đã tặng nó cho anh rồi cơ đấy "
" Chắc cô không nhớ đây là chiếc khuyên tai mà cô đánh rơi lúc đi rừng "
" Em..
em "
" Là cô đã hại Nghiên Dương.
Cũng chính cô vạch trần thân phận thật của Nghiên Dương để tôi ghét cô ấy.
Nhưng tôi đã sớm biết trước thân phận thật của cô ấy rồi "
Nhã Tịnh khuôn mặt tái mét.
" Nhưng tất cảnhuwngx gì em làm là vì em yêu anh.
Tại sao anh lại yêu nó mà không phải em, em có gì thua kém nó sao.
Hả "
" Cô khác cô ấy.
Cô ấy không bao giờ dùng những loại thủ đoạn bỉ ổi này như cô "
" Nghe cho rõ đây, đây là lời cảnh báo cuối cùng, nếu cô còn động đến cô ấy thì hậu quả cô sẽ không thể tưởng tượng ra nổi đâu " Anh nói tiếp.
Sau đó anh gọi một cuộc điện thoại.
Ngay sau cuộc điện thoại của anh kết thúc thì điện thoại Nhã Tịnh đổ chuông.
Cô nhấc máy.
" Sao vậy bố "
" Mày làm cái gì vậy hả.
Mày đã đắc tội với ai mà 25% cổ phần của tao biến mất trong chớp mắt.
Hả "
" Bố..."
" Mày giải quyết chuyện này cho tao "
Cuộc điện thoại kết thúc.
Cô vẫn với khuôn mặt sợ hãi nói chuyện với anh.
" Trịnh thiếu...!em.."
" Đây chỉ là cảnh cáo.
Tôi đã nhắc nhở cô rồi "
Một câu nói hết sức ngắn gọn và hàm súc.
Anh rời đi sau câu nói đó.
Anh trở về kí túc xá.
Khi bước vào phòng thì đám khỉ ho cò gáy bắt đầu làm ầm lên.
" Trình Tranh, mày...!" Khúc Phong nói.
" Ngân Hy.
À không phải Nghiên Dương...!" Khúc Phong nói tiếp.
" Mày có chuyện gì vậy Khúc Phong.
Lại lên cơn sao " Trình Tranh nói.
" Dạo này thấy hai người rất hay đi cùng nhau.
Bỏ tụi này đi ăn cơm riêng nha " Cẩn Y nói.
" Có điều gì đó rất mờ ám ở đây nha " Lộ Khiết nói.
" Nói.
Rốt cuộc là có chuyện gì " Khúc Phong nói.
" Ờ thì tụi mình....!" Nghiên Dương ấp úng.
" Đang hẹn hò.
Làm sao " Trình Tranh nói.
Cả bốn người còn lại khuôn mặt ngơ ngác, ngạc nhiên đồng thanh nói.
" Ớ..
ờ..
hóa ra là hẹn hò "
" Hóa ra là hẹn hò thế mà không báo cho anh em một câu " Khúc Phong nói.
" Mày có thôi đi không.
Nói nhiều như mày Cẩn Y không yêu đâu " Trình Tranh nói.
" Ai bảo mình không yêu chứ " Cẩn Y nói.
Nghiên Dương và Lộ Khiết đồng thanh.
" Á...!à...!khai mau,đang hẹn hò.Phải không "
" Ừ thì cũng giống đôi kia " Khúc Phong nói.
" Kinh nha, kinh nha.
Chỉ còn mình đây là vẫn FA " Lộ Khiết nói.
" Mà Tranh mày tán gái với tốc độ tên lửa sao.
Nhanh quá đấy, chỉ tao vài chiêu để tao cua vài em về cho vui nhà vui cửa" Khúc Phong nói.
Sau câu nói ấy ngay lập tức Khúc Phong bị ăn một cái véo tai từ Cẩn Y.
" Còn muốn cua vài em sao.
Đi vào học.
Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp rồi đó "
" Mình cũng đi ôn thi đây.
Các cậu cứ tự nhiên " Nghiên Dương nói.
" Đợi anh đi cùng nữa.
Anh ôn cùng em " Trình Tranh nói..