Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh

Chương 23: Bảng Tin!






Cổng trường đại học Trùng Khánh sinh viên đứng đầy cổng trường đến nỗi xe cộ còn không qua lại được.

Vậy họ đang ngóng chờ điều gì.
Khi một chiếc xe BMW đen của Cảnh Hùng đỗ ở cổng trường.

Từng người bước xuống xe.

Đám học sinh hò hét bao vây lấy họ.
" Trịnh thiếu...!Trịnh thiếu....!"
Khi 6 người bọn họ bước vào trường thì lên thẳng lớp học.
******Khoa kinh doanh******
Cô Dinna bước vào.

Cả lớp từ trạng thái quay ngang, quay ngửa rì rầm nói chuyện liền im lặng và ngồi đúng vị trí.

Cô nhìn thấy Trình Tranh và Nghiên Dương đã quay trở lại lớp học thì hỏi thăm.
" Trình Tranh em không sao chứ "
" Em không sao ạ "
" Từ nhỏ em đã mất mẹ cô rất thương em.

Nếu em mệt cô có thể cho em về kí túc xá nghỉ ngơi "
" Em ngồi đây ngắm *người ấy* học là khẻ ngay mà cô "
Cả lớp đáng có sự xì xào bàn tán về câu nói vừa rồi của Trình Tranh.
" Người Trịnh thiếu đang nói đến là ai "
" Ai mà lại tốt số như vậy "
...
Cô giáo bắt đầu lên tiếng.
" Các em trật tự "
" Ngân Hy em có muốn về kí túc xá nghỉ ngơi không "
" Em vẫn còn sức học ạ " Nghiên Dương đáp.
" Vậy được rồi.

Chúng ta bắt đầu tiết học hôm nay "
" keng...keng...keng " Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học.


Nghiên Dương và Trình Tranh và Nghiên Dương cùng nhau đi xuống căn tin.

Khi đi qua bảng tin thì thấy rất nhiều sinh viên bám nhau,tụ tập vào đấy.

Nghiên Dương liền chen chân vào trong xem trên bảng tin ghi gì.

Cô choáng khi nhìn thấy những gì ghi trên bảng tin.

Hình ảnh cô cùng dòng chữ màu đỏ rất to trên phông ảnh.
" *Ngô Ngân Hy là Lâm Nghiên Dương - tiểu thư của Lâm gia - người thừa kế duy nhất của Dolly* "
Cô liền giật phông ảnh đó xuống thì phát hiện ra còn rất nhiều phông ảnh như vậy được dán ở khắp mọi người trong trường.

Cô bàng hoàng sửng sốt.
Mọi người đều xì xào bàn tán về việc cô dật chiếc phông ảnh xuống.
" Chuyện này là thật sao.

Không thể ngờ đó "
" Thì ra là giả vờ nghèo sao "
" Bây giờ thì không dám đắc tội với cô ta rồi "
....
Bỗng một người mặc quần áo đen bước lại gần Nghiên Dương.

Trình Tranh thì lên tiếng bảo vệ cô.
" Anh là ai " Trình Tranh nói.
" Mời tiểu thư qua bên kia nói chuyện riêng " Anh Lâm nói.
Nghiên Dương liền nhìn sang Trình Tranh tỏ vẻ mạnh mẽ.
" Không sao đâu.

Nói chuyện một lát thôi "
Sau đó cô cùng anh Lâm ra một góc vắng vẻ nói chuyện.
" Anh Lâm, mẹ tôi sai anh tới đây sao "
" Bà chủ đã biết chuyện tiểu thư ở Trùng Khánh rồi "
" Vì vậy bà ấy sai anh tới đây bắt tôi về, phải không "
" Không "

" Sao có thể chứ.

Bà ấy không bắt tôi về.

Tôi không tin "
" Bà chủ nói sẽ cho cô ở lại đây học cho đến khi tốt nghiệp sau đó thì trở về kết hôn với người mà bà ấy đã chọn sẵn cho cô.

Như vậy là yêu thương và nuông chiều cô hết mức có thể rồi "
"Thì ra là vậy.

Đời nào mẹ tôi lại không bắt tôi về cơ chứ "
" Tôi đến đây chỉ để nói với tiểu thư những lời này.

Lời đã nói xong vậy xin phép tiểu thư tôi trở về "
Sau đó cô bước trở lại chỗ Trình Tranh vẫn đang đợi mình.

Thấy cô quay lại anh hỏi.
" Sao vậy "
" Mẹ biết em ở Trùng Khánh rồi "
" Bác gái bắt em về sao.

Anh sẽ đi nói chuyện với bác gái "
" Không.

Mẹ không hề bắt em về "
" Em ổn không "
" Ổn mà.

Em đói rồi.

Chẳng phải anh phải làm em yêu anh sao.

Vậy hành động đi "
" Vậy chúng ta xuống căn tin ăn cơm "
" Em không muốn ăn ở đó,ngán lắm "
" Vậy anh đưa em đến chỗ này.

Chiều này được nghỉ anh sẽ đưa em đi chơi "
" Còn họ thì sao.

Không rủ họ đi cùng sao "
" Chúng ta đang hẹn hò mà.

Kệ họ đi "
" Vậy chúng ta đi thôi em đói rồi".