Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 43: Phụ nữ mang thai hay nhạy cảm






Người ta nói phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm,hay suy nghĩ nhưng thái độ của Phương Chấn Vũ làm cô không suy nghĩ không được.

Anh ngồi bên cạnh cô nhưng tâm anh không ở cạnh ,anh chưa bao giờ như vậy với cô,đến nỗi cô  lời cô nói anh cũng không để vào tai.Đây là lần đầu hai người cưới nhau mà anh trở nên xa lạ với cô như thế.

Cô thường nghe người ta nói khi người vợ mang thai người đàn ông thường sinh tật có những mối quan hệ ngoài luồng ,không lẽ...không...cô không tin đều đó Chấn Vũ sẽ không đối xử với cô như thế.Khiết Tâm cắn môi chần chừ muốn mở miệng hỏi anh có chuyện gì?


Đúng lúc điện thoại của anh reo lên,anh lấy từ trên bàn ,Khiết Tâm nhìn sơ thì số đó gọi từ Mỹ.

Bỗng thấy anh nhìn điện thoại reo lâu nhưng  vẫn chưa bắt máy sau đó quay sang nhìn cô,xong anh lại đứng dậy.

\-"Anh ra ngoài nghe điện thoại "

Nói rồi không để cô trả lời đi nhanh ra ngoài nghe,cô không nghĩ mình đa nghi nhưng cô cảm giác được anh có chuyện gì đang giấu cô,anh luôn nghe điện thoại trước mặt cô chưa bao giờ ra xa nghe như vậy.Không kìm chế sự tò mò được Khiết Tâm bước nhẹ nhàng ra đứng sau cây cột xem coi Phương Chấn Vũ nói gì.Cô còn nhìn được vẻ mặt khó xử của anh.Giọng nói trầm thấp nhưng bây giờ sao trở nên xa lạ đến thế.

\-" Được rồi..tôi sẽ quay về....đừng lo lắng

...tôi sẽ nói chuyện với cô ấy..."

Những lời sau..Khiết Tâm đâu còn dũng khí mà nghe nữa ,cô lấy mu bàn tay bỏ vào miệng cắn, để ngăn lại tiếng khóc ,thì ra anh có người phụ nữ khác ở Mỹ ,anh muốn quay về với cô ta ...nhưng anh thấy khó xử không biết mở lời với cô như thế nào .Nên từ tối giờ thái độ của anh lạ như thế.Khiết Tâm lau nước mắt đi thẳng lên lầu ,cô thật sự rất mệt cô thấy tim mình bây giờ rất rất đau...nỗi đau còn gấp vạn lần bảy năm trước...

Phương Chấn Vũ nghe điện thoại xong đi vào thấy tivi vẫn còn mở nhưng không  Khiết Tâm không thấy đâu.Lên lầu mở cửa ra thấy đèn trong phòng đã tắt,  cô đang nằm trên giường quay lưng lại phía cửa ,anh nghĩ cô ngủ rồi nên khép cửa lại qua thư phòng.Anh còn rất nhiều việc phải giải quyết.Nghe tiếng cửa đóng Khiết Tâm không kìm chế được nữa, bật khóc nức nở.Anh bắt đầu lạnh nhạt với cô ,anh không cần cô và con của họ nữa rồi.

Cô lấy tay vuốt nhẹ ở bụng.

\-" Huhu ...Con à! ba con không cần chúng ta nữa rồi"

Khóc mệt mỏi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Phương Chấn Vũ làm việc đến tận khuya, mệt mỏi day day trán , vào phòng thấy Khiết Tâm hô hấp đều đều , anh thả dép leo lên giường nằm xuống ôm cô vào lòng,cô chỉ " ưmh " lên một tiếng để mặc anh ôm mà ngủ tiếp,anh mỉm cười hôn lên tóc cô rồi cùng chìm vào giấc ngủ.Ngủ đến trời hơi tờ mờ sáng ,bỗng nhiên Phương Chấn Vũ nghe tiếng bước chân và tiếng kéo vật gì nặng ,anh mở mắt ra thấy Khiết Tâm đang kéo va li chuẩn bị ra cửa,Phương Chấn Vũ hoảng hồn bật đèn lên .KhiếtTâm  giật mình lấy tay che mắt ,quay lại nhìn người bật đèn .


Bất ngờ bị anh phát hiện ,giống như mình làm việc gì xấu cô quay đầu kéo vali bỏ chạy.Phương Chấn Vũ mới vừa mở đèn lên xem cô làm gì ,thấy một màn trước mắt tỉnh cả ngủ,không nghĩ nhiều anh bay thẳng từ trên giường xuống chạy tới ôm chầm lấy cô.Trời ơi anh không tin vào mắt mình nữa ,cô đang muốn bỏ trốn sao ?

\-" Khiết Tâm..em làm gì vậy?...em đi đâu?...Khiết Tâm"

\-" Buông ra ...anh buông ra..."