Sau khi tiếng nổ lớn xảy ra, cả một căn nhà hoang đều chìm trong biển lửa, Vũ Thần hốt hoảng đến mức hai chân không đứng vững, thanh âm trong tim như bị ngừng đi, hai tay anh phải gồng lên mới chống cự được với cái loại tình huống này, gân xanh cũng vì thế mà nổi lên rất nhiều.
Cùng lúc này thì Đường Thiệu Huy, Diệp Tiêu cùng người của bang Thần Ưng mới đến ứng cứu...
Họ cùng bất ngờ vì đám cháy lớn ở phía trước mặt, mọi người đều nhanh chóng thực hiện các kế hoạch để giảm bớt đi đám cháy, Thiệu Huy cùng Diệp Tiêu đi đến ngay chỗ anh hỏi: " Thế nào rồi hả? Tại sao chỉ có mỗi Thư Di ở đây thôi. " _ Thiệu Huy có chút nóng lòng mà nhìn qua nhìn lại! Vì cậu biết rõ Uyển Đình đã vì bạn của anh mà hi sinh quá nhiều rồi. Ít ra đã li hôn rồi nhưng lại thế nào đó mà bị bắt cóc, phải giữ an toàn cho cô ấy giờ phút này may ra là giúp bạn anh làm phước.
- Bên trong.. trong đó. _ Vũ Thần ấp úng, không nói nên lời, nhìn đám cháy hoảng loạn ngay đây mà tim anh như ngừng đập. Vài phút trước anh vẫn còn đang nói chuyện với cô mà, sao thế này?
- Mẹ kiếp! Cậu thật sự nhẫn tâm đến như vậy sao là một xác hai mạng đó. _ Diệp Tiêu lấn tới nắm lấy cổ áo của anh mà liên tục đấm vào mặt. Sở dĩ chuyện Cố Uyển Đình mang thai Diệp Tiêu vẫn chỉ mới biết cách đây vài ngày thôi. Vì hồ sơ bệnh án của cô vẫn còn được lưu ở trong bệnh viện..
- Nhanh lên, mau dập tắt đám cháy này đi, bên trong còn thiếu phu nhân của các cậu nữa. _ Diệp Tiêu cùng Thiệu Huy liên tục la lớn, trong lòng cũng không ngừng thầm rủa đứa bạn chết tiệt kia.
" Một xác hai mạng " _ Âu Dương Vũ Thần không thể khống chế được những cú đánh kia, liền như thế mà ngã xuống đất, trong miệng luôn lặp lại bốn chữ khi nãy mà bạn mình vừa mới nói xong!!
Nói như vậy.. Là Uyển Đình đang mang thai hay sao, tâm của anh lần này lại chấn động mạnh dữ dội hơn khi nãy, chuyện này, chuyện này có phải là thật hay không chứ? Thư Di vừa thấy anh ngã liền lao tới đỡ anh đứng dậy, trong lòng thì không khỏi vui thầm.. Như vậy thì chuyện lần này thế là đã quá may mắn phải không lại được một mũi tên mà trúng hai con nhạn liên tục như vậy chứ.
Đám cháy mãi không thể ngừng lại, mọi người đều được huy động để nhanh chóng dập tắt đi nó.
Nhưng cái duy nhất ở đây chính là điều kiện thời tiết không thuận lợi, gió lúc này lại một lớn hơn lúc nãy nữa? Vũ Thần, có phải lần này, Cố Uyển Đình thật sự mệt mỏi đến tận cùng rồi hay không chứ, đến ông trời cũng không muốn cho chúng ta dập tắt được đám cháy này để cứu cô ấy nữa là
Vì quá kiệt quệ, Vũ Thần cũng nhanh chóng ngất xĩu, anh hoàn toàn không biết được lúc ngất xĩu đã xảy ra chuyện gì cả. Đến khi anh tỉnh lại cũng là chuyện của hai ngày sau rồi, là chuyện mới a.
- ---------
- Vũ Thần, tôi hận anh.. Thật sự hận anh, đứa con của tôi, cũng do anh mà chết đi rồi. _ Trong khi mơ, anh thấy Cố Uyển Đình quay về đòi mạng vẻ mặt rất hung dữ, thân thể đều bị biến đen đi cả.
Âu Dương Vũ Thần vì thế mà lại bất ngờ tỉnh dậy, kế bên là Lã Thư Di đang ngủ gật để chăm sóc..
Mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, anh bất giác mà đưa tay đặt lên tim của mình, nó vừa đau lại vừa nhói!!
- Thần, Thần, anh tỉnh lại rồi hay sao. _ Thư Di cảm nhận được, cô ta liền ngay lập tức tỉnh dậy rồi quan tâm lo lắng hỏi han cho anh, nhưng nhận lại chỉ là khuôn mặt đờ đẫn của người đàn ông đó
Lúc này, bên ngoài Diệp Tiêu mặc đồ bác sĩ tiến vào, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vào anh, không muốn nói lời nào. Vũ Thần như nhớ ra việc gì đó, ngước mắt lên cầu khẩn với Diệp Tiêu! Anh ta thấy vậy mới giả vờ ho một cái, nói: " Thư Di, cô xuống căn tin mua cho cậu ta ít cháo thịt nóng ăn vào đi."
Cô ta nghe vậy cũng không biết nói gì hơn, đứng dậy đi thẳng ra ngoài thôi. Ở bên trong Vũ Thần cùng Diệp Tiêu mặt đối mặt với nhau, không gian trầm tĩnh đến đáng sợ? Anh mới lên tiếng hỏi:
" Chuyện hôm đó.. Đã diễn ra thế nào rồi? " _ Tiếng của anh khàn đặc, khuôn mặt lộ vẻ hốc hác.
- Chết rồi. _ Đối diện với loại câu hỏi này của Vũ Thần, anh ta chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ vậy đó.
- Cái gì, cậu nói ai chết? _ Anh nghi hoặc hỏi lại, vẻ mặt đột nhiên cau lại không thích ứng kịp việc này. Diệp Tiêu thốt ra hai chữ này bình thản như vậy, đương nhiên dễ gây cho người khác tò mò..
- Cậu thôi đi Vũ Thần! Cậu không phải muốn cứu Thư Di sao, Cố Uyển Đình chết rồi, thật sự chết!
- Ha! Cậu đang nói nhảm nhí cái gì vậy chứ, cô ta cùng lắm bị thương vài tuần sẽ nhanh khỏi mà.
Sự thật này, ngay cả Thiệu Huy và Diệp Tiêu cũng không thể chấp nhận được nữa là. Nếu có thể..
Anh ta thật sự muốn moi tim bạn của mình ra, xem coi nó được làm bằng gì mà vô tâm đến thế?!
- Hôm đó gió lớn, ngọn lửa phải mất đến bốn tiếng mới khống chế được. Những thứ còn sót lại là một bộ xương người và những tàn tro sau đám cháy, như thế đã đủ chưa? Âu Dương Vũ Thần cậu thật sự đã giết chết hai mạng người rồi. _ Sự tức giận lên đến đỉnh điểm, Diệp Tiêu lớn tiếng nói.
- Cái.. gì? Cậu lặp lại thử xem, cái gì là hai mạng người cơ chứ? _ Vũ Thần nghi ngờ hỏi lại cho rõ.
- Cố Uyển Đình, cô ấy đang có thai. Nhưng bây giờ thì sao, cậu đẩy cô ấy vào chỗ chết rồi? Nói đi! Cô ấy và đứa bé có tội tình gì, nó là cốt nhục của cậu đó, đã vừa lòng hả dạ chưa? Tôi nói cho cậu biết, lần này là sự thật.. Uyển Đình, cô ấy đã thật sự từ bỏ cậu rồi, cô ấy mệt lắm rồi.
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]