Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
1.
"Nào, nào, uống đi, hôm nay không ai được phép rời đi cho đến khi buống hết rượu này."
Na Vi rõ ràng là đã say rồi, "Trương tổng, tôi kính anh. Tôi có thêm hai ý tưởng tổ chức sự kiện cho lễ khai trương Nam Thành. Tôi sẽ điền nội dung kế hoạch gửi đến email của anh vào ngày mai."
Tình bạn được thiết lập trên bàn rượu, việc làm ăn cũng có được bàn trên bàn rượu. Người này dành nửa tháng để trà trộn trong trong quán rượu, cũng đã tầm tuổi này rồi thì việc làm ăn sẽ không để việc uống rượu là một điều bất lợi.
May mắn thay, cô biết uống rượu và ít nhất có thể uống được, cô sẽ không dễ dàng bị đánh gục.
Na Vi than thở bàn nhậu đã khiến cô chẳng còn tình yêu! Thử nghĩ mà xem, có ông chồng nào lại muốn cưới một cô vợ nghiện rượu làm dâu cơ chứ?
Với một người ba ngày chẳng rời rượu như Na Vi, gia đình vốn chẳng thể chứa nổi cô, nhưng thế giới phù hoa bên ngoài lại vô cùng ưu ái. Ngày nay, trên bàn tiệc, nếu có một người phụ nữ sắc sảo, quyến rũ, nói năng khéo léo và chẳng bao giờ rời ly rượu bên cạnh, thì ông chủ nào lại không nể vài phần, kẻ háo sắc nào mà chẳng nhỏ dãi thèm thuồng, chờ thời cơ hành động.
Từ sau khi tốt nghiệp, Na Vi cùng cô bạn thân Mưu Lam Thiên mở một công ty tổ chức sự kiện. Na Vi phụ trách đối ngoại, còn Lam Thiên lo quản lý công việc hàng ngày của công ty.
Vì Na Vi thường xuyên đi tiếp khách, Lam Thiên muốn thuê cho cô một tài xế riêng để tiện đưa đón mỗi khi cô uống rượu. Nhưng Na Vi vốn quen sống tự lập, không thích có người lảng vảng xung quanh mình. Chiếc xe của cô, cô cũng không muốn ai động vào. Thế nên, cô không cần tài xế riêng, cũng không nghĩ đến việc thuê người lái xe hộ sau khi uống rượu.
Thường thì Na Vi tự lái xe đến nơi tổ chức tiệc, uống xong rồi bắt taxi về nhà. Nhưng từ khi cậu em ngoan ngoãn của Lam Thiên, Mưu Vũ Hàng, tốt nghiệp đại học trở về thành phố S, lịch trình tiệc tùng của Na Vi luôn bị cậu bắt gặp không trượt phát nào.
Na Vi giận đến nghiến răng, không những chiếc xe yêu quý bị ép phải để người khác lái, mà ngay cả hình tượng nữ anh hùng nghìn chén không say của cô cũng bị cậu "ngoan bảo" này mổ xẻ, cằn nhằn chẳng ngừng.
Mỗi khi ngồi trong xe, trong không gian yên tĩnh, nghe Mưu Vũ Hàng – người nhỏ hơn cô hai tuổi – với giọng điệu vừa như trách móc, vừa như quan tâm, Na Vi lại không nhịn được mà khẽ nheo đôi mắt mơ màng, phủ một lớp men say nhè nhẹ, buông lời đáp lại một cách lười biếng, còn tranh thủ đùa giỡn với cậu đôi câu.
"Em Mưu à, cậu đang xót chị đây sao? Hay là cậu coi chị như nụ hoa cần tưới tắm? Lời lẽ đạo lý của cậu tuôn ra như mây trôi nước chảy, thật đúng là "mưa xuân thấm đất, nhẹ nhàng mà sâu sắc"!"
Na Vi tinh nghịch buông lời trêu đùa Mưu Vũ Hàng, ánh mắt lả lơi như sợi tơ mỏng, tựa bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, từng đốm sáng long lanh phản chiếu trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, vô tình gõ cửa trái tim cậu.
Mưu Vũ Hàng cố giữ vẻ bình tĩnh, hai tay vững vàng nắm tay lái, tiếp tục nói lý lẽ:
"Hiện giờ là mùa hè. Ngay cả mùa mà cũng không phân biệt được, thế mà còn uống rượu! Chị có biết rượu được ủ thế nào không?"
"Ủ thế nào thì có quan trọng đâu, quan trọng là biết uống thôi. Đâu như cậu, em Mưu à, thanh tâm quả dục, chẳng biết thưởng thức rượu ngon, cảnh đẹp, hay giai nhân."
Do sống một mình đã lâu, tính cách của Na Vi càng trở nên tùy hứng, việc chọc ghẹo cậu em cún con ngoan ngoãn này là thú vui không thể bỏ qua. Ai bảo cậu tự dâng mình lên cho cô đùa cợt? Cô mà không tranh thủ thì đúng là có lỗi với cơ hội. Nhưng thật ra, Na Vi cũng chỉ dừng lại ở việc đùa miệng.
Khi còn đi học, sống dưới sự giám sát chặt chẽ của người ba là hiệu trưởng, cô không dám "yêu sớm" công khai. Lên đại học, cô nghĩ sẽ tranh thủ yêu một lần cho đàng hoàng, nhưng cuối cùng lại chẳng thể rung động, không ai khiến cô cảm thấy hợp. Sau khi tốt nghiệp, cô bận rộn xây dựng công ty, mấy năm gần đây càng phải tập trung phát triển kinh doanh, chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm.
Lâu dần, Na Vi cảm thấy trái tim mình dường như đã đánh mất khả năng rung động vì tình yêu. Vì thế, cô tự tuyên bố: **"Thề độc thân đến cùng!"**
Lời tuyên ngôn nghiêm túc của cô lại khiến đám bạn bè thân thiết chú ý, ai nấy đều sốt sắng sắp xếp, giới thiệu đối tượng cho cô.
-
2.
Mới về nhà chưa đầy nửa tháng sau khi tốt nghiệp, Mưu Vũ Hàng đã nghe chị gái kể về thành tích "lẫy lừng" của Na Vi: liên tiếp chuốc say 10 đối tượng xem mắt, khiến cả 10 người đều gục ngã.
Nghe xong, Mưu Vũ Hàng không khỏi giật mình. Nghĩ đến... không đúng, phải nói là nhớ đến tình trạng dị ứng rượu khiến mình chẳng dám uống một giọt, cậu tự hỏi liệu mình có cửa thắng nào trước "nữ tửu thần" này hay không?
Sau một hồi suy nghĩ, cậu lên hẳn một "chiến lược chinh phục" dành cho cô chị hơn tuổi này, quyết tâm nếu kế hoạch không ổn, sẽ lập tức dùng chiêu sát thủ cuối cùng.
Mưu Vũ Hàng, thời đi học người từng được mệnh danh là "hoàng tử ấm áp", bắt đầu bằng bước đầu tiên quen thuộc: chiến thuật dịu dàng. Sáng nào cậu cũng mang bữa sáng yêu thương đến văn phòng của Na Vi để cùng ăn với cô.
Na Vi vốn có thói quen không ăn sáng, nên Mưu Vũ Hàng đành dắt cô đi kiểm tra sức khỏe, nhờ một người bạn làm bác sĩ giải thích tầm quan trọng của bữa sáng.
Khi chuẩn bị đi làm, Mưu Vũ Hàng tự cho mình vài ngày nghỉ ngơi, lấy cớ đã lâu không về thành phố S, giờ thấy xa lạ quá. Đây là bước thứ hai trong kế hoạch: nhờ Na Vi dẫn cậu đi dạo khắp nơi.
Na Vi không đồng ý, Mưu Vũ Hàng liền mặt dày bám trụ ở văn phòng cô mỗi ngày, ngồi đó cùng cô làm việc. Cuối cùng, Na Vi đành phải nhượng bộ, dẫn theo chú chó lớn ấm áp này đi khắp phố phường.
Đến bước thứ ba, Mưu Vũ Hàng nghĩ ra đủ lý do để mời Na Vi đi ăn tối dưới ánh nến. Nhưng lần nào Na Vi cũng viện lý do bận tiệc tùng để từ chối.
Nếu núi không chuyển, nước sẽ phải chảy. Mưu Vũ Hàng liền chờ sẵn ở địa điểm Na Vi tiếp khách, mang theo sách để giết thời gian, kiên nhẫn chờ cô xong việc rồi đưa cô về nhà.
Trong một lần dừng đèn đỏ, Mưu Vũ Hàng khẽ gọi: "Na Vi..."
Na Vi khẽ hừ một tiếng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chìm trong cơn buồn ngủ.
Mưu Vũ Hàng đành bật nhạc trong xe, vừa lái vừa tăng âm lượng, cố gắng gọi Navi tỉnh lại trước khi cô hoàn toàn đắm chìm vào giấc mơ.
"Ơ?" Na Vi bị tiếng nhạc rock sôi động đánh thức, đôi mắt đẹp ánh lên sự giận dữ, gương mặt lạnh lùng như phủ một tầng sương giá. Giấc mộng đẹp của cô đã bị tiếng nhạc đột ngột làm tan tành.
Mưu Vũ Hàng nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt đầy ý cười, bắt đầu bâng quơ nói chuyện:
"Na Vi, em đã nhận lời về giảng dạy tại trường cũ rồi. Mấy hôm trước em gặp thầy hiệu trưởng."
"Ừ." Na Vi hờ hững đáp lại, chuyện này cô đã biết từ lâu.
"Bác trai bắt em ký một bản hợp đồng mang ý nghĩa rất đặc biệt." Mưu Vũ Hàng dừng xe tại một ngã tư, quay đầu nhìn Na Vi, nhẹ nhàng nói. Chờ đèn xanh, cậu lại tiếp tục lái xe.
"Hả?" Na Vi lơ mơ nhưng cuối cùng cũng hiểu được cậu nói gì. Trong lòng cô bất giác cảm thấy có chút bất an. Kể từ khi Mưu Vũ Hàng tốt nghiệp trở về, thái độ của cậu với cô dường như không còn như trước.
Trước đây, cô chỉ đơn giản là một "chị gái" của cậu, nhưng gần đây Na Vi phát hiện, sự tiếp cận của Mưu Vũ Hàng không hề đơn giản.
Hết mang bữa sáng đầy tình cảm đến mỗi ngày, mỗi khi đi chơi cậu lại tranh thủ kéo cô chơi những trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc.
Hỗn loạn thật rồi! Na Vi hạ kính xe xuống, cơn gió đêm mạnh mẽ ùa vào, làm rối tung mái tóc dài của cô. Cô vén tóc ra sau, ánh mắt sáng rực nhìn qua gương chiếu hậu, phong cảnh về đêm vùn vụt trôi qua, phản chiếu phía sau xe.
Cô tỉnh táo nói:
"Mưu Vũ Hàng, chị là bạn thân của chị gái em, tính ra cũng là chị của em. Sau này đừng gọi thẳng tên chị nữa, không lễ phép chút nào. Còn bữa sáng, chị tự ăn được, em cứ yên tâm đi làm. Còn về bản hợp đồng đặc biệt kia, chẳng lẽ ba chị bắt em bán thân à?"
Mưu Vũ Hàng biết Na Vi đang cố ý giữ khoảng cách với mình. Cậu giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng chân đã đạp mạnh ga.
"Thằng nhóc này, em giận ai đấy? Chị hay là ba chị?" Na Vi bực mình, tay bám chặt vào tay nắm trên trần xe, lớn tiếng nhắc Mưu Vũ Hàng lái chậm lại. Cô vẫn chưa ngắm đủ thế giới phồn hoa này, không muốn vì một cơn bốc đồng mà chết trẻ.
Mưu Vũ Hàng mím môi không nói gì, nhưng chân đã giảm tốc độ xe.
Từ nhỏ, Na Vi đã biết thầy hiệu trưởng rất coi trọng Mưu Vũ Hàng. Chính vì vậy, thầy mới khuyến khích cậu theo học sư phạm, rồi sau này quay lại trường cũ giảng dạy, tốt nhất là có thể kế nhiệm vị trí hiệu trưởng khi đủ lông đủ cánh.
Hiện giờ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Mưu Vũ Hàng trưởng thành vượt bậc, thầy hiệu trưởng có thể an tâm lui về hậu phương. Điều Na Vi không biết là ba cô, thầy hiệu trưởng ấy, từ lâu đã xem Mưu Vũ Hàng như con trai, phần vì bản thân ông không thể sắp đặt được cuộc đời của cô con gái bướng bỉnh này.
Na Vi vốn lớn hơn Mưu Vũ Hàng hai khóa, nhưng không ngờ cậu lại nhảy lớp, trực tiếp thi đại học từ năm lớp 11 thậm chí còn đạt thủ khoa khối tự nhiên. Thành tích đó đã mang lại vinh quang lớn cho ngôi trường quý tộc do nhà họ Na đầu tư toàn bộ, giúp bố Na Vi rạng rỡ suốt một tháng trời.
Trong một tháng đó, tiền sinh hoạt phí của Navi tăng thêm hẳn một con số không.
Xe chầm chậm tiến vào tầng hầm khu căn hộ ven sông mà Na Vi tự mình mua. Sau khi dừng xe ổn định, Mưu Vũ Hàng quay đầu nhìn sang bên cạnh. Đôi môi vốn mím chặt giờ đây mới nở một nụ cười nhẹ.
Na Vi không chút phòng bị đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu.
Mưu Vũ Hàng ngắm nhìn gương mặt ngọt ngào của Na Vi khi ngủ, bất giác nhớ lại một buổi sáng nhiều năm trước. Cũng là cô gái ấy, nằm bên cạnh cậu. Khi đó, vừa tỉnh dậy, cậu đã hoảng hốt đến không thốt nên lời.