Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 25: 25: Khẩn Cầu Giai Nhân





Có một khoảnh khắc, Hoàn Huyên thật sự muốn chặt đường huynh không sợ trời không sợ đất kia thành tám khúc.
Hắn liếc Cao Mại một cái: "Sao hắn biết ta ở đây?"
Cao Mại bị sát ý trong mắt hắn bắn tới run rẩy, lắp bắp: "Dự......!Dự Chương Vương nói là tới thành Nam thăm hỏi thân hữu, nghe nói điện hạ dưỡng bệnh ở Sơn Trì Viện..."
Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng: "Thành Nam có hồ bằng cẩu hữu* gì của hắn chứ."
(Ji: *Hồ Bằng Cẩu Hữu - 狐朋狗友 - bạn xấu)
Dứt lời bỗng nhớ đến hôm nay nữ thợ săn kia phái tỳ nữ đến chợ Đông mua rượu, cũng không biết có phải đã bị người ta theo dõi ở thị phường hay không.
Từ ngày yến tiệc hoa mai Đông Cung đã qua nửa tháng, không ngờ tên đăng đồ tử này vô vị như vậy, thật sự ôm cây đợi thỏ ở thị phường.
Hắn đã phòng trước một bước, lại để sót chuyện hắn ta không biết xấu hổ, đường đường là một quận vương, thế mà lại đi theo nô tỳ thanh y kia một đường tới nơi này.
Nhưng người đã tới rồi, thật sự tránh không gặp cũng không tốt.
Hắn tức giận nói với Cao Mại: "Để hắn đến tiền viện chờ."
Dứt lời quay trở lại trong phòng.
Nữ thợ săn kia ngồi chờ hắn trên tháp, trên người khoác xiêm y lộn xộn, đôi chân dài còn ở bên ngoài, dưới ánh đèn lồng chiếu qua cửa sổ ngoài hành lang, ánh sáng yếu ớt phác họa đường cong kia càng thêm mê hoặc.
Hoàn Huyên hận không thể nghiền xương Lục đường huynh của hắn thành tro.
"Ta có chút việc đằng trước," Hoàn Huyên rút ánh mắt ra khỏi người nàng, "Ngươi ở đây chờ ta."
Dừng một chút rồi nói: "Mệt thì ngủ một lát trước đi."
Kỳ thật nếu hắn không trở về nói lời này, nàng cũng không thể không đợi hắn, hắn đặc biệt tiến vào dặn dò một tiếng, trái lại khiến Tùy Tùy có chút không ngờ.
Nàng gật đầu: "Vâng."
Hoàn Huyên phủ thêm áo khoác ra cửa, nói với Cao Mại đang chờ dưới hành lang: "Bữa tối chuẩn bị xong chưa?"
Cao Mại nói: "Dưới bếp đã chuẩn bị xong thức ăn.

Lúc Dự Chương Vương chờ điện hạ đã dùng chút điểm tâm."
Hoàn Huyên gật đầu: "Cho người xuống hầm lấy một vò Nghi Thành Cửu Uẩn."
Cao Mại cười đáp vâng, tuy rằng điện hạ bọn họ chỉ cần vừa nói tới Lục đường huynh này liền ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn thân thiết với Dự Chương Vương, không tiếc lấy rượu ngon trân quý cất trữ ra chiêu đãi, ngày thường được thứ gì tốt, cũng nhớ cho người đưa một phần đến Dự Chương Vương phủ.
Điện hạ bọn họ từ nhỏ tính cách đã quái gở, thân nhân lạnh nhạt, lúc Tiên Thái Tử tại thế còn thi thoảng quan tâm tam đệ này một chút, bốn năm trước huynh trưởng giá hạc tây hành, Tề Vương ngoài miệng không nói gì, trong lòng nhất định không dễ chịu.
Đoạn thời gian đó hắn càng thêm độc lai độc vãng, trầm mặc ít lời, thường cả ngày không nói một câu, nhờ có vị đường huynh bất cần đời này kiên cường dính lấy, qua qua lại lại, hai kẻ tính tình khác biệt trái lại thường xuyên qua lại.
Hoàn Huyên sửa sang vạt áo, đi đến Tiền viện.
Quan hệ hai người thân cận, nội thị liền đưa Dự Chương Vương tới Đông hiên.
Trong nhà đốt than trầm hương, thắp đèn chín nhánh, hương trầm đàn lượn lờ trong lư Bác Sơn, Hoàn Minh Khuê ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, thanh thản uống trà.
Hắn thấy Tề Vương cũng không đứng dậy chắp tay hành lễ, nheo đôi mắt hồ ly tỉ mỉ đánh giá mặt hắn: "Tử Hành, ngu huynh thấy sắc mặt đệ hồng hào, hai mắt hằn đỏ, là dấu hiệu của chứng nhiệt dương quá thịnh, xem ra bệnh cũng không nhẹ đấy."
Dừng một chút, quan tâm lo lắng đầy mặt: "Đã gọi y quan đến xem qua chưa?"
Hoàn Huyên liếc hắn một cái, mặt vô cảm: "Bệnh nhẹ thôi, làm phiền đường huynh đặc biệt chạy từ thành bắc đến thành nam."
Hoàn Minh Khuê cười nói: "Không phiền không phiền, hơn nữa cũng không phải là đặc biệt, thật ra là thuận đường, vốn là vì bái phỏng một vị bằng hữu, nào biết đi một chuyến công cốc, biết đệ ở đây dưỡng bệnh, đương nhiên muốn tới thăm một chút."
Hoàn Huyên giật giật khóe miệng: "Không biết Lục đường huynh muốn bái phỏng vị bằng hữu nào?"

Hoàn Minh Khuê nói: "Là một vị giai nhân, trùng hợp cũng ở Thường An phường này, Tử Hành nói xem có khéo hay không đây?"
Hoàn Huyên điềm nhiên như không gật đầu: "Đúng thật rất khéo."
Dừng một chút: "Không biết đường huynh muốn tới, hàn xá đơn sơ, thỉnh thứ lỗi khoản đãi không chu toàn."
Hoàn Minh Khuê tựa hồ không nghe ra ý tứ của hắn, nhìn quanh bốn phía, cong mắt cười nói: "Ngược lại ngu huynh cảm thấy nơi này thật sự rất tốt, từ lâu đã nghe biệt trang Thọ An công chúa đất đá cây cối tao nhã hiếm thấy, lầu các rất đẹp, vẫn luôn muốn đến mở rộng tầm mắt, đáng tiếc lúc đến đã hoàng hôn, chưa dạo qua viện tử một chút."
Mi tâm Hoàn Huyên giật giật, đây là ý tứ muốn ngủ lại, thằng nhãi này hiển nhiên là cố ý mà đến, chính là không gặp được người rồi.
Hắn nhấc mí mắt, nhàn nhạt nói: "Viện tử hoang phế nhiều năm, đều là bụi rậm cỏ hoang, không có gì đáng xem, may mà Lục đường huynh không trông thấy."
Hoàn Minh Khuê nhếch đôi môi mỏng đỏ đến quá đáng: "Từng thấy nhiều lâm viên điêu khắc chạm trổ chỉnh tề, cảnh thiên nhiên như vậy ngược lại đáng quý, Tử Hành nói thế, ngu huynh không thể không xem rồi."
Hoàn Huyên nói: "Thế cũng dễ thôi, đợi đường huynh dùng xong bữa tối, ta lệnh người thắp đèn, gọi Cao Mại dẫn huynh đi dạo cho thỏa thích."
Hắn lạnh lẽo liếc Cao Mại một cái: "Đường huynh muốn dạo suốt đêm cũng không sao."
Cao Mại biết chủ nhân đây là trách hắn làm việc không thỏa đáng, cố ý dùng lời nói đâm chọt hắn, chỉ có thể rụt cổ rồi đưa ra gương mặt tươi cười.
Hoàn Minh Khuê cười nói: "Vậy thì làm phiền Cao tổng quản."
Dừng một chút lại nói với Hoàn Huyên: "Chỉ là phí nhiều đuốc của Tử Hành, ngu huynh thật sự áy náy."
Hoàn Huyên mỉm cười nói không sao, quay đầu phân phó Cao Mại truyền thiện, nói tiếp: "Đưa một phần đến nội viện, rượu cũng đưa một bình qua."
Vẻ mặt Hoàn Minh Khuê kinh ngạc: "Chẳng lẽ Tử Hành còn có khách sao?"
Hoàn Huyên nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, rồi nâng chung trà lên, hơi rũ mắt, hiển nhiên không có ý định nói rõ.
Trong lòng Hoàn Minh Khuê biết rõ, cũng không nắm mãi không buông.
Không đến một lúc, nội thị dọn xong bữa tối, hai người dời bước vào đường.
Hoàn Minh Khuê nâng chén rượu ngửi nhẹ: "Nghi Thành Cửu Uẩn, là đợt cống phẩm năm trước nhỉ? Là loại rượu ủ tốt nhất năm đó."
Hoàn Huyên nói: "Nếu đường huynh thích, dùng bữa tối xong hồi phủ thì mang hai bình trở về."
Chưa nói hai câu đã vội đuổi hắn đi rồi, Hoàn Minh Khuê giả vờ nghe không hiểu, cười nói: "Vậy ngu huynh không khách khí với đệ."
Hắn nhấp một ngụm rượu, tán thưởng một tiếng, buông chén rượu, rồi cầm đũa ngọc gắp một lát cá mỏng như cánh ve, chấm vào thanh tương, đưa vào miệng, tỉ mỉ thưởng thức.
"Toàn Trường An thành chỉ có rượu và thức ăn trong phủ của đệ là tốt nhất," Hoàn Minh Khuê nhìn lướt qua bốn phía, "Trang hoàng cũng tao nhã, còn có phong cảnh rừng cây suối trong, nếu có thể ở lại một lúc, nhất định là cuộc sống như thần tiên."
Hoàn Huyên nói: "Đường huynh tán thưởng, theo ta thấy, Dự Chương Vương phủ kia của huynh mới là cung điện trên trời, động phủ thần tiên." Mau mau trở về đi.
Hai người ngầm hiểu trong lòng, nhưng không ai nói toạc ra.
Hoàn Huyên nâng chén rượu lên nói: "Tử Hành kính đường huynh một ly, cung kính uống cạn trước."
Tửu lượng đường huynh này của hắn cực yếu, lại thích rượu ngon, hắn chọn Nghi Thành Cửu Uẩn này, thứ nhất là do rượu ngon, thứ hai cũng là do rượu này mạnh, mấy chén liền có thể đuổi hắn ta đi rồi.
Hoàn Minh Khuê sao mà không đoán được chủ ý của hắn, cầm chén rượu lên nhấp một chút: "Ngu huynh tửu lượng kém."
Dừng một chút nói: "Tử Hành còn đang dưỡng bệnh, ngu huynh khuyên đệ cũng nên uống ít một chút, uống thả cửa sẽ thương thân."
Hướng mắt ra ngoài ngó quanh, "Chậc" một tiếng tiếc nuối: "Đáng tiếc không có huyền ca diệu vũ để thưởng thức.

Nơi này của đệ cái gì cũng tốt, nhưng thật giống miếu hòa thượng, đừng nói ca cơ vũ kỹ, ngay cả hầu thiện cũng đều là nội thị."
Hoàn Huyên hận không thể xẻo sống hắn, rượu mạnh vào miệng, tà hỏa nghẹn cả một ngày trong thân thể cháy càng lớn, hắn lại chỉ có thể nhẫn nại tính tình ngồi ở chỗ này.
"Thật sự ủy khuất đường huynh rồi." Hắn nghiến ra một câu từ kẽ răng.
Rượu quá ba tuần, cuối cùng Hoàn Minh Khuê có ý hơi say, đặt chén rượu xuống, thở thật dài một tiếng.

Theo lý mà nói thì làm chủ nhân nên hỏi một câu khách nhân tại sao than thở, nhưng dường như Hoàn Huyên không có lỗ tai, hoàn toàn không phản ứng.
Hoàn Minh Khuê sờ mũi, cũng không hề xấu hổ, chẳng mấy quan tâm tự nói luôn: "Tử Hành, đệ có biết vì sao ngu huynh thở dài không?"
Hoàn Huyên liếc hắn một cái, ánh mắt giống hai khối băng chùy*, tựa như muốn chọc thủng lớp da dày như tường thành trên mặt hắn.
Hắn không tiếp lời, Hoàn Minh Khuê tiếp tục nói: "Kỳ thật vị giai nhân ta vừa nói kia, chính là người tình cờ gặp gỡ ở chùa Thanh Long lúc trước."
Hoàn Huyên nhịn không được cười lạnh một chút, lần đó ở chùa Thanh Long hai người ngay cả đối mặt còn không có, rõ ràng là tên đăng đồ tử này vô sỉ hạ lưu, nhìn chằm chằm nữ tử nhà người ta ra vào Phật đường, tới miệng hắn lại đổi thành có duyên.
Hoàn Minh Khuê lại nói: "Sau đó lại gặp được một lần ở chợ Đông, Tử Hành nói, đây không phải nhân duyên kiếp trước thì là gì?"
Hoàn Huyên nói: "Trái lại cũng chưa chắc là nhân duyên." Là nghiệt nợ.
"Chỉ là ngu huynh hôm nay mới phát hiện, vị giai nhân này là danh hoa đã có chủ," Hoàn Minh Khuê dùng đuôi mắt liếc sang đường đệ một cái, "Mà vị phu quân kia, vừa hay là người mà ngu huynh thân như thủ túc, đệ nói khéo hay không đây?"
Hoàn Huyên lạnh lùng nói: "Chuyện có trùng hợp, cũng là chuyện thường."
Hoàn Minh Khuê giương mắt, nhìn Hoàn Huyên nói: "Ngu huynh muốn khẩn cầu vị bằng hữu kia từ bỏ thứ yêu thích, dù cho lấy gì đổi cũng đều được, viên trạch đất đai ruộng đồng, châu vàng ngọc báu, ca cơ vũ kỹ tuyệt sắc, ngựa tốt quý hiếm, phàm là thứ ta có, lấy ra tất cả cũng không sao."
Hắn dừng một chút nói: "Đệ nói hắn ta sẽ đáp ứng không?"
Mặt Hoàn Huyên trầm xuống, không kiềm được ngoan lệ trong mắt, trừng mắt nhìn gương mặt Hoàn Minh Khuê, như thể một con sói bảo vệ thức ăn, một khắc sau liền muốn nhào lên cắn đứt cổ kẻ địch.
Ngay cả kẻ không sợ trời không sợ đất như Hoàn Minh Khuê, cũng bị ánh mắt này của hắn nhìn đến cả kinh trong lòng.
"Quân tử không đoạt người sở ái, đường huynh vẫn nên nhân lúc còn sớm chết tâm đi." Hắn lạnh lùng nói.
Hoàn Minh Khuê trầm ngâm rồi gật đầu, hắn nhớ lại phản ứng của Hoàn Huyên trong tiệc hoa mai, liền biết đường đệ có vài phần để ý đối với nữ tử này, nhưng không nghĩ tới hắn lại để tâm như vậy.
Hắn chợt mỉm cười: "Có điều vị bằng hữu kia không hề thú giai nhân kia, thậm chí cả thân phận thiếp thất cũng không cho nàng, chỉ để nàng làm ngoại trạch, nghĩ rằng cũng không để tâm chút nào, chắc là đang lúc say đắm, cho nên nhất thời khó mà từ bỏ."
Mặt Hoàn Huyên âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Hoàn Minh Khuê cũng nhìn thẳng vào hắn, thay đổi vẻ bất cần đời thường ngày: "Ngu huynh không đành lòng nhìn minh châu phủ bụi trần, nên cầu vị bằng hữu này, nếu một ngày nào đó muốn vứt bỏ giai nhân, nhất thiết phải thông báo.

Tuy tệ xá thiếu thốn cũ kỹ, nhưng luôn có chỗ để nàng dung thân."
"Không phiền Lục đường huynh hao tâm tổn trí." Ánh mắt Hoàn Huyên sắc bén như dao.
Hoàn Minh Khuê đặt chén rượu xuống, cầm bình rượu ước lượng một chút: "Ồ, bất tri bất giác uống hết một bình rượu rồi."
Dừng một chút: "Nếu nội viện của Tử Hành còn có khách quý, ngu huynh cũng không thể ở lâu rồi."
Dứt lời đứng dậy vái chào, cười nói: "Chuyện đệ đáp ứng ta đừng quên đấy."
Hoàn Huyên cũng đứng lên, hướng sang Cao Mại nói: "Thay Dự Chương Vương chuẩn bị xe, xuống hầm lấy hai bình Cửu Uẩn đưa tới Vương phủ."
Hoàn Minh Khuê chắp tay: "Lúc nào cũng lấy thứ tốt của đệ, đa tạ."
Hoàn Huyên cười lạnh: "Đường huynh thích, ngu đệ tự khắc dâng lên, tiếc gì vật chết chứ." Còn người sống thì mơ đi.
Hoàn Minh Khuê cười nói: "Tử Hành dưỡng bệnh thật tốt, không cần tiễn."
Hoàn Huyên làm gì có hứng tiễn hắn, nhìn ôn thần này ra cửa, lập tức phất tay áo, nhanh chóng đi tới nội viện.
......
Phòng ngủ vắng lặng không tiếng động, bên tháp thắp một ngọn đèn đơn độc, ánh sáng lay động trên bình phong.
Hoàn Huyên suýt chút nữa cho rằng nữ thợ săn này đã rời đi, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Hắn vòng qua bình phong, phát hiện nữ tử vẫn chưa lên giường, còn ngồi trên tháp như lúc hắn rời đi, trên người đắp áo choàng bông.
Khuôn mặt nàng hiện lên quầng sáng nhàn nhạt dưới ánh nến, tựa ánh trăng mờ ảo.
Minh châu phủ bụi trần, lời nói của Hoàn Minh Khuê hiện lên trong đầu hắn.
Hắn vươn tay, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt gương mặt nàng, dọc theo sườn mặt đến môi, như đang muốn xóa đi bụi bặm không thấy được kia.
Khi nàng ngủ đôi môi hơi khép lại, môi trên hơi nhếch lên, hiện ra vài phần trẻ con, môi dưới lại cực kỳ đầy đặn.
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại tinh tế khiến người khác khó tin.
Hầu kết Hoàn Huyên động một chút, cúi người dán lên đôi môi nàng.
Miệng của Tùy Tùy bị hắn lấp kín, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, mở hai mắt.
Nàng dùng đôi mắt mê ly nhìn hắn, lơ mơ nhẹ gọi một tiếng "Điện hạ".
Vành tai Hoàn Huyên nóng lên, vừa tê vừa ngứa, như có người rải cát nóng lên tai hắn.
Tùy Tùy bỗng dưng nhớ ra mình đang ở nơi nào, trước mắt là người nào, ánh mắt tức khắc trấn tĩnh một chút: "Điện hạ đã trở lại?"
Nói rồi liền muốn đứng lên hành lễ, lại bị Hoàn Huyên ấn về tháp.
Động như thế, áo khoác bông trên người nàng từ đầu vai rơi xuống.

Lúc này Hoàn Huyên mới phát hiện nàng đã tắm gội, thay tẩm y sạch sẽ, trên mái tóc chỉ có bóng đêm tối tăm gần như không thể thấy được, tiến vào mũi là hương thơm "Hải đường dưới trăng" quen thuộc.
Hoàn Huyên vừa thất vọng lại bực bội, tựa như một đứa trẻ giấu một viên kẹo trong ngăn tủ trước khi đến học đường, tâm tâm niệm niệm cả một ngày, trở về lại phát hiện không thấy đâu.
Hắn dùng một tay kéo những thứ trói buộc đó xuống, chôn đầu giữa cổ nàng tìm kiếm hương thơm đã giày vò hắn suốt một đường.
Nhưng hương thơm vô cùng phong nhã kia được dày công điều chế nhiễm trên da thịt nàng, che đậy mùi hương vốn có của nàng.

Hắn đi xuống tìm kiếm, nơi nơi đều là cổ hương vị phiền lòng này.
"Vì sao tắm gội?" Hắn trả thù bằng cách cọ răng lên người nàng, căm giận nói.
Nơi da thịt kia vô cùng mỏng manh, Tùy Tùy bị đau kêu lên một tiếng, không biết hắn lại đang phát điên cái gì.
Nàng giấu thân phận của bản thân ở bên cạnh hắn, ít nhiều cũng có chút không đạo nghĩa, cho nên thường ngày nguyện ý thông cảm sự khiết phích của hắn, chiều theo sở thích của hắn, sao tắm rửa sạch sẽ lại sai chứ?
"Nói." Lúc này biến thành nghiền nhẹ.
Hô hấp Tùy Tùy đứt quãng: "Cưỡi ngựa ra mồ hôi...!Sợ xúc phạm...!Điện hạ..."
Nàng cũng không phải cố ý kéo dài âm thanh nũng nịu, nhưng bởi lẽ phản ứng tự nhiên, lại cực kỳ rung động nhân tâm.
"Bổn vương không cho ngươi tắm thì không được tắm," Hoàn Huyên nói, "Hiểu chưa?"
Tùy Tùy dở khóc dở cười: "Vâng."
Lúc này Hoàn Huyên mới buông miệng, ngồi xuống tháp, chống khuỷu tay xuống, thân thể dựa ra sau, lạnh lùng nói: "Đi lên."
Tùy Tùy nghe lời, nhưng chưa nắm được trọng điểm, chợt cảm thấy bên eo bị siết chặt, nam nhân khàn khàn nói: "Như lúc trên thao trường..."
Tùy Tùy giật mình, sau một lúc lâu mới hiểu được, điều hắn nói chính là cưỡi ngựa.
Hô hấp Hoàn Huyên dần dần dồn dập, không nói chuyện nữa.
Tùy Tùy nhìn khuôn mặt hắn, trong mắt dần dần có sương mù bốc lên.
Chỉ một lát, trên đệm giường lại tràn ngập hương thơm ấm áp tự nhiên trên người nữ tử.
Hoàn Huyên rốt cuộc cũng như ý nguyện, ôm nàng từ sau lưng, hít thật sâu: "Sau này không được huân hương trên y phục."
Dừng một chút nói: "Trong phòng cũng không được châm hương."
Đương nhiên Tùy Tùy đáp vâng, không cần huân hương còn giảm bớt không ít phiền toái cho bọn tỳ nữ.
"Biết gì không?" Nam nhân vén mái tóc dài rũ bên tai nàng, thấp giọng nói, "Vừa có người xin ngươi từ bổn vương."
Thân thể Tùy Tùy hơi cứng lại, suy nghĩ nhanh như chớp, liền đoán được người nọ là Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê.

Nàng cũng không cho rằng Hoàn Huyên sẽ tặng nàng ra ngoài —— cũng không phải nàng tự tin về bản thân, mà là bởi vì hắn kiêu ngạo như thế, hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện này.
Phàm là chuyện đều có vạn nhất, cơ thiếp đối với những người như bọn họ suy cho cùng không khác gì đồ vật, có đại nho đương thời dùng thiếp thay ngựa, cũng chẳng xem đó là sỉ nhục, thậm chí còn xem như chuyện phong lưu nho nhã.
Dù cho hắn không muốn tặng nàng cho người, nhưng nếu bảo nàng hầu hạ Hoàn Minh Khuê một đêm, nàng cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Nếu thật đến bước này, cũng chỉ đành tạm thời buông bỏ manh mối mới tra được một nửa ở kinh thành, ba mươi sáu kế tẩu vi là thượng sách.
Đang suy nghĩ, liền nghe một tiếng "Bộp" giòn vang, trên người đau đớn.
Hoàn Huyên bóp chặt cần cổ thon dài thanh tú của nàng từ sau lưng, thân thể nàng uốn cong ngược về sau như cây cung, khàn giọng nói bên tai nàng: "Sao thế, động tâm rồi?"
"Không..." Tùy Tùy quay sang một bên nhìn hắn, giọt lệ nơi khóe mắt mơ hồ.
Hoàn Huyên bị nàng nhìn đến thiêu đốt trái tim, xuống tay càng nặng: "Dự Chương Vương phong lưu tuấn dật, còn nguyện ý nạp ngươi làm trắc phi, ngươi thật sự không động tâm sao?"
"Không..."
"Vì sao?"
"Bởi vì...!Điện hạ..."
Hắn trầm mặc một lát, cười khẽ một tiếng, đột nhiên càng thêm điên cuồng phóng túng, gằn từng chữ: "Không thể rời xa Cô được sao?"
Tùy Tùy nói không nên hơi, chỉ có thể dùng ánh mắt triền miên để trả lời hắn.
Hoàn Huyên đột ngột lật người nàng lại, giống chó sói mà cắn yết hầu của nàng, hàm răng nhẹ nhàng gặm nhấm phần động mạch của nàng, như đang uy hiếp: "Dù cho ngươi nguyện ý, Cô cũng sẽ không thả ngươi đi.

Ngươi đã theo ta thì chính là của ta."
"Muốn chạy ư?," trong giọng hắn mang chút ý vị ngoan lệ, "Ta sẽ giết ngươi."
Trái tim Tùy Tùy nảy lên, trong một chốc thoáng qua, nàng cảm thấy hắn không phải đang trêu đùa, cũng không phải là lời nói mê sảng lúc chăn gối.
Nàng thật sự đã cảm giác được sát ý.
Nhưng rất nhanh liền không cho nàng nghĩ kỹ.
Nàng bị cuốn vào một cơn bão mà xưa nay chưa từng có, tôn ti và cấm kỵ đều ném hết sau đầu.
Đợi gió tan mưa ngừng, Hoàn Huyên mới phát giác trên sống lưng đau rát, soi trên gương đồng, toàn là vết máu đan chéo nhau, có nơi còn rỉ máu ra ngoài.
Hắn chau mày, hầu kết động đậy, sinh ra cảm giác cổ quái —— nữ nhân này không biết nặng nhẹ mà cào hắn bị thương, hắn lại có chút cao hứng.
Tùy Tùy cũng thấy những vết máu đó, thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ, nhưng nàng không còn sức để ý tới.
Nàng như thể thuần phục mười con ngựa mạnh liên tiếp, mệt lử xụi lơ trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Qua một lát, nàng cuối cùng cũng nhớ đến quy củ Cao ma ma dặn dò hàng vạn lần, cố gắng xuống giường: "Dân nữ hầu hạ điện hạ tắm gội."
"Không cần, Cô tự đi." Hoàn Huyên nói.
Tùy Tùy cũng chỉ khách sáo một chút, lập tức nghe lời: "Vậy dân nữ cáo lui."
Hoàn Huyên lại nhướng mày: "Bổn vương để ngươi đi rồi à?"
Tùy Tùy chỉ đành phải kiên nhẫn nói: "Điện hạ còn có gì phân phó sao?"
Hoàn Huyên nói: "Ngươi ngủ ở nơi này."
Dừng một chút lại bổ sung thêm một câu: "Để tùy thời hầu hạ Cô."
Tùy Tùy liếc nhìn bình minh sắp ló dạng ngoài cửa sổ giấy, môi mấp máy, cuối cùng không cãi lời hắn.
Hoàn Huyên thấy nàng nghe lời như vậy, khí thuận một chút: "Gọi người mang nước sạch tới để lau người, không được dùng hương di tháo đậu*, cô nghe mùi hương liệu liền choáng váng đầu."
(Ji: *Hương Di Tháo Đậu - 香胰澡豆 - vật liệu, hương liệu tắm thời cổ đại; được làm từ tuyến tụy của động vật có men tiêu hóa với tác dụng làm chất tẩy rửa)
Đợi hắn tắm rửa xong trở về, Tùy Tùy đã nghiêng người trên giường ngủ rồi.
Hắn cúi đầu ngửi thử, tiết y của nàng tuy chưa huân hương, nhưng trong rương y phục đều đặt các túi thơm giống nhau, khó tránh khỏi cũng nhiễm chút hương.
Hắn thành thục lột hết tất cả, ném ra thật xa, nhét người vào trong chăn đệm, lúc này mới vừa lòng thỏa ý mà yên giấc..