Lý Tiêu Vân gật đầu, vẻ mặt cậu ta kiên định không chút sợ hãi.
Lý Hùng lập tức từ từ đứng lên, cười nói: "Được! Vậy chúng ta chuẩn bị trước đã, tối nay bố sẽ dẫn con đến một nơi để mở thiên nhãn".
Lúc Lý Hùng và Lý Tiêu Vân nói chuyện, trong mắt Hứa Thiên Tứ vừa ngã từ trên cây xuống toát ra sự hận thù và độc ác mãnh liệt.
"Thằng chó Lý Hùng, mày chờ đấy cho tao.
Tuy tao không biết bây giờ mày định làm gì nhưng lần này mày chết chắc rồi".
Nói xong, Hứa Thiên Tứ nhanh chóng chìm vào trong bóng tối, Hứa Thiên Tứ đi vào một cái ngõ nhỏ, cái ngõ này nhìn rất bình thường, bên trong có một ít rác rưởi, trong góc còn có một hai tên ăn xin đang nằm.
Tên ăn xin nằm trong góc dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Hứa Thiên Tứ.
Hứa Thiên Tứ nhìn hai tên đó, chỉ một cái liếc mắt nhưng trong lòng anh ta run lên.
Bởi vì nhìn hai tên ăn xin đó có vẻ bình thường nhưng thực ra là hai cao thủ rất mạnh.
Advertisement
Dường như chỉ cần vài giây thôi, bọn họ cũng có thể bẻ gãy cổ Hứa Thiên Tứ.
Đây là một nơi liên lạc của Kiếm Các, bình thường nếu không có chuyện gì thì Hứa Thiên Tứ sẽ không đến đây.
Nhưng giờ anh ta có một chuyện rất gấp cần báo cáo, cuối ngõ nhỏ có một bức tường, nhìn chả khác gì những nơi khác cả.
Người bình thường mà đi đến đây chắc chắn sẽ xoay người rời đi nhưng Hứa Thiên Tứ đứng ở cuối ngõ, một mực nhìn chằm chằm vào bức tường này.
Advertisement
Khoảng mười giây sau, bức tường chủ động mở ra, đằng sau tường là một đường hầm kéo dài xuống dưới.
Cuối đường hầm là một căn phòng, có một ông già lôi thôi lếch thếch đang ngồi ở đó, ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thiên Tứ rồi nói: "Có chuyện gì?"
Bình thường Hứa Thiên Tứ vênh váo hống hách là thế nhưng lúc này lại cực kỳ cung kính lễ phép.
Mà trước mặt ông ta, Hứa Thiên Tứ còn hơi căng thẳng, đầu tiên anh ta cúi người vái chào ông ta rồi nói: "Tôi có chuyện muốn bẩm báo với phó Các chủ".
Ông ta cười khẩy: "Chuyện lông gà vỏ tỏi mà cũng muốn bẩm báo với phó Các chủ, cậu không sợ chết à?"
Vẻ mặt Hứa Thiên Tứ căng thẳng: "Không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, chắc chắn phó Các chủ sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này, bởi vì nó liên quan đến thiên nhãn".
Lúc nghe thấy hai chữ đặc biệt này, ông già bất giác nhíu mày.
Sau đó ông ta gật nhẹ đầu nói với Hứa Thiên Tứ: "Dạo gần đây tâm trạng của phó Các chủ không tốt, lúc cậu nói chuyện nhớ để ý một chút, không được nói mấy chuyện không đâu lừa phó Các chủ, nếu không cậu cũng biết hậu quả rồi đấy".
Mí mắt Hứa Thiên Tứ bất giác giật giật, lời cảnh cáo của ông già làm Hứa Thiên Tứ theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì người mà anh ta chuẩn bị gặp mặt là một trong những người đáng sợ nhất trong cuộc đời anh ta, nói đúng ra thì Lý Hùng so với người này chả là cái khỉ gì.
Ông già nhanh chóng vung tay lên, không gian phía sau lập tức vặn vẹo.
Ngay sau đó, không khí trước mặt Hứa Thiên Tứ giống như mặt nước đang gợn sóng lăn tăn.
Chuyện lạ xuất hiện, không khí trước mặt Hứa Thiên Tứ giống như mặt gương vậy.
Mà hình ảnh trong gương không phải là gương mặt Hứa Thiên Tứ mà là một người đàn ông rất đẹp trai, lúc này sắc mặt không tốt lắm, trong mắt lóe ra ánh sáng khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy sợ hãi.
Anh ta lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Tứ nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi".
Hứa Thiên Tứ lập tức cúi chào người này, sau đó lễ phép nói: "Phó Các chủ, bên cạnh Lý Hùng xuất hiện một thằng con".
"Thân phận cụ thể của nó thì chưa rõ nhưng tôi nghe thấy trong lúc nó và Lý Hùng nói chuyện, Lý Hùng nói sẽ mở thiên nhãn cho nó".
Vẻ mặt người đàn ông vốn đang mất kiên nhẫn, vừa nghe thấy thế thì đồng tử anh ta mở to.
Cho dù cách một mặt gương nhưng Hứa Thiên Tứ vẫn cảm nhận được một loại sức mạnh đáng sợ trên người anh ta.
"Cậu lặp lại một lần nữa".
Hứa Thiên Tứ lặp lại một lần nữa, đồng thời quan sát thật kỹ tất cả những gì mà mình nhìn thấy.
Ngay sau đó, người này lập tức cười to: "Tốt lắm! Tốt lắm! Hứa Thiên Tứ, cuối cùng cậu cũng làm được một chuyện ra hồn".
Hứa Thiên Tứ cung kính cong lưng, cúi chào mặt gương, cùng lúc đó, khóe miệng anh ta nhếch lên, lộ ra nụ cười thâm độc.
Trong lòng anh ta âm thầm cười lạnh, Lý Hùng, lần này mày chết chắc rồi.
Khoảng tám giờ tối ngày hôm sau, cả nhà Lý Hùng đi đến cánh rừng phía bắc Ninh Châu.
Cánh rừng này nằm giữa hai thôn, bên cạnh là đồng ruộng, nhìn bề ngoài thì ở đây chả có gì đặc biệt cả.
Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ, lúc cả nhà Hứa Mộc Tình đi vào đây, đã hắt xì một cái theo bản năng.
Ngoài Lý Hùng thì ai ai cũng thế.
Mà hôm nay, Lý Hùng sẽ mở thiên nhãn cho Lý Tiêu Vân, ngoài cả nhà Lý Hùng thì ba người vợ khác của anh cũng đến.
Bọn họ xếp thành một hàng, trong mắt ai cũng lộ ra sự tò mò.
Lý Hùng để Lý Tiêu Vân đứng ở giữa mấy cái cây.
Sau đó anh giơ một ngón tay lên nhẹ nhàng vung vẩy trong không khí.
Lá cây rụng đầy trên mặt đất, dưới sự khống chế của Lý Hùng, dù trời không có gió nhưng nó vẫn bắt đầu bay trong không khí.
Những chiếc lá cây này tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ, những chiếc lá cây màu xám xoay xung quanh Lý Tiêu Vân, độ cao khi bay của chúng luôn thấp hơn đầu gối của Lý Tiêu Vân.
Những chiếc lá cây màu xanh thì bay trên đầu Lý Tiêu Vân.
Hai loại khí tức kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Lúc này, Lý Hùng nói với Lý Tiêu Vân: "Con hãy mở to mắt ra, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải kiên trì".
Vẻ mặt Lý Tiêu Vân kiên định gật đầu.
Ngay sau đó, giữa đồng tử của Lý Hùng xuất hiện một loại chú ấn kỳ lạ.
Chưa bao giờ nhìn thấy loại chú ấn này, nó còn tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, từ từ xoay tròn ở giữa đồng tử Lý Hùng.
Trong mắt Lý Tiêu Vân cũng từ từ xuất hiện một loại ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng này bắt đầu tụ lại với nhau, biến thành một loại chú ấn màu vàng kỳ lạ.
Loại chú ấn này gần giống chú ấn giữa mắt Lý Hùng, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Lý Hùng thấy thế thì khẽ gật đầu, dù sao Lý Tiêu Vân cũng mang trong mình dòng máu của anh, từ nhỏ cậu ta đã phải trải qua cuộc sống vô cùng gian khổ, cho nên cả thể chất và tinh thần đều rất cứng rắn.
Anh nói với Lý Tiêu Vân: "Tiếp theo, con không được lơ đãng, phải toàn lực phối hợp với bố"..