Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 92




“Còn có cái gì?”, Lý Phong cười rồi hỏi cô.

Đôi môi đỏ phơn phớt quyến rũ của Hứa Mộc Tình hơi mím lại.

Dường như cô cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cánh môi mấp máp: “Còn có, còn có, anh phải thương em, yêu em…”

Câu nói của Hứa Mộc Tình vừa khéo bị cơn sóng to át mất.

Cùng lúc đó, cơ thể mềm mại của cô cũng sóng xô về phía bờ biển.

Lý Phong vội vàng đi đến bên cạnh cô, anh hỏi: “Khi nãy em nói gì? Anh không nghe rõ”.

“Không nói cho anh biết đâu, anh tự đoán đi”.

“Em nói đi, nói lại một lần nữa”.

“Lời hay ý đẹp không nói hai lần!”

Lúc Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đã vui vẻ trở lại quay về nhà, Vương Cao Ba đang ngồi trong quán mạt chược, chơi mạt chược một cách thoải mái.

Một cô gái xinh đẹp có vóc dáng yêu kiều, trang điểm quyến rũ đứng sau lưng Vương Cao Ba, cô ta đang mát xa cho hắn.

Đám người bên cạnh nhìn Vương Cao Ba với vẻ mặt hâm mộ.

“Ôi chao, ông chủ Vương của chúng ta biết cách hưởng thụ thật!”

“Cô gái này của quán rượu nào thế? Một đêm bao nhiêu tiền?”

Vương Cao Ba lấy thuốc ra khỏi miệng, hắn nhả ra một vòng khói.

“Hâm mộ chứ gì! Cô kia từ tỉnh đến đấy, khả năng giường chiếu đỉnh lắm”.

“Khi nãy tôi thử trong nhà vệ sinh rồi”.

Hắn vừa mới nói dứt lời, đám đông xung quanh không khỏi ồ lên.

Có người hỏi: “Ông chủ Vương, anh may lắm mới chiếm được người đẹp này đây nhé, đến em gái trên tỉnh mà cũng có thể chơi”.

“Cậu cũng không xem xem thân phận của tôi như thế nào, có nghe nhắc đến nhà họ Miêu trên tỉnh bao giờ chưa?”

Mọi người liên tục gật đầu: “Có ai mà không biết đến sáu gia tộc lớn trên tỉnh kia chứ?”

“Đúng thế, nhà họ Miêu trong sáu gia tộc lớn trên tỉnh, tối nay tôi còn giúp cậu hai của nhà họ Miêu làm một việc lớn”.

“Có thấy chưa, cậu hai thưởng cô gái này cho tôi!”

“Ông chủ Vương, mau nói xem, rốt cuộc ông đã làm chuyện lớn gì?”

Vương Cao Ba rít một hơi thuốc lá, lúc hắn đang định nhả khói.

Chợt nghe thấy một tiếng ‘đùng’ vang lên.

Đột nhiên cánh cửa sau lưng bị đá bay.

Mọi người đột ngột quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy Lưu Đức Luân lạnh mặt dẫn theo một đám đàn em đi vào trong.

Vừa nhìn thấy Lưu Đức Luân, Vương Cao Ba lập tức nhảy dựng lên, hắn chỉ tay vào Lưu Đức Luân rồi cất tiếng mắng chửi.

“Lưu Đức Luân, mẹ mày, mày dẫn theo nhiều người vào đây là có ý gì?”

“Anh có biết mình đang làm gì không?”

Lúc Lưu Đức Luân nói chuyện, gương mặt của anh ta không có chút cảm xúc nào, trong lời nói còn lộ ra sát khí.

Mặc dù anh ta không giống với Lý Phong, chỉ cần dùng ánh mắt thôi thì có thể khiến cho hai chân của một người mềm nhũn.

Nhưng dù gì Lưu Đức Luân cũng dựa vào cú đấm cú đá của mình để có thành tựu như ngày nay.

Sau khi nghe Lưu Đức Luân nói thế, Vương Cao Ba không khỏi cười lạnh.

“Tao làm cái gì mà cần mày quan tâm sao? Mẹ mày, mày là cái thá gì?”

“Nếu là lúc bình thường, đương nhiên tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện dơ dáy mà anh làm”.

“Nhưng anh không nên đụng đến chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Ồ, mày nói đến cô gái xinh đẹp đó à!”

Vương Cao Ba tiếp tục nói: “Cô ta cũng may mắn lắm nên mới được cậu hai nhà họ Miêu để mắt đến”.

“Bây giờ chắc hẳn hai người bọn họ đang sung sướng trong khách sạn rồi”.

“Có sự giúp đỡ của cậu hai Miêu, chắc chắn sau này tập đoàn Lăng Tiêu sẽ ngày một phát triển”.

Vừa mới nói dứt lời, đột nhiên đám người sau lưng Lưu Đức Luân xếp thành một hàng.

Gương mặt ai nấy cũng trở nên nghiêm túc.

Bọn họ có khí thế khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Nhất là những cặp mắt ấy.

Thủ lĩnh của thế giới ngầm mà có nhìn thẳng vào mắt bọn họ cũng sẽ cảm thấy như mình bị thú hoang dã đưa vào tầm ngắm.

Vương Cao Ba cũng bị bọn họ làm cho sợ hết hồn.

Đột nhiên hắn nhớ đến nhóm anh em của mình còn đứng bên ngoài cửa, Vương Cao Ba lập tức gọi với ra ngoài.

Nhưng mà không có ai trả lời.

Vương Cao Ba nhanh chóng ý thức được rằng chuyện này hơi là lạ.

Hắn nói với Lưu Đức Luân: “Lưu Đức Luân, bây giờ mày đang kinh doanh một tập đoàn lớn”.

“Mày đã làm ông chủ lớn, tẩy trắng thành công rồi còn đến nơi dơ dáy của bọn tao làm gì nữa?”