Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 814: 814: Chẳng Qua Mày Chỉ Là Một Quân Cờ Mà Thôi





Âm thanh vừa dừng lại, Hồ Đức Quang nhanh chóng xông đến chân tường, trèo lên trên.

Tốc độ lần này nhanh hơn lần trước.

Ông ta leo lên đến tầng mười bảy giống như một con hổ đang rình mồi, lao nhanh vào bệ của sổ.

Bà lao công bên trong bị dọa run lên vì sợ hãi.

Cả người ngồi thụp xuống đất.

Run rẩy nhìn Hồ Đức Quang.

“Ông, ông, ông, ông, ông là ai, ông muốn làm gì?”
Hồ Đức Quang nhìn bà lao công ngồi trên nền nhà.

Ông ta không hứng thú với phụ nữ già.

Ông ta nhếch mép lạnh lùng nói: “Này bà già, xem ra hôm nay bà cũng may mắn đấy”.

“Bây giờ tâm trạng ông đây đang vui, không muốn ra tay với bà”.

“Thế nhưng, tôi nghĩ bà nên giữ mồm giữ miệng một chút”.

“Nếu bà dám nói một câu thôi, lát nữa tôi sẽ ném bà từ tầng mười bảy này xuống đấy”.

Vừa nói Hồ Đức Quang vừa đi nhanh về phía trước.

Trước khi ông ta đến đây đã sớm biết trước nội dung buổi tiệc tối nay của tập đoàn Lăng Tiêu.

Vì vậy, ông ta cũng biết bây giờ Hứa Mộc Tình đang ở đâu.

Ông ta đi nhanh về phía về cửa căn phòng bên cạnh đại sảnh.

Căn phòng này là ban tổ chức chuẩn bị riêng để Hứa Mộc Tình nghỉ ngơi.

Bởi vì buổi tiệc tối nay sẽ kéo dài ba tiếng đồng hồ.

Hứa Mộc Tình là khách mời quan trọng nhưng không cần lúc nào cũng phải có mặt.


Hồ Đức Quang đưa tay lên gõ cửa.

“Cộc cộc cộc”.

Thế nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Hồ Đức Quang tiếp tục gõ cửa.

“Cộc cộc cộc”.

Vẫn không có động tĩnh, Hồ Đức Quang tức giận.

Ông ta lùi lại hai bước, giơ chân định đạp mạnh cánh cửa trước mắt.

Thế nhưng lúc chân ông ta sắp chạm đến cánh cửa.

Cánh cửa đột ngột mở ra.

Chân Hồ Đức Quang đạp vào không khí, khiến cho cả người ông ta mất cân bằng bổ nhàovào trong phòng.

Hồ Đứa Quang nhảy cẫng lên, hô to: “Ha ha ha, Hứa Mộc Tình tôi đến rồi!”
“Bụp!”
Đột nhiên có âm thanh ở đâu vang đến.

Cả người Hồ Đức Quang giống như một qua bóng da.

Bị đá bay ra khỏi phòng, đập mạnh vào bức tường bên ngoài cửa.

Ngay sau đó, Lý Phong cất bước, bước từng bước từ trong phòng đi ra.

Lý Phong đứng nhìn Hồ Đức Quang, ánh mắt anh lạnh lùng.

Lúc này, ở trước mặt Lý Phong, Hồ Đức Quang liền cảm thấy bản thân đang đứng trước đỉnh núi cao chót vót.

Khí tức dồn dập khiến ông ta không thể nói nên lời.

Hồ Đức Quang giãy dụa nhảy dựng lên.

Ông ta nhe nanh với Lý Phong, hai tay hơi run lên.

Lúc đó, móng tay ông ta đột nhiên dài ra nhanh chóng, sắc bén giống như lưỡi dao.

Hồ Đức Quang dùng móng tay mình vung lên loạn xạ.

Lúc đó, bức tường bên cạnh bị ông ta dùng móng tay cào lên những vết lộn xộn.

“Ha ha ha, sợ rồi chứ, đây chính là sức mạnh của ông đây”.

“Bây giờ ông đây đã không còn là người bình thường nữa đâu”.

“Bây giờ tao muốn giết mày dễ dàng như dí chết một con kiến! ”
Hồ Đức Quang chưa kịp nói hết câu.

Bởi vì Lý Phong nhanh chóng đưa tay ra bóp chặt cổ họng ông ta.

Đồng thời nhấc bổng ông ta lên khỏi mặt đất.

Lúc này, Lý Phong bình thản nói một câu.

“Nếu có đầu thai”.

“Kiếp sau nhất định phải có não nhé”.

Nói xong, năm ngón tay Lý Phong bóp nhẹ.

Chỉ nghe thấy tiếng “rắc rắc”!
Khi nãy Hồ Đức Quang còn đang láo xược ngạo man, thế mà bây giờ lại bị Lý Phong bẻ gãy cổ!
Cảnh tượng lúc này.


Hứa Thiên Tứ đang đứng quan sát camera cũng không khỏi thốt lên bàng hoàng.

Anh ta đưa hai tay che miệng mình.

Mặc dù chỉ là kinh ngạc
Thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh ta có chút phấn khích.

“Trời ơi, Lý Phong này ra tay còn ác độc hơn ngày trước”.

“Khá lắm, cậu đây chính là đang đợi cảnh tượng này”.

Khi Hứa Thiên Tứ nói những lời này, nét mặt anh ta lộ rõ sự nham hiểm xảo quyệt.

Cùng lúc đó, Lý Phong phát hiện phía bên kia của hành lang truyền đến bước chân cực kỳ gấp gáp.

Chỉ nhìn tháy một đám phóng viên lao ra từ trong góc.

Lúc này, Lý Phong vẫn đang bóp chặt cổ Hồ Đức Quang.

Khi phóng viên nhìn thấy cảnh tượng này, đảm bảo ngày mai sẽ lên trang nhất của các báo.

Hứa Thiên Tứ đứng quan sát camera đang rất phấn khích.

Anh ta nắm chặt tay.

Dường như anh ta đang xem một vở kịch vô cùng đặc sắc.

Anh ta đã không thể đợi được nữa muốn biết Lý Phong sẽ có phản ứng như thế nào?
Ngay sau đó, khi đối diện với đám phóng viên, anh sẽ giải thích ra sao?
Thế nhưng, điều khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy kỳ lạ, anh ta phát hiện đám phóng viên lao đến từ bên kia hành lang.

Dường như không nhìn thấy Lý Phong, bọn họ chạy qua người Lý Phong.

Có mấy phóng viên nhòm vào bên trong phòng nghỉ của Hứa Mộc Tình.

Phát hiện không có ai bên trong phòng.

“Kỳ lạ, không phải đây là phòng nghỉ của Hứa Mộc Tình à, sao lại không có một bóng người?”
“Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào gọi điện thoại báo thằng chồng ở rể của Hứa Mộc Tình ở đây?”
“Mẹ kiếp! Chạy đi chạy lại lâu như thế kết cục chả thu thập được cái quái gì”.

Trong khi đám phóng viên nhìn bên nọ bên kia, Hứa Thiên Tứ đứng quan sát camera đang rất tức giận.

Anh ta chỉ vào vị trí của Lý Phong đang đứng trên màn hình hét ầm lên.

“Mấy người là lũ mắt mù ngu ngốc à?”
“Lý Phong không phải đứng ngay cạnh mấy người đó hả, vì sao lại không nhìn thấy cơ chứ?”
Nhưng bất kể Hứa Thiên Tứ có hét thế nào đi chăng nữa, đám phòng viên này vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của Lý Phong!
Dường như họ coi Lý Phong như không khí vậy!
Sau đó, đám phòng viên người nào người nấy nổi giận đùng đùng bỏ đi.


Đợi bọn họ đi khuất, Lý Phong vứt Hồ Đức Quang xuống đất.

Lúc này, Lý Phong chầm chậm ngẩng đầu, nhìn về phía camera, lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Khốn kiếp!”
Hứa Thiên Tứ không biết rốt cuộc Lý Phong đã làm gì?
Thế nhưng âm mưu mà bản thân anh ta hao tâm tổn trí bày ra không đạt được mục đích như mong muốn, khiến cho anh ta vô cùng thất vọng và tức giận
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Lý Phong ở trên màn hình, hét toáng lên.

“Lý Phong, mày cứ đợi đấy, chưa xong đâu”.

“Tiếp theo ông đây sẽ dồn thời gian sức lực chơi với mày đến cùng”.

“Tao nhất định sẽ chơi mày cho đến chết!”
Rõ ràng Hứa Thiên Tứ không có cách nào truyền giọng nói của mình qua màn hình cho Lý Phong nghe thấy.

Lý Phong càng không thể nhìn thấy Hứa Thiên Tứ qua camera.

Thế nhưng sau khi Hứa Thiên Tứ nói ra mấy lời này, Lý Phong lại nhìn về phía camera chầm chậm nói.

Anh nói rất nhanh.

Hứa Thiên Tứ có thể thông qua màn hình giám sát nhìn rõ miệng Lý Phong đang nói.

Lúc này Lý Phong nói một câu.

“Hứa Thiên Tứ, người chơi trò chơi này, không phải mày”.

“Người đi nước cờ này, càng không phải là mày”.

“Chẳng qua mày chỉ là một quân cờ, một con tốt thí mạng mà thôi”.

Nói xong, ngón tay Lý Phong búng nhẹ một cái.

Đột nhiên, màn hình camera giám sát nhiễu sóng.

.