Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 572




Ngồi trong xe taxi, Hứa Mộc Tình nhận được tin nhắn.

Khi cô nhìn thấy tin nhắn, không khỏi giật mình.

Tin nhắn đột ngột này khiến Hứa Mộc Tình nhận ra có điều gì đó chẳng lành.

Khi cô đang định gọi cho Lý Phong, xe taxi đột nhiên phanh gấp.

Hứa Mộc Tình sau khi ngồi vững, vội vàng hỏi tài xế: “Anh tài xế, xảy ra chuyện gì vậy?”

Qua kính chắn gió, Hứa Mộc Tình nhìn thấy một chiếc ô tô thương mại đang đi phía trước, đột ngột dừng lại, chặn đường chiếc taxi của bọn họ.

Ngay sau đó, ba người bước xuống xe.

Ba người này trông rất hung dữ.

Bọn chúng lạnh lùng bước nhanh tới.

Hứa Mộc Tình vội vàng nói với tài xế taxi: “Anh à, mau lùi xe, mau lùi xe!”

Tài xế taxi nhanh chóng gài số lùi.

Tuy nhiên, khi chiếc xe vừa lùi về phía sau.

Đuôi xe taxi lại đâm vào một chiếc xe thương mại khác.

Phía trước và phía sau xe taxi đều đã bị những chiếc xe thương mại đó chặn lại, căn bản không còn đường lui!

Lúc này, ba người đó đã đến bên cạnh chiếc taxi.

Một người trong số bọn chúng vươn tay, đập cửa kính xe và nói với tài xế.

“Không muốn chết thì lập tức cút ngay đi cho tôi!”

Chỉ một ánh mắt của đối phương cũng đã khiến tài xế taxi run lên bần bật.

Nhưng anh ấy không xuống xe.

Thay vào đó, anh ấy vội vàng khóa cửa xe rồi trốn vào trong xe, lấy điện thoại ra cầu cứu.

Gã đàn ông vừa nói chuyện lập tức giơ nắm đấm, đấm mạnh vào cửa sổ của chiếc taxi.

“Bụp!”

Chỉ là một nắm đấm.

Kính vỡ tan tành.

Gã đàn ông tóm cổ người tài xế taxi, kéo anh ấy ra và ném anh ấy văng ra cả chục mét.

Sau đó, ba gã đàn ông bao vây chiếc taxi.

Một trong số đó đã trèo vào trong chiếc taxi.

Gã nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.

“Tiếc thật, đẹp thế này mà”.

Nói xong, gã đàn ông này rút một con dao găm từ thắt lưng ra.

“Bùm!”

Đột nhiên!

Có một tiếng động dữ dội vang lên phía trước chiếc taxi.

Ngay sau đó, chiếc xe thương mại phía trước bị một vật cực lớn hất tung!

Chiếc xe thương mại lật vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống chiếc xe thương mại ở phía sau một cách rất chuẩn xác.

“Bụp!”

Biến cố đột ngột này khiến ba gã đàn ông cùng quay đầu lại.

Bọn chúng nhìn thấy một chiếc xe địa hình khổng lồ đậu trước xe taxi.

Sau cú va chạm mạnh như vậy nhưng phần thân trước của chiếc xe địa hình này không có quá nhiều thay đổi.

Chỉ là phần mui xe bị trầy xước một chút!

Lúc này, cửa xe mở ra.

Lý Phong bước từ trên xe xuống.

Một bước.

Hai bước.

Khi Lý Phong bước đến bước thứ ba.

“Xoẹt!”

Cơ thể của anh đột nhiên biến thành một cái bóng.

Một cơn gió lạnh cuồn cuộn thổi tới.

Chân sau của gã đàn ông vừa chui vào trong xe, cầm dao hăm dọa Hứa Mộc Tình đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.

Gã đàn ông lập tức nắm lấy con dao găm để tự vệ, dùng lưỡi dao găm sắc nhọn đâm vào đầu của Lý Phong.

Khi con dao găm cách Lý Phong rất gần.

Lý Phong ra tay.

Lý Phong bắt lấy cổ tay của gã đàn ông đó.

Trong lúc gã vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lý Phong đã nắm lấy tay đang cầm dao của gã đàn ông đó.

Đâm mạnh vào đùi của gã!

“Á á!”

Gã đàn ông gầm lên một tiếng!

Lý Phong lập tức kéo cả người gã ra khỏi xe taxi.

Giống như cách gã đàn ông đó đối xử với tài xế taxi vừa rồi.

Ném gã đàn ông đó bay ra xa mấy chục mét!

“Bụp!”

Cơ thể gã đàn ông lượn một hình vòng cung trong không khí.

Sau đó, gã đâm sầm vào bức tường của một tòa nhà!

Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình, khẽ cười.

“Vợ, bây giờ chúng ta cùng chơi trò chơi bịt mắt bắt dê như ngày nhỏ nhé”.

“Bây giờ em nhắm mắt lại, đếm đến mười”.

Hứa Mộc Tình mím môi đỏ mọng.

Mặc dù biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lấy tay che mắt lại.

Giọng nói lanh lảnh của cô phát ra từ trong xe taxi.

“Mười”.

“Chín”.

Khi Hứa Mộc Tình đếm đến ‘tám’, Lý Phong đã xuống xe taxi.

“Bảy”.

Bóng hình Lý Phong lóe lên, bóp chặt cổ một gã đàn ông.

“Sáu”.

“Rắc!”

“Vỡ vụn!”

“Năm”.

Một gã đàn ông khác trợn tròn mắt.

Nhìn đồng đội của mình chết ngay trước mặt.

“Bốn”.

Trong lúc gã đàn ông đó vẫn đang do dự nên tấn công hay bỏ chạy.

Bàn tay của Lý Phong xuyên qua không trung.

“Ba”.

Giống như đồng đội của mình, gã cũng bị Lý Phong bóp cổ.

“Rắc!”

Kết cục y như vậy!

Gãy cổ!

“Hai”.

Bị ném bay ra xa!

“Một”.

Khi Hứa Mộc Tỉnh bỏ tay đang che mắt ra.

Những gã đàn ông hung dữ đó đều đã biến mất.

Lý Phong mở cửa xe.

Anh bế Hứa Mộc Tình ra khỏi xe.

Để Hứa Mộc Tình nép vào trong vòng tay vững chắc của mình.

Sau đó bước từng bước về phía xe địa hình Kiêu Long.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thấu xương thổi ra từ một con hẻm bên cạnh.

Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm cơ thể Lý Phong!

Lý Phong không dừng lại.

Anh tiếp tục bế Hứa Mộc Tình đến bên cạnh chiếc xe.

Anh mở cửa xe, đặt Hứa Mộc Tình lên hàng ghế phụ phía trước.

“Em ngoan ngoãn ở đây đợi anh nhé”.

“Anh đi giải quyết vài con ruồi phiền phức đã”.

Lý Phong hôn lên cái trán ửng hồng của Hứa Mộc Tình.

Đóng cửa.

Xoay người, đứng đối diện với con hẻm.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đã đứng ở đó.

Người này chính là Lưu Hàn!

Sau lưng Lưu Hàn còn có mấy người.

Thực lực của đám người này đều không hề yếu, trên người tỏa ra một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.

Lưu Hàn nhìn Lý Phong.

Lúc trước xem ảnh, gã cảm thấy Lý Phong rất giống anh trai.

Sau khi gặp được người thật rồi, gã dường như có thể khẳng định chắc chắn.

Người đàn ông ở trước mặt chính là đưa con trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổi ra khỏi nhà năm đó.

“Thực lực của mày không yếu, chỉ đáng tiếc là không đủ ác”.

Lưu Hàn bước từng bước ra khỏi con hẻm.

Gã bước tới chỗ người vừa rồi đã bị Lý Phong đánh trọng thương.

Trước mặt Lý Phong, Lưu Hàn đột nhiên giơ chân lên.

“Bụp!”

Gã giết cả người của mình!

“Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật của tự nhiên”.

“Là người kế thừa của một gia tộc, mày nên hiểu rõ chứ nhỉ”.

“Mày và anh trai mày chẳng khác gì nhau, mặc dù xuất thân rất tốt, nhưng không có tố chất trở thành người đứng đầu”.

“Vì vậy đám người vô dụng chúng mày, tốt nhất là nên trừ khử hết đi!”

Lý Phong không nói gì.

Cũng không có bất kỳ động thái nào, anh chỉ đứng yên ở đó.

Trong mắt Lưu Hàn, dường như Lý Phong đã bị dọa đến mức ngây ngốc đứng im ở đó, không dám nhúc nhích.

Lưu Hàn cười!

Coi thường!

Khinh bỉ!

Còn có chế giễu!

“Không ngờ mày còn bất tài vô dụng hơn tao nghĩ nhiều đấy”.

“Tao còn cho rằng có thể chơi đùa với mày vài chiêu, để bản thân tao thả lỏng gân cốt một chút”.

“Xem ra loại phế vật như mày chẳng cần tao phải ra tay”.

Trong lúc nói chuyện, vài tên đàn em của Lưu Hàn đứng ở đằng sau đã ra tay.

Bọn chúng lao thẳng về phía Lý Phong, tung nắm đấm.

‘Bụp!”

“Bụp!”

Hai bóng người, một trái một phải lao về phía Lý Phong.

Sau khi lao ra khỏi con hẻm, bọn chúng đập mạnh vào bức tường ở phía đối diện!