Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 565




Trịnh Đại Lâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Phong.

"Người anh em, cho dù tôi gọi hết các anh em qua bắt người phụ nữ của anh thì cũng đánh không lại anh".

"Nhưng về lý, chúng tôi mạo hiểm tính đến đây báo tin cho anh thì anh cũng nên trả công cho tôi".

Lý Phong gật đầu nói: "Anh nói đúng".

"Nhưng tôi có cách hay hơn để giải quyết tình hình trước mắt".

Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ nhìn nhau, Trịnh Đại Lâm nói: "Cách gì?"

Lý Phong bật cười.

"Một cách mà cả hai người đều không thể từ chối".

...

Ngay lúc này, bệnh viện phía Nam thủ đô.

Lúc Trương Gia Lương đang để bác sĩ khám tổng quát toàn thân, Ngô Đức Khải gọi thư kí đến.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Trịnh Đại Lâm có mẹ già sống ở thủ đô thì phải".

Thư kí gật đầu: "Đúng ạ, nửa năm trước mẹ hắn đến thủ đô rồi ạ".

"Mẹ hắn đến khám bệnh".

"Hình như mắt bà ta không tốt lắm".

Ngô Đức Khải cười khẩy: "Giờ cậu lập tức dẫn người đi bắt bà ta về đây cho tôi".

Thư kí sững người.

"Cậu chủ, chúng ta đâu có thù oán với Trịnh Đại Lâm, bắt mẹ hắn về làm gì ạ?"

Ánh mắt Ngô Đức Khải hiện lên sự xảo trá, thâm độc.

"Cái tên Trịnh Đại Lâm này tuy nóng tính nhưng được cái giỏi võ".

"Ban đầu tôi nghe nói bốn cao thủ của hội Giao Long đã từng âm thầm so tài với nhau".

"Chỉ là bọn chúng không công bố kết quả ra ngoài mà thôi".

"Nhưng cả bốn tên cao thủ này đều không phải đối thủ của Trịnh Đại Lâm".

"Nếu không phải do tính tình Trịnh Đại Lâm nóng nảy, không nghe lời".

"Chỉ sợ hắn đã làm nhị đương gia của hội Giao Long từ lâu rồi".

"Đối với tôi cái tên Trịnh Đại Lâm này còn hữu dụng".

"Nếu nhân cơ hội này bắt mẹ hắn tới đây".

"Một là có thể xử lí đám nhà quê kia trở nên nghe lời hơn".

"Hai là từ nay về sau, tôi lại có thêm một tên đàn em biết đánh nhau".

"Có hắn rồi, cậu đây thậm chí còn có thể thách thức cả Hắc Long đấy".

Ngô Đức Khải hứng chí bừng bừng, trên mặt tràn đầy tham vọng.

Hắn thấy thư kí còn ngập ngừng đứng yên, ánh mắt trợn lên, miệng quát tháo.

"Cậu còn đứng đây đợi gì nữa? Mau dẫn người đi bắt mẹ hắn về cho tôi".

"Không phải cậu nói mắt mẹ hắn không tốt à".

"Thế thì lấy cớ chữa mắt cho mẹ hắn, bắt bà ta về đây".

"Nếu mà tôi chữa khỏi mắt cho bà ta rồi”.

"Từ nay về sau, tôi bảo sao Trịnh Đại Lâm phải nghe vậy".

"Vâng ạ, để tôi bảo đám Vương Cường đi bắt người".

Thư kí cúi đầu xoay người rời đi.

Vương Cường là đội trưởng đám vệ sĩ của Ngô Đức Khải.

Mấy năm trước gã phạm tội, đánh chết một người, phải vào tù một thời gian.

Sau khi ra tù thì được Ngô Đức Khải mời chào về làm đàn em cho hắn.

Ngô Đức Khải âm thầm để Vương Cường lôi kéo mấy tên tay đấm lòng dạ độc ác.

Bên ngoài thì chúng là vệ sĩ của Ngô Đức Khải.

Nhưng thực tế sau lưng không làm việc của vệ sĩ.

Mà giúp hắn làm những việc xấu xa, bẩn thỉu.

Hai năm này, Vương Cường dưới sự che chở của Ngô Đức Khải, hai tay đã dính đầy máu tươi.

Vương Cường giết người quen rồi.

Gã quan niệm đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nhất định phải sống thật thoải mái.

Nên chỉ cần Ngô Đức Khải trả tiền, chuyện gì gã cũng dám làm.

Lúc thư kí tìm được Vương Cường, gã đang dồn toàn bộ sức mạnh của mình lên người một ả đàn bà.

Nghe thư kí nói xong, gã lập tức lấy điện thoại gọi cho đàn em mình.

"Cẩu Tử, cậu lập tức dẫn người đi bắt mẹ Trịnh Đại Lâm về đây cho tôi".

Vương Cường chưa nói xong, thư kí vội nói: "Cậu chủ muốn anh đi".

Vương Cường hơi xoay đầu lại, tên thư kí đã sợ hãi lùi về sau mấy bước, rụt cổ lại.

Thấy thư kí bị dọa sợ đến mức này, Vương Cường cười khẩy.

"Không phải chỉ là một bà già thôi à, tôi để mấy tên đệ qua đấy là được rồi".

Trước ánh mắt hung ác của Vương Cường, thư kí không dám nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.

Cho dù đã đóng cửa rồi nhưng anh ta vẫn nghe thấy tiếng phụ nữ không ngừng rên rỉ.

Thư kí lẩm bầm nói nhỏ: "Sớm muộn cũng có ngày chết trên người đàn bà thôi".

Cẩu Tử vội vã dẫn người đến nhà Trịnh Đại Lâm.

Đây là một khu chung cư cũ, nhìn bên ngoài vừa cũ vừa đổ nát.

"Rầm!"

Cẩu Tử một phát đá văng cửa nhà.

Trong ánh hoàng hôn, một bà cụ đang ngồi yên trên ghế.

Cho dù mắt nhìn không rõ nhưng hai tay bà ấy vẫn làm không ngừng.

Bày ấy đang làm đồ thủ công.

Mặc dù làm đồ thủ công không kiếm được nhiều tiền.

Nhưng đối với những bà cụ từng này tuổi, dừng lại chẳng khác nào chờ chết cả.

Cẩu Tử rảo bước đến trước mặt bà ấy.

Hắn ta ngửa đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Bà già đi theo tôi".

Bà cụ giật mình, cả người co rúc lại, vừa lắc đầu vừa xua tay: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"

"Tôi không đi đâu hết!"

"Chậc! Mụ già sắp chết như bà sao mà nhiều chuyện thế?"

"Ông đây khách sáo với bà, bà đừng có được đà lên mặt".

"Tôi nói cho bà biết, kiên nhẫn của tôi có hạn".

"Nếu giờ bà ngoãn ngoãn đi theo tôi thì êm chuyện".

"Nhưng nếu bà còn lằng nhằng thì đừng có trách ông đây không khách khí nhé".

Nhưng dù Cẩu Tử đe dọa thế nào, bà cụ vẫn cuộn người trong góc nhất quyết không đi.

Cẩu Tử lập tức đá một phát vào sô pha.

Cẩu Tử cũng từng luyện võ.

Một đá này của hắn ta làm chiếc sô pha lê trên đất hơn mười mấy mét, đập vào tường.

Bà cụ ngồi trên sô pha cả người run cầm cập.

Cẩu Tử nhìn kiệt tác của mình, cảm thấy cực kì hài lòng.

Hắn ta vênh váo bước lên.

"Bà già, giờ tôi cho bà cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn đứng lên đi theo tôi ngay".

"Nếu không cái đạp vừa nãy sẽ đá vào đầu bà đấy".

"Ông đây luyện cú đá sắt từ nhỏ".

"Tôi mà đạp một cái thì tường cũng phải đổ".

"Cái đầu như quả dưa của bà có chịu được một đá của tôi không?"

Bà cụ vẫn co người trong góc lắc đầu nguầy nguậy.

Bà ấy sợ đến mức không nói lên lời.

Sức nhẫn nại của Cẩu Tử đến cực hạn rồi.

Nhưng ngay khi hắn ta nhấc chân lên.

Đột nhiên có một cơn gió từ ngoài cửa rít gào thổi vào.

Chân Cẩu Tử đang nhấc lên trong không trung.

Bị một cánh tay cường tráng nắm lấy.

Cẩu Tử quay ngoắt người lại, thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, cân đối, vẻ mặt nghiêm túc đang đứng cạnh hắn ta.

Người đến chính là Lý Phong.