Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 562




Nhưng Ngô Đức Khải chạy rất nhanh.

Hắn vừa lên xe đã giục tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.

Tài xế nhấn ga, chiếc ô tô Bentley trị giá hơn hai triệu lao đi.

Trương Gia Lương bị bỏ lại, không ngừng đuổi theo phía sau.

Cũng may, lúc này Ngô Đức Khải mới hoàn hồn lại, hắn bảo tài xế dừng xe lại bên đường, đón Trương Gia Lương lên cùng.

Lúc này, Lý Phong cũng bước ra khỏi nhà hàng, nhìn chiếc xe Bently đang dần đi xa.

“Reng reng reng…”

Điện thoại di động của Lý Phong vang lên, là Hứa Hạo Nhiên gọi đến.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Hứa Hạo Nhiên.

“Anh rể mau tới đây đi! Chỗ em xảy ra chuyện rồi!”

Sau khi Hứa Hạo Nhiên có được chiếc xe địa hình Kiêu Long này, cả ngày cậu ta đi lượn khắp mọi nẻo đường.

Kết quả đã xảy ra chuyện rồi.

Khi Lý Phong đến khu phố chỗ Hứa Hạo Nhiên, phát hiện xe của Hứa Hạo Nhiên đang đỗ ở cạnh một con hẻm.

Bên cạnh ô tô có một chiếc xe điện chạy bằng ắc quy đã bị tông vỡ thành nhiều mảnh.

Từ hiện trường cho thấy, chiếc xe điện này lao ra khỏi con hẻm và tông trực diện vào xe địa hình Kiêu Long.

Bề ngoài của chiếc xe địa hình này đã được gia công kiên cố để không bị đạn xuyên thủng.

Đừng nói là một chiếc xe điện bình thường.

Lúc này có một cậu thanh niên nhỏ tuổi dáng người không cao đang ngồi bệt trên mặt đất.

Trên trán cậu ta có một ít máu.

Bên cạnh cậu ta còn có một túi hàng ship.

Cái túi hàng ship này trông còn nguyên vẹn hơn cả cơ thể của cậu ta.

Có thể thấy rằng, khi tông xe vào xe ô tô cậu ta đã ôm chặt túi hàng vào lòng.

Dù cho mình có bị thương thì cũng phải bảo vệ túi hàng này cho bằng được.

Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút bối rối.

Nhìn thấy Lý Phong đi tới, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lại gần.

Vội vàng nói với Lý Phong: “Anh rể, vừa nãy em lái xe qua đây, lái rất bình thường, cũng không đi nhanh”.

“Người anh em này đột nhiên phi từ trong ngõ ra, tông vào xe của em”.

“Anh nói xem bây giờ phải xử lý như thế nào đây?”

Cậu thanh niên ngồi bệt dưới đất, lấy tay che trán.

Trên trán của cậu ấy bị sứt ít da, vết thương không nghiêm trọng.

Cậu ấy hoàn toàn có thể đứng lên.

Nhưng lại cứ ngồi lì mãi ở đó.

Nghe Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên nói chuyện.

Con ngươi không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.

Nhìn thấy vậy, Lý Phong bật cười.

Lý Phong trực tiếp đi tới bên cạnh cậu thanh niên, hỏi cậu ấy: “Cậu có thể tự đứng lên không?”

Cậu thanh niên ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn vào mắt của Lý Phong, cả người cậu ta đột nhiên run lên.

Thật là một ánh mắt sâu xa!

Cậu thanh niên vội vàng né tránh ánh mắt của Lý Phong, nói nhỏ: “Để tôi thử xem”.

Sau đó, cậu ta thử đứng dậy, nhưng cố mãi vẫn không đứng dậy được.

Cậu thanh niên cúi đầu nói: “Không được đâu, bây giờ cả người tôi đều đau nhức, không thể đứng dậy được”.

Hứa Hạo Nhiên kéo tay áo Lý Phong, nói nhỏ: “Anh rể, hay chúng ta đưa cậu ta đến bệnh viện đi”.

Lý Phong nhìn cậu thanh niên: “Em trai à, dựa theo luật giao thông, đây hoàn toàn là trách nhiệm của cậu”.

“Chẳng qua là do chiếc xe của chúng tôi có lớp vỏ khá cứng”.

“Mặc dù có bị trầy xước một chút, nhưng không sao cả”.

“Chúng tôi sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm”.

Vừa nghe thấy câu này của Lý Phong, cậu thanh niên lập tức ngẩng đầu: “Thật sao anh?”

Cậu ta bây giờ làm gì còn bộ dạng đau nhức vừa nãy nữa.

Hai mắt sáng rực như sao.

Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ta, lập tức vỗ đùi, nói: “Hô hô, hóa ra là thằng nhóc này đang giả vờ!”

Cậu thanh niên cúi gằm đầu: “Tôi cũng không có cách nào khác”.

Lý Phong liếc nhìn chiếc xe điện ở bên cạnh, nói với Hứa Hạo Nhiên: “Chuyện này em cũng phải chịu trách nhiệm, em đền cho cậu ấy năm trăm tệ đi”.

“Hả?”

Hứa Hạo Nhiên há hốc mồm miệng.

“Anh rể, vì sao em phải đưa cho cậu ta năm trăm tệ chứ? Rõ ràng là cậu ta tông vào xe của em mà”.

“Bởi vì cậu thanh niên này cũng là một người thành thật”.

“Nếu như đổi thành người ăn vạ thì nói gì đến năm tram tệ, dù có là năm mươi nghìn em cũng phải đưa”.

Mặc dù vẻ mặt không tình nguyện lắm nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn lấy năm trăm tệ trong túi ra đưa cho cậu thanh niên đó.

“Này, cầm lấy tiền đi, lần sau nhớ lái xe cẩn thận”.

“Không phải ai cũng tốt như tôi và anh rể đâu”.

Khi Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong lên xe chuẩn bị rời đi, cậu thanh niên đó đột nhiên bật dậy.

Cậu ta áp sát vào cửa kính ghế phụ lái chỗ Lý Phong đang ngồi, hỏi: “Đại ca, anh tên là gì thế?”

Lý Phong bình thản nói: “Thủ đô rất rộng nhưng cũng rất hẹp”.

“Nếu như có cơ hội gặp lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.

Nói xong, Hứa Hạo Nhiên phóng xe rời đi.

Cậu thanh niên nhìn Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên đi xa, trong mắt lóe lên một tia sáng.

…….

Bên trong xe Bentley.

Trương Gia Lương không ngừng nhéo cổ họng mình, cố gắng phát ra âm thanh.

Nhưng dù cho có cố gắng thế nào ông ta cũng không thể nói được một từ nào.

Do kích động quá mức, gân cổ của Trương Gia Lương lộ cả ra ngoài, cả người trông vô cùng gớm ghiếc.

Ngô Đức Khải cũng có chút hoảng loạn.

Hắn không thể ngờ rằng Lý Phong lại làm như vậy.

Chỉ với một ngón tay, Trương Gia Lương đã trở thành bộ dạng như thế này.

Mặc dù bây giờ hắn đã rời khỏi nhà hàng Hải Giác.

Tuy nhiên, bóng đen tâm lý do Lý Phong gây ra vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu Ngô Đức Khải.

Trương Gia Lương nắm lấy vai của Ngô Đức Khải, muốn nói với hắn điều gì đó.

Ngô Đức Khải hất mạnh tay của Trương Gia Lương ra.

“Đừng tốn công phí sức nữa, bây giờ tôi lập tức đưa ông đến bệnh viện”.

Trên khuôn mặt Ngô Đức Khải lúc này hiện lên vẻ hung dữ.

“Thằng nhãi đó là ai? Sao nhìn đáng sợ đến như vậy?”

“Không được, không thể để nhà hàng Hải Giác tiếp tục lộng hành như vậy được!”

“Nhất định phải nghĩ cách tìm ra nguồn cung cấp nguyên liệu cho bọn chúng!”

Mặc dù Trương Gia Lương không thể nói được, nhưng đầu óc ông ta vẫn hoạt động.

Bởi vì không thể nói được, điều này cũng khiến cho Trương Gia Lương vô cùng phãn nộ.

Ông ta trút hết sự tức giận này bằng cách lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngô Đức Khải.

Ngô Đức Khải vừa mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Trương Gia Lương gửi đến, hai mắt không khỏi sáng lên.

Tin nhắn viết.

“Chúng ta không cần tốn quá nhiều thời gian để tìm nguồn cung cấp hàng cho bọn chúng”.

“Chúng ta cứ trực tiếp bắt người phụ nữ đó tới đây”.

“Chỉ cần có người phụ nữ đó trong tay”.

“Chúng ta sẽ có cách để ép cô ta khai ra mọi chuyện”.

Kế hoạch này của Trương Gia Lương có thể nói là hoàn toàn trùng khớp với ý đồ của Ngô Đức Khải.

Ngô Đức Khải vỗ tay vào đùi, nói: “Được, cứ quyết như vậy đi”.

Ngô Đức Khải lập tức bấm môt dãy số.

“Anh Trịnh, gần đây anh thế nào?”

Ngay sau đó, giọng nói thô bạo của người đàn ông phát ra từ trong điện thoại.

“Còn thế nào được nữa, vẫn vậy thôi, làm sao có thể so sánh với cậu Ngô được?”

“Lúc này cậu Ngô còn gọi điện thoại tới chắc là có chuyện gì đúng không?”

Ngô Đức Khải bật cười: “Anh Trịnh đúng là hiểu tôi!”

"Anh Trịnh, tôi nhìn trúng một người phụ nữ".

“Người phụ nữ này cũng không có chống lưng gì cả”.

“Cô ấy là người từ nơi khác đến, nếu như bây giờ anh có thể trói cô ấy đến chỗ của tôi”.

“Tôi cho anh năm trăm nghìn tệ, thấy thế nào?”