Trương Gia Lương cười nói.
“Mặc dù thủ đô là đất ngọa hổ tàng long, nhưng trong ngành dịch vụ nhà hàng vẫn chưa có ai xứng đáng trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tiền”.
“Chống lưng cho gia tộc chúng ta là nhà họ Sở ở Kinh Châu”.
“Cho dù là bốn đại gia tộc ở thủ đô cũng không dám thách thức nhà họ Sở!”
Trong khi nói chuyện, Trương Gia Lương lấy một hộp trà từ trong ngăn kéo ra.
Anh ta đưa lá trà này cho Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải liếc nhìn hộp trà này rồi sau đó bực dọc hất chiếc hộp ấy đi.
“Hộp trà tồi tàn này của ông tôi không có hứng thú”.
“Ông không biết thường ngày tôi đều uông một ly cà phê có giá hai nghìn tệ sao?”
Trương Gia Lương vẫn mỉm cười, các cơ trên khuôn mặt siết chặt vào nhau.
Trước mặt Ngô Đức Khải, ông ta cố tình lắc hộp trà vài lần.
Lúc này, nghe thấy tiếng ‘tinh tinh tang tang’ phát ra từ hộp trà.
Sau đó, Trương Gia Lương mở hộp trà ra.
Ngô Đức Khải liếc mắt nhìn vào bên trong, ngay lập tức hai mắt hắn trợn trừng lên!
Đồng thời, trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam!
Thì ra, hộp trà nhìn có vẻ bình thường này, bên trong ngoại trừ vài lá trà ra thì còn có mấy thỏi vàng!
Ngô Đức Khải giành lấy chiếc hộp.
Hắn tiện tay bỏ vào trong túi của mình, cười nói: “Hai người chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, ông không cần phải khách sáo như vậy”.
“Lần sau nếu ông lại có trà ngon như vậy thì cứ trực tiếp gửi thẳng đến nhà tôi”.
“Tôi cũng mời ông uống cốc cà phê mấy nghìn tệ”.
Hai người nhìn nhau, trong mắt lộ ra ý cười.
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
Một người đàn ông đi vào, nói với Trương Gia Lương.
“Ông chủ, có ba người đến siêu thị”.
“Bọn chúng đến từ nhà hàng Bách Vị Nguyên mà trước đây ông đã từng nhắc tới”.
“Bọn chúng định mua đồ ở siêu thị của chúng ta, giải quyết chúng như thế nào ạ?”
Trương Gia Lương châm một điếu thuốc, cười lạnh.
“Còn phải nói sao? Đương nhiên là đuổi bọn chúng ra ngoài rồi”.
“Theo như chủ tịch nói, tất cả các nhà cung cấp rau trong toàn bộ khu vực thủ đô sẽ không giao dịch với người đến từ nhà hàng Bách Vị Nguyên”.
“Dù cho bọn chúng có trang trí nhà hàng xa hoa đẹp đẽ đến mức nào thì cũng chẳng có tác dụng gì!”
“Không mua được nguyên liệu, tôi xem nhà hàng của bọn chúng kinh doanh thế nào!”
Trương Gia Lương vừa dứt lời, một người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.
Người đàn ông lực lưỡng này chính là vệ sĩ mà Ngô Đức Khải vừa cử đi để theo dõi đám người Hứa Mộc Tình.
Nhìn thấy vệ sĩ, Ngô Đức Khải không khỏi nhíu mày.
“Không phải tôi bảo cậu theo dõi người phụ nữ đó sao? Sao đã quay về rồi?”
Vệ sĩ nói: “Bọn họ đang ở trong siêu thị”.
“Hả!”
“Mau dẫn tôi đi!”
Nhờ có vệ sĩ dẫn đường, từ xa Ngô Đức Khải đã nhìn thấy bóng dáng của Hứa Mộc Tình, khiến cho toàn thân hắn bứt rứt vô cùng.
Nhờ những người bên cạnh Trương Gia Lương, Ngô Đức Khải mới biết rằng người phụ nữ mà hắn luôn thầm thương trộm nhớ lại là người của Bách Vị Nguyên.
“He he he, thật là trùng hợp!”
Ngô Đức Khải thè lưỡi li3m môi.
Đồng thời hắn cũng duỗi tay ra sờ vào chỗ nào đó đã c**ng cứng của mình.
“Cô em này đúng là càng nhìn càng khiến người khác không thể chịu nổi!”
Trương Gia Lương nhìn dáng vẻ của Ngô Đức Khải, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười xảo trá.
Ngô Đức Khải là cháu trai của Tiền Phủ Cương.
Ngày thường, Trương Gia Lương rất khó gặp được hắn.
Mà hôm nay hắn lại đến địa bàn của mình, nhất định phải tìm cách tiếp đãi hắn thật tốt.
Chỉ cần Ngô Đức Khải sung sướng.
Vậy thì Trương Gia Lương sẽ nhận thêm được càng nhiều lợi ích.
Con ngươi nằm trong hốc mắt của ông ta không ngừng đảo quanh, sau đó nói với Ngô Đức Khải.
“Cậu Ngô thích người phụ nữ này à?”
Ngô Đức Khải nuốt nước bọt, nhìn bóng lưng của Hứa Mộc Tình đang đi về phía xa.
“Một người phụ nữ tuyệt vời như vậy, có người đàn ông nào sau khi nhìn thấy mà không muốn chiếm lấy chứ”.
“Thành thật mà nói, tôi hận không thể ngay lập tức bắt cô ấy qua đây, đè cô ấy xuống đất và chơi cô ấy một trận thật đã”.
“Cảm giác khi chơi cô em này chắc chắn rất thích”.
Ngô Đức Khải càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn vội vàng nói với vệ sĩ của mình.
“Cậu mau đi gọi người tới đây, càng nhiều càng tốt”.
“Buổi tối hôm nay nhất định phải bắt người phụ nữ này đến biệt thự của tôi!”
“Bây giờ tôi không thể đợi thêm được một ngày nào nữa!”
Trương Gia Lương vội vàng ghé vào tai Ngô Đức Khải nói nhỏ.
“Văn phòng của tôi có một cái phòng nhỏ, bên trong có bồn tắm, còn có một cái giường rất lớn nữa”.
“Nếu như cậu Ngô muốn chơi thì sao phải đợi đến tối hôm nay chứ?”
“Tôi sẽ sai người đi bắt cô ta ngay bây giờ”.
Hai mắt của Ngô Đức Khải sáng rực lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Gia Lương.
“Ông Trương à! Tôi nói cho ông biết, bên cạnh người phụ nữ đó còn có một cao thủ, nhìn có vẻ không dễ đối phó đâu”.
“Ha ha ha ha!”
Trương Gia Lương cười lớn, ông ta vỗ ngực tự tin.
“Cậu Ngô à, cậu không nhìn xem nơi đây là nơi nào à?”
“Có hàng trăm gian hàng trong cái siêu thị này”.
“Vì để quản lý tốt đám người đó, chủ tịch đã giao cho tôi hơn một trăm người”.
“Bên cạnh người phụ nữ đó chỉ có một cao thủ”.
“Dù cho là một đám cao thủ chúng tôi cũng sẽ xử lý nhanh gọn!”
“Bây giờ chỉ cần cậu Ngô ra lệnh, tôi sẽ phái người khiêng người phụ nữ này vào phòng ngay lập tức”.
“Cậu muốn làm gì cô ta cũng được, hơn nữa trong căn phòng đó còn có tất cả mọi thứ nữa đấy nhé”.
Trong khi nói điều này, Trương Gia Lương khẽ nhướng mày với Ngô Đức Khải.
Trên mặt lộ ra một biểu cảm mà đàn ông đều có thể dễ dàng hiểu được.
Ngô Đức Khải vươn tay, vỗ vai Trương Gia Lương.
Hắn nói với Trương Gia Lương: “Ông Trương, nếu như ông có thể sắp xếp chuyện này ổn thỏa giúp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với ông đâu”.
“Cậu tôi bảo tôi phụ trách một chuỗi nhà hàng mới, đến lúc đó, tôi sẽ chia cho ông một ít”.
Hai mắt Trương Gia Lương sáng rực lên!
Ông ta không nói gì, tự mình dắt người đi bắt Hứa Mộc Tình.
Lúc này, Hứa Mộc Tình không ngừng cau mày vì liên tục bị từ chối.
Mặc dù trước khi đến đây, Vưu Khoát Hải đã nói với Hứa Mộc Tình.
Bây giờ cả cái thủ đô này không ai muốn cung cấp rau cho bọn họ cả.
Nhưng Hứa Mộc Tình không tin.
Nhưng từ khi đến siêu thị này, mọi cửa hàng cung cấp rau đều từ chối quyết liệt yêu cầu của bọn họ
Ngay cả khi Hứa Mộc Tình đưa ra mức giá gấp đôi, bọn họ cũng không chấp nhận.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã phát hiện ra một điều trong quá trình nói chuyện với bọn họ.
Đó là khi cô đưa ra mức giá gấp đôi, trong ánh mắt của những người bán hàng này lộ ra một chút h@m muốn.
Nói cách khác, trong lòng bọn họ rất muốn tiếp nhận đơn hàng này.
Nhưng ai đó đứng sau lưng ép bọn họ không được nhận đơn hàng này.
Sau khi đi một vòng, Hứa Mộc Tình cuối cùng đã bỏ cuộc.
Đúng lúc cả ba người chuẩn bị rời khỏi siêu thị.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người.
Đám người này đều cầm gậy.
Tên nào tên nấy trông cũng vô cùng dữ tợn!
“Chị ơi, đám người này hình như đang lao về phía chúng ta, chúng ta mau đi thôi”.
Hứa Hạo Nhiên vừa xoay người, phát hiện ra đằng sau cũng xuất hiện một đám người.