Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 541




Hứa Mộc Tình thở dài một hơi, vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Lý Phong, cô biết mình lại bị anh lừa rồi.

Hứa Mộc Tình đang định nói, thì nghe thấy Lý Phong nói một câu: “Anh cũng muốn ăn”.

Lý Phong duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của Hứa Mộc Tình.

Lý Phong đưa sốt đỏ đó lên khóe miệng mình, nhẹ nhàng dùng lưỡi li3m.

“Ừm, khá ngọt đó”.

“Đáng ghét”.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.

“Vừa nãy anh làm em sợ chết khiếp”.

Khóe miệng Lý Phong khẽ nhếch lên.

“Sau này nếu như xảy ra chuyện như vậy, điều đầu tiên em cần làm là đặt tay lên ngực anh”.

“Như thế này”.

Nói xong, Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình đặt lên lồ ng ngực cường tráng của mình.

“Em xem, như vậy có phải em sẽ cảm nhận được nhịp tim của anh không?”

“Hừ, em chẳng cảm nhận được gì hết”.

Hứa Mộc Tình vẫn có chút tức giận, khẽ mím đôi môi gợi cảm.

“Vẫn chưa cảm nhận được à?”

“Vậy thế này thì sao?”

Trong lúc nói chuyện, cánh tay mạnh mẽ của Lý Phong đột nhiên vòng ra sau lưng Hứa Mộc Tình.

Sau đó, anh ôm chặt cả người cô vào lòng.

Lý Phong để cả cơ thể của Hứa Mộc Tình dựa vào người mình, đầu của cô cũng áp chặt vào lồ ng ngực của anh.

“Thình thịch”.

“Thình thịch”.

Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh trong lồ ng ngực của Lý Phong.

Nhưng đồng thời, cô cũng dường như nghe được tiếng tim mình đập dữ dội vì căng thẳng.

“Thình thịch”.

“Thình thịch”.

Cảm nhận được cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của Lý Phong, khuôn mặt của Hứa Mộc Tình đang áp chặt vào người Lý Phong lập tức đỏ bừng.

Cô muốn vùng ra, nhưng không có sức lực.

Cơ thể Lý Phong giống như một cái bếp lò rất lớn.

Thiêu đốt.

Khiến cô cảm thấy toàn thân nóng ran.

“Vợ à, dù sao người em cũng bị ướt rồi, hay là chúng ta cùng đi tắm đi”.

Nói xong, Lý Phong bế Hứa Mộc Tình lên một cách mạnh bạo rồi đi về phía bồn tắm.

Trong phòng tắm tiếng nước chảy không ngừng vang lên.

Hơi nước cuồn cuộn.

Trong làn sương khói dày đặc, thỉnh thoảng lại truyền ra một âm thanh khiến người nghe cảm thấy toàn thân bứt rứt.

Tiếng nước dù lớn đến đâu vẫn có thể nghe được tiếng rên khẽ.

……..

“Cốc cốc cốc…”

Sáng sớm.

Cửa phòng Lý Phong đang khóa chặt bị ai đó gõ.

Khi người bên ngoài gõ cửa, người đó đã sử dụng một tần số rất đặc biệt.

Khi nghe thấy âm thanh này, Lý Phong lập tức mở mắt.

Lúc này, trên chiếc giường lớn mềm mại.

Hứa Mộc Tình giống như một con mèo con cuộn mình trong vòng tay của Lý Phong, cô đang ngủ rất say.

Lúc này, nếu đổi thành những cô gái cuồng công việc có lẽ là vẫn đang làm việc tăng ca.

Với tính cách của Hứa Mộc Tình, nhất định cô cũng sẽ làm như vậy.

Dù sao thì bây giờ phạm vi kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu càng lúc càng được mở rộng.

Với tư cách là tổng giám đốc, Hứa Mộc Tình có rất nhiều việc phải làm.

Dù cho hầu hết mọi việc không yêu cầu cô phải tự mình làm.

Nhưng chỉ cần là họp video với cấp dưới cũng đã chiếm phần lớn thời gian của cô rồi.

Vì vậy Lý Phong mới dùng cách này để cho cô có thể yên giấc ngủ ngon.

Dù sao hai người đã dành hơn một tiếng ở trong phòng tắm.

Sau khi đi ra, Hứa Mộc Tình lại định mở laptop ra và tiếp tục gọi video với cấp dưới.

Lý Phong lại ‘ném’ Hứa Mộc Tình lên chiếc giường lớn.

Hai người lại tiếp tục thêm một tiếng nữa.

Cuối cùng khiến cho Hứa Mộc Tình cạn kiệt sức lực, ngã vào vòng tay của Lý Phong ngủ ngon lành.

Như người ta thường nói, khi một người mệt mỏi đến mức không còn sức để di chuyển các ngón tay nữa.

Nhất định có thể ngủ một giấc thật thoải mái.

Nhìn chiếc má lúm đồng tiền hằn sâu và đôi lông mày khẽ cong lại là biết rằng Hứa Mộc Tình đang có một giấc mơ đẹp.

Lý Phong nhẹ nhàng xuống giường.

Anh cẩn thận đắp chăn bông cho Hứa Mộc Tình.

Sau đó anh dùng chân, hất một làn gió ra phía cửa.

Cửa mở ra, lúc này Vương Tiểu Thất đang đứng ở bên ngoài.

Khi Lý Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này Vương Tiểu Thất mới nhỏ giọng nói.

“Đại ca quả nhiên liệu sự như thần, đám người trong hội Long Giao đã có hành động rồi”.

“Đám rùa rụt cổ này không thể làm gì được chúng ta nên lại bắt đầu giờ trò sau lưng rồi”.

“Bây giờ bọn chúng đã chia làm hai đội xuất phát”.

“Một đội khoảng hai mươi người sẽ đến nhà hàng Hải Giác trong vòng mười phút nữa”.

“Số lượng của đội còn lại nhiều hơn, có khoảng ba mươi người”.

“Bọn chúng đang tiến về phía khách sạn của chúng ta, năm phút nữa là tới”.

Lý Phong bình thản nói: “Ở phía khách sạn này để tôi giải quyết”.

“Cậu dắt người vây quanh, chiếm lấy hang ổ của bọn chúng”.

“Mẹ vợ tôi đang muốn mở một nhà hàng”.

“Địa điểm của hội quán Hoa Hồng Đen của bọn chúng khá ổn, cải tạo một chút là có thể trở thành một nhà hàng cao cấp rồi”.

Vương Tiểu Thất lập tức gật đầu.

Trong lòng không ngừng giơ ngón tay ‘like”.

Đối với đại ca của mình, Vương Tiểu Thất có thể nói là ngưỡng mộ vô cùng.

Cậu ta chưa từng thấy người nào vừa có thực lực mạnh mẽ lại có tầm nhìn xa và mưu lược như vậy.

Dường như trên đời này không có việc gì mà Lý Phong không làm được.

Anh thường tính toán tất cả các đường đi của đối phương một cách chính xác trước khi đối phương kịp hành động, không có một chút sai lệch nào.

Tối hôm nay, trước khi vào khách sạn, Lý Phong đã bảo Dương Thiện Tề đưa các thành viên trong đội của mình đến đợi bên ngoài nhà hàng Hải Giác.

Đồng thời, Lý Phong cũng bảo Vương Tiểu Thất đặt máy quay lén ở một số vị trí.

Bất cứ khi nào hội Giao Long có động tĩnh gì, Vương Tiểu Thất có thể báo tin cho anh ngay lập tức.

Theo như lời của Lý Phong, chính là nếu như nửa đêm người khác đánh thức mình dậy, không cho mình và các anh em ngủ ngon một giấc, thì đổi lại chúng ta cũng phải báo đáp cho họ một chút gì đó.

Những người từ vùng đất cấm Ninh Châu, trước nay chưa bao giờ chịu thiệt thòi.

Cùng lúc đó.

Ở một chỗ cách khách sạn Hilton đoạn đường đi tầm năm sáu phút.

Một số xe tải đang đậu.

Bọn chúng đậu ở bên đường, trong xe chật kín người.

Bên trong một chiếc xe thương mại Toyota màu đen đỗ ở đầu.

Trình Bác vừa gọi một cuộc điện thoại.

Hắn ta cúp máy, trên mặt lộ ra một nụ cười rất nham hiểm.

Khi hắn ta cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra một hàm răng đều tăm tắp.

Tài xế lái xe quay đầu nhìn Trình Bác: “Đại ca, đám người đến từ Ninh Châu đó thật sự giỏi như vậy sao?”

“Khiến cho anh tốn nhiều công sức như vậy, gọi cả đại sư phụ qua đây?”

Vị đại sư phụ mà người tài xế nhắc đến chính là sư phụ của Trình Bác.

Ông ta cũng là một trong số bốn cao thủ của hội Giao Long.

Người này tên là Trình Hóa Thịnh.

Trình Hóa Thịnh và Trình Bác cùng tới từ một nơi.

Tính ra thì bọn họ cũng là họ hàng xa.

Trình Bác theo Trình Hóa Thịnh học võ từ năm bảy tuổi.

Trình Hóa Thịnh có tổng cộng mười mấy đệ tử.

Mười mấy đệ tử này đều đi theo Trình Hóa Thịnh, cùng gia nhập vào hội Giao Long.

Trình Bác là đệ tử có thực lực đứng trong top đầu của Trình Hóa Thịnh.

Tối nay, Trình Bác đã gọi tất cả những người anh em của mình đến.

Để đề phòng, Trình Bác còn gọi cả sư phụ.

Trong tình huống bình thường, đương nhiên Trình Hóa Thịnh sẽ không tới.

Dù sao ông ta cũng là một trong bốn đại cao thủ của hội Giao Long!