Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 54




Lập tức nghe thấy tiếng kêu thất thanh đầy thảm thiết của Hứa Phi Phi!

Tay của bà ấy bị trật khớp rồi!

Nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, không ngờ Lý HùngHùng lại nối cánh tay bị trật khớp của bà ấy lại.

“Á!!”

“Á!!!”

Bị trật khớp ba lần liên tiếp, rồi nối lại.

Tiếp tục bị trật khớp, lại được nối lại.

Lại bị trật khớp, tiếp tục được nối lại.

Hứa Phi Phi đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, cuối cùng bà ấy đau đến mức mất hết sức lực.

“Mẹ tôi, bố tôi, Tình Tình, bà đánh bọn họ ba lần thì tôi bẻ tay bà ba lần, thế là công bằng”.

Sau khi nói dứt lời, Lý Hùng mới ném bà ấy xuống mặt đất như ném rác.

Cùng lúc đó, anh cũng quay đầu nhìn hai người đàn ông vạm vỡ đè Hứa Hiếu Dương xuống bàn ăn.

Hai tay của hai người đàn ông vạm vỡ ấy bị Lý Hùng vặn thành bánh quai chèo trong nháy mắt!

Mặc dù Hứa Hiếu Dương gặp không ít chuyện kinh sợ nhưng ông ấy vẫn vươn tay muốn đỡ em gái mình dậy.

Hứa Phi Phi nhấc chân đá Hứa Hiếu Dương đi.

Bà ấy trợn trừng mắt nhìn Hứa Hiếu Dương: “Anh đừng có giả vờ giả vịt, giả nhân giả nghĩa với tôi ở đây nữa!”

“Em nghe anh nói đi!”

“Chuyện này không giống như em đã nghĩ đâu”.

“Anh cả đã đuổi gia đình anh ra khỏi nhà!”

“Hơn nữa sau khi bọn anh rời đi, anh ta còn không ngừng sai người làm khó với bọn anh”.

“Bọn anh bất đắc dĩ lắm nên mới phải phản kháng”.

Cho dù Hứa Hiếu Dương nói một cách chân thành, thế nhưng vẻ mặt vặn vẹo và đong đầy thù hận của bà ấy lại không hều dịu đi một chút nào cả.

Bà ấy ráng kềm chế cơn đau kịch liệt mà nhìn Hứa Hiếu Dương trân trân.

“Hứa Hiếu Dương, anh nói anh cả đuổi anh ra khỏi tập đoàn, tôi tin!”

“Anh nói anh cả đối phó với anh, tôi cũng tin!”

“Nhưng tại sao anh lại chọc giận bố đến nỗi phải nhập viện? Đến bây giờ bố còn đang cấp cứu trong bệnh viện kia kìa!”

Cùng lúc đó, Hứa Phi Phi còn trừng mắt nhìn Lý Hùng với ánh mắt oán hận.

“Còn có cậu nữa, cái đồ điên!”

“Cậu đánh đàn em của tôi, phế đi hai tay tôi! Nhất định tôi phải đòi lại món nợ này!”

“Mấy người chờ đó đi! Lần sau tôi về Đông Hải thì gia đình mấy người không có ngày sống yên đâu!”

“Bà cảm thấy mình còn có cơ hội về không?”

Giọng nói của Lý Hùng giống như vang vọng lên từ dưới Cửu Tuyền sâu thẳm.

Vào giây phút đó, Hứa Phi Phi lập tức cảm thấy da gà của mình dựng đứng!

Cảm giác chết chóc chưa từng có bao trùm lấy bà ấy, rốt cuộc vào giây phút đó bà ấy đã biết Lý Hùng đáng sợ đến mức nào!

Lý Hùng cử động.

Anh chỉ đi một bước.

Trong phút chốc, Hứa Phi Phi cảm thấy hối hận vô cùng, thậm chí bà ấy còn không có ý định phản kháng Lý Hùng.

Bởi vì bà ấy biết mình chết là cái chắc!

“Khoan đã!”

Hứa Hiếu Dương vội vàng ngăn cản Lý Hùng.

“Tiểu Hùng, đừng, đừng làm thế!”

“Con bé là em gái của bố, là cô ruột của Tình Tình”.

“Lúc còn nhỏ nó còn cứu Tình Tình một mạng”.

Câu nói cuối cùng của Hứa Hiếu Dương đã cứu mạng Hứa Phi Phi.

Lúc nghe thấy Hứa Phi Phi đã từng cứu mạng Hứa Mộc Tình, hơi thở như Tu La quanh người anh đột nhiên tan biến, rút nhanh như thủy triều.

Lý Hùng nhìn Hứa Phi Phi với ánh mắt lạnh lùng: “Cút đi, từ nay về sau không được trở về Đông Hải nữa!”

Hứa Phi Phi nhìn Lý Hùng với ánh mắt oán hận, bà ấy dẫn theo mấy tên đàn em sợ đến mức són tiểu của mình vội chạy ra ngoài.

Lý Hùng đỡ Hứa Hiếu Dương ngồi xuống.

Nửa gương mặt của Hứa Hiếu Dương bị em gái ruột của mình đánh đến sưng vù, đồng thời còn bị rách chút da.

Lúc Liễu Ngọc Phân bôi thuốc cho Hứa Hiếu Dương, Lý Hùng đỡ Hứa Mộc Tình đi vào trong phòng.

Sau một lúc im lặng, hai người đồng thanh lên tiếng.

“Xin lỗi”.

“Xin lỗi”.

Hai vợ chồng họ đưa mắt nhìn nhau.