Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 494




Khi William còn ở nước ngoài, sở trưởng chính là bày mưu tính kế.

Ba mươi sáu kế của Hoa Hạ, từ bé hắn ta đã đọc qua hết rồi.

Hắn ta thường chơi cho đối thủ của mình quay mòng mòng.

Hắn cũng hay dùng thủ đoạn mượn dao đâm sau lưng này.

Thực ra trước khi đến, William đã thông qua gia tộc Nicolas thâm nhập vào các doanh nghiệp vừa và nhỏ.

Hắn sử dụng thủ đoạn mua chuộc hoặc dụ dỗ uy hiếp, để thu phục những doanh nghiệp này.

Những doanh nghiệp này là những con sói.

Tiếp theo hắn ta sẽ dùng mọi thủ đoạn khiến lũ sói này tấn công con hổ đầu đàn chính là tập đoàn Lăng Tiêu.

Đợi thời gian chín muồi, hắn có thể trực tiếp nắm giữ tập đoàn Lăng Tiêu.

William cười tao nhã.

Điệu cười ngạo nghễ tràn đầy tự tin.

Tính toán kỹ càng.

“Loài người cũng sống bầy đàn như động vật”.

“Bất kể là động vật hay loài người, đều có một đặc điểm chung đó chính là ích kỷ!”

“Bình thường chúng tạo thành những nhóm nhỏ, giữa các nhóm này đều vì thức ăn, đến vợ chồng cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn”.

“Cũng vì tranh giành quyền lực mà đấu đá lẫn nhau”.

Khi William đang nói chuyện, Hậu Thụy Minh nhìn hắn ta chăm chú.

Ông ta nhìn William với ánh mắt ngưỡng mộ.

Ánh mắt này để cho bất ký người đàn ông này nhìn thấy đều sẽ cảm thấy không phù hợp.

Thậm chí là sởn gai ốc.

Nhưng William lại vô cùng thích thú với ánh mắt đó.

Hắn ta giơ lý rượu vang trong tay lên, cụng ly với Hậu Thụy Minh.

“Nhưng, tất cả quần thể động vật vẫn còn một đặc tính, đó chính là bài xích”.

“Khi chưa có kẻ địch tấn công, nội bọn chúng cũng sẽ tự đấu đá cắn xé nhau”.

“Nhưng một khi kẻ địch xuất hiện, chúng sẽ vô cùng đoàn kết”.

“Bầy đàn lúc này sẽ rất khó đánh bại”.

William cho rằng, là một kẻ xâm lăng có IQ cao, một kẻ săn mồi.

Đầu tiên hắn ta cần làm chính là ngụy trang cho mình.

Một khi gia tộc Nicholas đến Thiên Môn thì sẽ thành tập đoàn của riêng mình.

Sau đó sẽ đối đầu với những thế lực của những tập đoàn bản xứ.

Như vậy sẽ khiến cho những tập đoàn bản xứ liên kết với nhau, sẽ khiến cho bọn họ càng đoàn kết hơn.

Trước tiên phải chi phối được tập đoàn Lăng Tiêu, như vậy hắn ta sẽ tạo được tiếng tăm cho mình.

Sau đó William sẽ li gián từ trong nội bộ tập đoàn.

Từng người từng người, cũng giống như những thế lực, đều nắm tất cả trong tay.

Đây cũng là thủ đoạn khiến hắn ta thành công từ trước đến nay.

Từ trước đến nay chưa ai là đối thủ của hắn ta!

Mọi việc đều thuận lợi!

“Vì vậy, nhất định phải li gián nội bộ”.

Nói đến đây, William dùng dĩa nhẹ nhàng xiên một miếng xúc xích Tây Ban Nha mỏng, sau đó đưa lên cắn một miếng, khuôn mặt rất hưởng thụ.

William nhìn người đầu bếp tóc bạch kim, cười nói: “Carter, lần này tôi lấy danh nghĩa liên minh đầu bếp quốc tế, ở Thiên Môn tổ chức cuộc thi nấu ăn mang tầm quốc tế”.

“Anh cũng đến tham gia đi, với trình độ của anh, có thể dễ dàng dành được giải nhất”

Lời nói của William đầy ẩn ý, Carter nghe vậy vội cười gật đầu.

Nhưng, Carter vẫn giả bộ khiêm tốn nói.

Dù sao, nơi này là địa bàn của gia tộc Hậu Thị.

“Thưa anh, nếu là ở nước ngoài, tôi nhất định có đủ tự tin giành giải nhất”.

“Nhưng Hoa Hạ thì chưa chắc đã như vậy”.

“Dù sao Hoa Hạ cũng có rất nhiều nhân tài, hơn nữa ẩm thực Hoa Hạ cũng nổi tiếng trên thế giới”.

“Carter, anh khiêm tốn quá rồi!”

“Người Hoa Hạ cũng được ông trời ưu ai, có nguồn tài nguyên giàu có, nhưng về cơ bản họ lại không hiểu thế nào là món ăn ngon”.

“Chẳng qua chỉ là một lũ khỉ chưa được thuần phục, đang tự hoang tưởng về bản thân mà thôi”.

Nói xong, William quay đầu nhìn Hậu Thụy Minh cười nói: “Minh, ông nói xem?”

Hậu Thụy Minh cười: “Anh nói gì cũng đúng”.

Lúc này, thư ký thận trọng bước vào.

“Ông chủ, lịch trình và địa điểm tổ chức cuộc thi nấu ăn đã được ấn định”.

William hỏi thư ký: “Số lượng người đăng ký tham dự có nhiều không?”

Có hơn hai nghìn người đăng kí, đã bao gổm toàn bộ khu vực thủ đô và những vùng lân cận.

“Đăng ký tham gia cuộc thi tài lần này, ngoài những đầu bếp có tiếng”.

“Theo những gì anh căn dặn, chúng tôi cũng để cho một bộ phận những bà nội trợ cũng đến tham dự”.

William cười gật đầu, để thể hiện rằng cuộc thì lần này rất công tâm.

Đồng thời cũng là vì để cho cuộc thi lần này được đa dạng.

Những người nội trợ bình thường nhất định sẽ tham gia.

Nhưng những người này đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.

Sự tồn tại của họ chẳng qua chỉ để làm nền.

Đối với người ngoài mà nói, cái gọi là cuộc thi nấu ăn nghệ thuật, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn che mắt thiên hạ mà thôi.

Tổ chức cuộc thi lần này, chủ yếu để tập trung sự chú ý của người dân.

Trong khi cuộc thi diễn ra, hắn ta sẽ dùng truyền thông tuyên truyền.

Sau đó, nhân cơ hội công kích tập đoàn Lăng Tiêu.

Nghĩ đến đây, William hỏi: “Công thức bí mật của công ty mỹ phẩm Đông Phương đã lấy được chưa?”

“Chúng tôi tìm được ba lãnh đạo cấp cao của công ty mỹ phẩm Đông Phương”.

“Đồng thời, còn có hai người đã theo Triệu Côn mười mấy năm”.

“Họ nắm rõ tài liệu cốt lõi của công ty mỹ phẩm Đông phương”.

“Chỉ là, những người này khẩu vị khá khác biệt”.

“Họ biết chúng ta đang cần công thức bí mật”.

“Vì thế, họ ra cái giá mà người bình thường không thể chấp nhận được”.

William cười mỉm, ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt.

“Cậu nói cho tôi nghe xem, tôi muốn biết cái bọn khỉ không sợ chết này rốt cuộc muốn cái giá trên trời như thế nào?”

Thư ký ngập ngừng, sau đó nói: “Họ lấy trộm được sáu công thức bí mật từ công ty mỹ phẩm Đông Phương”.

“Giá mỗi công thức là hai mươi triệu”.

Nghe đến đây, Hậu Thụy Minh tức giận mắng một tiếng: “Cái đám này thèm tiền đến phát điên rồi à?”

“Một cái công thức giẻ rách mà dám bán với cái giá cắt cổ như thế!”

So với Hậu Thụy Minh đang kích động thì William lại mỉm cười từ tốn.

“Đừng kích động, trong ba mươi sáu kế của người Hoa Hạ các ông, có một kế đó là gậy ông đập lưng ông”.

“Kế này còn có một cách gọi khác, đó là bắt rùa trong chuồng”.

“Bây giờ ông muốn bắt rùa, bắt buộc phải dùng một miếng mồi ngon”.

“Sáu công thức này cộng lại, cũng chỉ có một trăm hai mươi triệu mà thôi, số tiền này tôi chi!”

Nghe William nói vậy, mặt Hậu Thụy Minh biến sắc.

Ông ta cho rằng William đang ghét bỏ mình, vì thế liền vội vàng nói.

“Không được không được. Bây giờ đang ở địa bàn của tôi, sao có thể để anh chi tiền được?”

“Không phải tôi tiếc số tiền nhỏ này, mà là cảm thấy đám người này thật quá đáng”.

“Nhưng mà nếu tất cả đã nằm trong kế hoạch của anh, thì tôi nhất định sẽ phối hợp”.

Lúc Hậu Thụy Minh đang nói hai chữ “phối hợp”, còn cố ý nhếch lông mày.

Hai người liếc mắt đưa tình, khiến cho người thư ký đừng cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy mắc ói.

William nói với thư ký: “Cậu lập tức mang tiền đi tìm đám người này”.

“Đợi sau khi kiểm tra công thức không có vấn đề, lập tức đưa vào công xưởng sản xuất!”

Người thư ký ngây ra một lúc, liền nói: “Ngài William, ở Thiên Môn chúng tôi không có nhà máy hóa chất”.

William cười lớn: “Cậu cho rằng gia tộc Nicholas chúng tôi sẽ giống như những gia tộc năng lực thấp kém, khi không chuẩn bị gì mà dám cử tinh anh của gia tộc tiến vào một nước à?”