Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 474




Cả hai người đút kẻ ăn.

Anh anh em em ngọt sớt.

Hoàn toàn coi như Hứa Hạo Nhiên không tồn tại.

"E hèm!"

Hứa Hạo Nhiên ho.

"E hèm!"

Hứa Hạo Nhiên lại ho.

Hứa Mộc Tình và Lý Phong vẫn phớt lờ cậu ta.

Hứa Hạo Nhiên chán chường đứng ở cửa.

Cậu ta trực tiếp xông vào, nói với hai con người đang chim chuột với nhau: “Hai người có nghe em nói không đấy? Toang đến nơi rồi kia kìa!"

Hứa Mộc Tình sờ bụng, nhìn Lý Phong: "Ông xã, em ăn no rồi, ăn không nổi nữa".

"Ăn thêm cái nữa đi, ngoan".

Chờ Hứa Mộc Tình ăn cái bánh bao cuối cùng.

Hứa Mộc Tình bất lực nói: "Em đã tăng ba cân trong tháng này rồi đấy".

"Chỗ nào béo đâu? Để anh sờ xem nào".

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong lập tức vươn tay về phía chiếc eo thon của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình giật mình, nhanh chóng tránh đi.

Nếu chỉ có hai người thôi thì chim chuột còn chấp nhận được.

Nhưng bây giờ Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở cửa xem.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng đổi chủ đề, nói với Hứa Hạo Nhiên: "Em vừa nói gì?"

Hứa Hạo Nhiên nói với bất lực: "Em vừa nhận được một cuộc gọi, mẹ đã ngồi máy bay đến Đông Hải rồi".

“Bọn chị biết rồi!”, Hứa Mộc Tình nói như một chuyện hiển nhiên.

Lý Phong cũng gật đầu: "Tối hôm qua bố đã gọi điện thoại nói cho bọn anh rồi".

Hứa Hạo Nhiên há hốc mồm, một lúc sau mới phản ứng lại được: "Tại sao không ai nói cho em biết?"

Lý Phong toét miệng cười: "Bởi vì tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em, em đang hôn Viên Đa Đa trong rạp chiếu phim cơ mà?"

Hứa Hạo Nhiên đưa tay che trán: "Toi rồi, toi rồi! Toi thật rồi".

Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.

Đôi vợ chồng cùng tỏ ra hả hê trước nỗi đau của Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng cầu cứu Hứa Mộc Tình: "Chị ơi, chị mau nghĩ cách giúp em đi".

"Em đã từng khoe khoang trước mặt mẹ là nhất định sẽ dắt Diểu Diểu về".

"Sau đấy, khi quan hệ giữa hai chúng em vẫn còn tốt đẹp, mẹ còn gọi điện đến hỏi thăm nữa cơ".

"Em nói em sắp dẫn con dâu về cho mẹ rồi".

"Nhưng chớp mắt, đã biến thành Đa Đa rồi".

"Nếu để cho mẹ biết em thay lòng đổi dạ nhanh thế, mẹ có đánh chết em không?"

Lý Phong và Hứa Mộc Tình lại nhìn nhau.

Khẽ gật đầu.

Đồng thanh: "Chà, có thể đấy".

"Không được, không được, không được để mẹ biết chuyện này!"

"Hay là em giấu Đa Đa đi".

Lý Phong nói đùa: "Đối với vóc dáng em ấy, tủ quần áo nào cũng không chui vào được. Em đính giấu kiểu gì?"

"Hơn nữa, con bé luôn muốn gặp mẹ chồng mà".

"Còn em, nhiều nhất chỉ bị đánh vào cái thôi".

"Sau khi đánh xong, mọi thứ sẽ ổn thôi".

Hứa Hạo Nhiên vừa khóc vừa nói: "Anh rể, đấy là anh chưa nếm thử liên hoàn chưởng của mẹ thôi".

"Lúc nhỏ mỗi lần bị mẹ đánh, em đều đau đến mức tè ra quần đó!"

Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh không khỏi cười khúc khích khi nghĩ đến sự khổ sở thuở nhỏ của Hứa Hạo Nhiên.

Cô cười ngọt ngào, Lý Phong vừa nhìn thấy liền sững sờ.

Hứa Mộc Tình thấy Lý Phong ngây người nhìn mình: "Sao anh lại nhìn em chằm chằm thế?"

"Bởi vì em rất đẹp!"

"Đáng ghét, dẻo mỏ".

Hứa Mộc Tình hơi nhướng mày, ngượng nghịu.

Nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình liên tục phát ‘cơm chó’.

Hứa Hạo Nhiên vỗ trán và bất lực bước ra khỏi văn phòng.

"Nhiên Nhiên!"

Ở một khoảng cách xa, một giọng nói khiến bao người đàn ông nổi da gà vọng ra từ cuối hành lang.

Trong tầm mắt của Hứa Hạo Nhiên.

Viên Đa Đa, người hơn một trăm cân, đang lắc lư mỡ toàn thân, chậm rãi chạy đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.

Ngay khi thấy khuôn mặt khó chịu của Hứa Hạo Nhiên, cô ấy liền hỏi tại sao.

Chờ Hứa Hạo Nhiên kể hết sự tình.

Viên Đa Đa dùng đôi tay mập mạp ôm lấy khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên, cười nói: "Không sao, chúng ta cùng chịu được mà".

Hứa Hạo Nhiên thở dài một hơi.

"Mẹ anh khó tính lắm, không biết lần này bà ấy làm gì anh nữa?"

Đây là lần đầu tiên Viên Đa Đa nghe Hứa Hạo Nhiên nói về Liễu Ngọc Phân.

Vì vậy, đã hỏi thêm một số câu hỏi.

"Cô, là người như thế nào?"

"Em nghe nói, bà ấy rất ghê gớm".

"Mà sao qua lời anh Phong với chị Tình thì lại dễ gần thế nhỉ?"

Hứa Hạo Nhiên chép miệng.

"Mẹ anh là một người rất mạnh mẽ".

“Sau khi bố anh bị què, một phần lớn gánh nặng gia đình đều đổ lên vai bà”.

"Con nhà người ta đến trường đều được đưa đón bằng xe buýt của trường".

“Lúc đó, để tiết kiệm, mẹ anh đã đạp xe đưa anh đến trường”.

Viên Đa Đa nghe vậy hai mắt liền sáng lên: "Oa! Giỏi quá!"

"Mẹ anh đối với người khác rất tốt, nhưng với anh, thì lại là chuyện khác".

"Một lần mẹ chở anh đi học bằng xe đạp".

“Lúc đó anh chơi ngu, chẳng may bị kẹt chân vào bánh xe”.

Viên Đa Đa sửng sốt, vội hỏi: "Thế cô có phát hiện ra không?? "

"Xe dừng lại".

"Mẹ anh thấy xe không chạy nữa".

"Liền đổi tư thế, đứng hẳn lên để đạp …"

Viên Đa Đa sửng sốt, cẩn thận hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hứa Hạo Nhiên ôm trán thở dài.

"Khực!"

"Chân bị gãy!"

"Bó bột".

"Ba tháng!"

"Sau khi uống ba tháng canh xương hầm, anh đã ngán đến tận cổ!"

Viên Đa Đa không khỏi thở dài trong lòng, bà mẹ chồng tương lai này xem ra không dễ chiều đâu.

Một giờ sau.

Sân bay Thiên Môn, máy bay hạ cánh.

Liễu Ngọc Phân mang theo hành lý đơn giản và bước đi chậm rãi.

Thời gian gần đây, công việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng khởi sắc.

Hứa Hiếu Dương ngày thường bận rộn xã giao, càng ngày càng ít có thời gian về nhà.

Ngoài ra, Lý Phong, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên cũng tham công tiếc việc, không có ở bên cạnh bà ấy.

Liễu Ngọc Phân rất nhớ các con của mình, vì vậy bà ấy đã mang theo hành lý đến Thiên Môn.

Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương muốn đưa cho Liễu Ngọc Phân hai vệ sĩ.

Lý Phong cũng chọn ra hai thành viên từ cơ sở huấn luyện.

Nhưng Liễu Ngọc Phân thấy việc đó quá rắc rối và không cần thiết.

Mỗi thành viên trong nhóm này giờ đã có vị trí của riêng mình.

Nếu hai người đó rời đi, ví trí nhất định bị bỏ trống.

Sẽ có một số ảnh hưởng nhỏ đến toàn bộ nhóm.

Đây là điều mà Liễu Ngọc Phân không muốn thấy.

Như Hứa Hạo Nhiên đã nói, Liễu Ngọc Phân là một người rất mạnh mẽ.

Bà ấy không muốn làm phiền người khác.

Nhiều việc bà ấy luôn tự mình làm.

Điều này cũng đã trở thành một thói quen của bà ấy.

Bây giờ cả nhà, chỉ có mình bà ấy là rảnh rỗi.

Thay vì ngày nào cũng phải đối mặt với bức tường ở nhà.

Không bằng đến với con cái, giặt quần áo và chuẩn bị bữa ăn cho chúng.

Cũng có thể nói là để đốt năng lượng dư thừa.

Liễu Ngọc Phân đang ở trong hành lang, bước đi chậm rãi theo dòng người.

Lúc này, phía sau không xa đột nhiên náo động.

Rồi nghe thấy ai đó phía sau quát lên với giọng điệu như đang lùa súc vật.

"Tránh ra! Tránh ra!"

"Lũ hèn mọn, dám cản đường ông mày à!"