Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 469




Thường Long và Thường Hổ ra khỏi xe.

Trên mặt hai tên đều mang theo điệu cười xấu xa.

Điệu cười đó, nếu là phụ nữ thì khi nhìn thấy sẽ cảm thấy buồn nôn!

Chúng một mồm đầy răng vàng.

Phổng mũi.

Trừng mắt.

Mang điệu cười hết sức bỉ ổi.

Thường Hổ đột nhiên cười to: "Thật không ngờ đấy! Lúc mới tới, hai anh em chúng tôi còn đang suy nghĩ mình có hai người mà chỉ có một con đàn bà thì phải làm sao?"

"Sau đó, chúng tôi đã quyết định học theo mấy người nước ngoài, một người chơi trên một người chơi dưới".

"Vừa rồi trong xe, hai anh em chúng tôi đã oẳn tù tì, tôi thắng!"

"Vốn là tôi muốn chơi dưới".

"Nhưng bây giờ lại có thêm một con đàn bà nữa".

"Hehehe, thế thì bây giờ tôi có quyền lựa chọn trước".

Thường Long bên cạnh cũng cười không ngớt.

Hắn thậm chí còn đưa tay cởi áo khoác của mình ra.

Hắn sải bước về phía Đông Tuyết.

"Em trai! Hai con đàn bà này đều ngon".

"Em chơi Hứa Mộc Tình còn anh sẽ giải quyết con bé tóc ngắn".

"Khi nào em chơi đã Hứa Mộc Tình rồi thì chúng ta lại đổi".

So với anh trai Thường Long, em trai Thường Hổ cởi đồ nhanh hơn.

Lúc này, hắn đã cởi hết áo thun bên trong, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.

Đồng thời trên ngực hắn còn có lông đen nữa!

Thường Hổ đưa tay lau nước miếng trên khóe miệng.

Hắn nói với Hứa Mộc Tình: "Người đẹp, em muốn chơi ở bãi đất trống như này? Hay là ở trong khu rừng bên cạnh?"

"Anh ở đâu cũng được hết, nhưng anh muốn nghe ý kiến của em".

Thường Hổ từng bước đến gần Hứa Mộc Tình.

Mười ngón tay của hắn không ngừng chuyển động.

Bây giờ hắn rất nóng lòng muốn bổ nhào vào Hứa Mộc Tình ngay lập tức.

Sau đó, xé bỏ quần áo của cô, thè lưỡi và liếm làn da mềm như sữa của cô.

Liếm đôi bồng đào nẩy nẩy kia nữa!

Oh!

Không thể chịu được!

Không thể nhịn được nữa!

Thường Hổ đột nhiên cất tiếng như sói tru.

Thè lưỡi mặc cho nước dãi chảy từa lưa trong không khí.

Hắn giang tay ra và để gió ngoài đồng thổi bay đám lông đen xoăn tít trên ngực!

Thường Hổ nhào tới!

Nhưng giữa đường, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên!

Ánh mắt của Thường Hổ đầy tà ác, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Sau đó, hắn xoay người trong không khí.

Tốc độ vô cùng nhanh!

"Vù!"

Con dao găm sắc bén trên tay Đông Tuyết gần như sượt qua chóp mũi của Thường Hổ!

Thường Hổ tiếp đất bằng bốn chi.

Vừa định đứng dậy, Đông Tuyết lập tức giơ chân đạp mạnh vào ngực hắn.

"Bùm!"

Cơ thể cường tráng và vạm vỡ của Trường Hổ lập tức bay về phía sau hơn mười mét!

Thường Long bước đến chỗ Thường Hổ, đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn, hỏi: “Có sao không?”

Sau một lúc dừng lại, Thường Hổ đột nhiên bật cười.

"Cay quá! Đã lâu không gặp loại phụ nữ này".

"Anh, em đổi ý rồi".

"Em muốn con tóc ngắn, chơi loại này là đã nhất!"

"Lát nữa hành hạ cô ta thì sướng phải biết!"

Hai kẻ Thường Long và Thường Hổ trông rất dữ tợn.

Chúng giống như những con thú.

Không có bất kì lý tính nào trong mắt chúng cả.

Chỉ có thú tính!

Đông Tuyết từ từ lùi lại, cầm một con dao găm trên tay.

Cô ta lùi lại đến trước mặt Hứa Mộc Tình và nói nhỏ với Hứa Mộc Tình: "Tôi giữ chân chúng, cô mau chạy đi".

"Chìa khóa tôi cắm trong xe rồi, cô khởi động xe cái là có thể chạy đi được luôn!"

Tuy nhiên, lúc này, Hứa Mộc Tình lắc đầu.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Đông Tuyết và nói nhỏ: "Không, làm sao tôi có thể đi một mình được? Chúng ta cùng đi".

Đông Tuyết quay đầu lại và nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt rất phức tạp.

Từ đôi mắt sáng của Hứa Mộc Tình, Đông Tuyết nhìn thấy sự chân thành, không hề giả dối.

Cô ta có thể thấy rằng những gì Hứa Mộc Tình nói vừa rồi là chân thành, là thật lòng.

Vào lúc này, Đông Tuyết cuối cùng đã hiểu tại sao Lý Phong lại quan tâm đến Hứa Mộc Tình như vậy.

Đường đường một chiến thần.

Giấu đi thân phận của bản thân.

Chịu đựng những lời phàn nàn và chỉ trích từ người khác.

Sẵn lòng làm một thằng con ở rể.

Chứng tỏ rằng Hứa Mộc Tình này không kề tầm thường!

Ánh mắt Hứa Mộc Tình lúc này lộ ra vẻ kiên định.

Cô thậm chí còn bước tới, đối diện với khuôn mặt xấu xí của Thường Long và Thường Hổ.

So với trước khi đến Thiên Môn.

Sự can đảm của Hứa Mộc Tình đã tăng lên rất nhiều.

Nếu như là trước đây.

Đột nhiên gặp phải tình huống này, chắc chắn cô sẽ rất căng thẳng và hoảng sợ.

Nhưng bây giờ, cô đã thu hết can đảm nói với hai tên đàn ông xấu xí trước mặt.

"Các người đi mau đi!"

"Chồng tôi sắp đến rồi".

Khoảnh khắc Thường Long và Thường Hổ nghe thấy câu nói của Hứa Mộc Tình, chúng dừng lại.

Sau một hồi ngạc nhiên, chúng đột nhiên phá lên cười.

"Hahahaha!"

Một kẻ ôm bụng.

Một kẻ nắm chặt lấy đám lông đen xì của mình.

Cười sằng sặc.

Không nể nang gì!

Thường Hổ ôm bụng cười nói: "Người đẹp à, trong nhiệm vụ mà chúng tôi nhận, có cả việc giết chết chồng của cô đấy".

"Hắn không đến còn được, hắn mà đến thì tôi sẽ đè cô xuống, bắt cô ngậm ‘thằng nhỏ’ của tôi trước mặt hắn!"

Nói xong, Thường Hổ đã bắt đầu nhe răng giương vuốt.

Hắn nói với Thường Long: "Anh, em thực sự không thể đợi được nữa rồi, chúng ta lên đi!"

Thường Long gật đầu.

So với em trai mình, hắn tỏ ra thận trọng hơn.

Thường Long chỉ vào Đông Tuyết và nói: "Con đàn bà này mạnh phết, chúng ta cùng lên đi".

"Chơi xong thì sẽ ăn thịt cô ta luôn".

Nói xong, hai anh em nhìn nhau.

Đồng thời lao về phía Đông Tuyết.

Nhìn thấy hai tên cùng lao về phía mình, Đông Tuyết lập tức vươn tay đẩy Hứa Mộc Tình, khiến Hứa Mộc Tình lùi lại mấy bước.

Lúc này, Đông Tuyết hiển nhiên có thể mặc kệ Hứa Mộc Tình mà quay đầu chạy trốn.

Nhưng thay vào đó, cô ta nắm lấy con dao găm và lao về phía kẻ thù.

Đông Tuyết rất mạnh!

Nhưng phải biết rằng, kẻ mà cô ta phải đối mặt lúc này là Hắc Phong Song Sát.

Hắc Phong Song Sát năm năm trước, bởi vì một lần gặp gỡ, mà cả hai đều đột phá l ên đỉnh cao của đại tông sư.

Đã bước vào cảnh giới “vương”.

Đông Tuyết, một người phụ nữ có vẻ mảnh mai và yếu đuối, phải đối mặt với hai "vương" cùng một lúc, mà không hề rơi vào thế yếu!

Hai anh em Thường Long và Thường Hổ càng đánh càng hăng.

Người phụ nữ này mạnh quá!

Tuy nhiên, hai anh em Thường Long và Thường Hổ khét tiếng trong giới giang hồ.

Không chỉ vì chúng là những kẻ giết người.

Còn là vì những thủ đoạn vô cùng bỉ ổi của chúng!

"Bùm!"

Đột nhiên Đông Tuyết đá mạnh vào ngực Thường Hổ.

Thường Hổ lập tức bay ra phía sau.

Sau khi lăn trên mặt đất vài mét, hắn lập tức bật người dậy, hai mắt đã đỏ hoe.

Đồng thời, hắn nhìn chằm chằm vào Đông Tuyết với một ánh mắt hung ác.

"Con đàn bà này phiền vãi!"