Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 460




“Anh à, thằng nhãi đánh em bị trọng thương không phải là người bình thường, thực lực của hắn rất mạnh”.

Cầu Tam Nguyên gật đầu, hỏi: “Việc này rốt cuộc là như nào?”

“Hai người đến Thiên Môn không phải là để kết thông gia với tập đoàn Lăng Tiêu sao?”

“Vì sao lại chọc phải một cao thủ lợi hại như vậy?”

Cầu Tứ Hỉ đã soạn sẵn trong đầu một kịch bản.

Câu chuyện bắt đầu, Hứa Mộc Tình và Cầu Thiên Sơn gặp nhau.

Mối quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên thắm thiết.

Nhưng được nửa đường, một vị khách ngoài ý muốn bất ngờ xuất hiện.

Tên này thèm khát vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình.

Để bảo vệ Hứa Mộc Tình, Cầu Thiên Sơn đã gây gổ một trận với tên này.

Kết quả ông ta và Cầu Thiên Sơn đã bị tên đó đánh cho trọng thương.

Sau khi nghe xong những lời này, Cầu Tam Nguyên chậm rãi đứng dậy, xoay người bước ra khỏi phòng VIP.

Khi bước đến cửa phòng VIP, Cầu Tứ Hỉ đột nhiên hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu?”

Cầu Tam Nguyên hơi khựng lại.

Ông ta không quay người lại.

Chỉ lạnh lùng phun ra một câu: “Anh đi tìm hắn đòi lại công bằng”.

Thấy Cầu Tam Nguyên dần khuất bóng, khuôn mặt Cầu Tứ Hỉ nhanh chóng lộ ra vẻ nham hiểm!

Sự nham hiểm này không phải là dành cho Lý Phong, mà là tặng cho anh trai ruột của ông ta!

Sau khi Cầu Tứ Hỉ đấu với Lý Phong, ông ta biết rất rõ với thực lực của hai anh em bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của Lý Phong.

Dù cho là hai anh em bọn chúng cùng nhau ra tay thì cũng sẽ bị đánh cho một trận tơi tả như vậy.

Thực lực của Lý Phong đã vượt xa hai anh em bọn họ!

Từ lời nói vừa rồi của Cầu Tam Nguyên, Cầu Tứ Hỉ đã nghe ra được sự tức giận và sát khí mạnh mẽ.

Tính cách của Cầu Tam Nguyên như thế nào, ông ta hiểu rõ hơn ai hết.

Mặc dù bên ngoài Cầu Tam Nguyên là một người rất điềm tĩnh.

Nhưng một khi ông ta thực sự tức giận, thì ông ta sẽ làm những việc còn điên cuồng hơn cả Cầu Tứ Hỉ.

Trong trường hợp này, Cầu Tam Nguyên nhất định sẽ chết!

Tòa nhà văn phòng chi nhánh Thiên Môn của tập đoàn Lăng Tiêu.

Lúc này, Cầu Tam Nguyên đang đứng ở lối vào của đại sảnh.

Khi hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy Cầu Tam Nguyên, vẻ mặt ông ta u ám, trên người mang một loại khí thế mạnh mẽ khiến không ai dám lại gần, hai nhân viên bảo vệ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Mặc dù người đàn ông trước mặt trông có chút đáng sợ.

Nhưng bọn họ vẫn đang trong thời gian làm việc, bọn họ có trách nhiệm đi lên hỏi: “Xin chào! Xin hỏi ông đến công ty của chúng tôi để giải quyết công việc hay là để tìm người vậy ạ?”

“Bảo giám đốc Hứa Mộc Tình xuống gặp tôi”.

Cầu Tam Nguyên trầm giọng nói.

Ông ta đang kiềm chế cảm xúc của mình.

Nhưng tất cả những ai quen biết với Cầu Tam Nguyên bây giờ đều có thể nhìn ra, cơn giận của ông ta sắp vượt qua tầm kiểm soát rồi.

Tập đoàn Lăng Tiêu trên dưới đồng lòng, tất cả các nhân viên trước khi vào làm đều đã được huấn luyện tâm lý kỹ càng.

Nhân viên bảo vệ ở đây không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như những tập đoàn khác.

Nhưng bọn họ có những quy định và luật lệ rất nghiêm ngặt.

Ngay khi Cầu Tam Nguyên bước vào đã nói rằng muốn gặp giám đốc của bọn họ.

Đổi thành chỗ khác, e rằng các nhân viên bảo vệ đã dùng dùi cui đuổi đi ngay tức khắc.

Nhưng hai nhân viên bảo vệ ở bên cạnh vẫn kiên nhẫn nói: “Nếu như ông muốn gặp giám đốc của chúng tôi, xin vui lòng đăng ký ở quầy lễ tân”.

“Tôi đưa ông đến phòng tiếp tân, khi nào giám đốc của chúng tôi có thời gian, cô ấy sẽ xuống gặp ông”.

Nghe vậy, Cầu Tam Nguyên lập tức bước tới, đi xen qua hai nhân viên bảo vệ này.

Nếu là bình thường, Cầu Tam Nguyên có thể sẽ đợi.

Nhưng hôm nay, tuyệt đối không được.

Ông ta phải gặp Hứa Mộc Tình ngay lập tức!

“Thưa ông, xin vui lòng đợi một chút”.

Một trong những nhân viên bảo vệ nhanh chóng bước tới và đặt tay lên vai Cầu Tam Nguyên.

Khoảnh khắc nhân viên bảo vệ đó chạm vào vai Cầu Tam Nguyên, anh ta đột nhiên cảm thấy thế giới như quay cuồng.

Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ bật ra ngoài như bao cát.

“Bụp!”

Nhân viên bảo vệ đập mạnh vào tường, khi anh ta ngã xuống, đầu đập vào viên đá cứng, máu chảy đầm đìa.

Cầu Tam Nguyên không thèm liếc mắt, đi lướt qua người nhân viên bảo vệ đang bị thương.

Ông ta bước tới quầy lễ tân, đi ngang qua chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch, nói: “Nói cho tôi biết, văn phòng của Hứa Mộc Tình ở tầng mấy?”

Nhân viên lễ tân run cầm cập, bị dọa sợ tới mức không nói lên lời.

Cầu Tam Nguyên đặt tay lên mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch.

Đôi mắt ông ta đột nhiên trùng xuống, sau đó phát ra một âm thanh dữ tợn.

“Nói!’

Đột nhiên.

Cầu Tam Nguyên đập mạnh tay lên bàn đá cẩm thạch.

“Bụp!”

Mặt bàn bằng đá cẩm thạch cứng vỡ ngay lập tức.

“Tôi cho cô thêm một cơ hội”.

“Tôi đếm đến ba”.

“Nếu như cô vẫn không chịu nói Hứa Mộc Tình ở đâu?”

“Đòn này của tôi sẽ không chỉ đập vào bàn, mà sẽ đập vào người đấy!”

“Tinh!”

Ngay khi Cầu Tam Nguyên vừa nói xong, cửa thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra.

Lúc này, Lý Phong bước ra khỏi thang máy.

Cầu Tam Nguyên quay lại nhìn Lý Phong.

Khi nhìn thấy Lý Phong, Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày.

Ánh mắt sắc bén!

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, Cầu Tam Nguyên đã có thể kết luận chắc chắn rằng Lý Phong, người vừa bước ra khỏi thang máy chính là người đã đánh em trai mình bị thương nặng.

Sắc mặt Cầu Tam Nguyên u ám.

Bước nhanh về phía Lý Phong, vẻ mặt ông ta thay đổi.

Vừa rồi ông ta đã cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, kiềm chế cảm xúc của mình.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lý Phong, tất cả mọi cảm xúc của ông ta đều không thể tiếp tục che giấu được nữa.

Ông ta muốn bùng phát!

Ông ta muốn trút giận!

Ông ta muốn báo thù cho con trai và em trai của mình!

Đặc biệt là khi Lý Phong bước ra khỏi thang máy, nét mặt anh bình thản.

Sự bình thản này, trong mắt Cầu Tam Nguyên đó là một sự khinh thường sâu sắc!

Một võ sư lừng danh mấy chục năm lại bị một thằng nhãi khinh thường.

Nhục nhã làm sao!

Là ai cũng sẽ không nhịn được!

Cầu Tam Nguyên càng lúc càng đi nhanh hơn.

Ông ta lướt đi như gió, khí thế trên người ông ta tăng lên theo mỗi bước đi.

Ông ta ra tay rồi!

Đòn này, khí thế ngút trời!

Đòn này, long trời nở đất!

“Bụp!”

Cả đại sảnh vang lên một tiếng động lớn.

Ngay sau đó, rõ ràng Cầu Tam Nguyên vừa nãy đang khí thế hừng hực, xông đến định giết Lý Phong nhưng bây giờ cơ thể của ông ta lại giống như một quả bóng, bay ngược về phía sau!

“Bụp!”

Cầu Tam Nguyên đập vào tường giống như nhân viên bảo vệ ban nãy.

Vì đang ở công ty nên Lý Phong ra tay không nặng lắm.

Nhưng khi Cầu Tam Nguyên đứng lên khỏi mặt đất, khóe miệng ông ta đã rớm máu.

Sự tức giận trong mắt Cầu Tam Nguyên càng lúc càng dữ dội.

Đúng vậy, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này!

Trong lúc Cầu Tam Nguyên vừa ra đòn, Lý Phong cũng ra tay.

Động tác của Lý Phong quá nhanh.

Nhanh đến mức Cầu Tam Nguyên không thể phân tích được.

Kể từ khi thành danh trong mấy chục năm qua, đây là người mạnh nhất mà Cầu Tam Nguyên từng gặp!

Nhưng dù có đáng sợ như thế nào.

Ông ta là một người anh.

Là một người bố.

Là chưởng môn của một môn phái.

Cầu Tam Nguyên có lòng tự trọng.

Và quyết tâm chiến đấu đến cùng.

“A!”

Cầu Tam Nguyên gầm lên một tiếng.

Ông ta tập trung sức lực của cả cơ thể vào bàn tay.

Đòn này dùng tốc độ nhanh nhất.

Sức lực mạnh nhất, hung hãn đấm vào mặt Lý Phong!

Tuy nhiên, đòn đánh không phát ra tiếng.

Thầm lặng.

Bởi vì tay của Cầu Tam Nguyên đã bị chặn lại!

Nắm đấm của ông ta trong không trung bị Lý Phong dễ dàng đỡ lấy.

Trước khi Cầu Tam Nguyên kịp phản ứng lại, Lý Phong ra tay.

Nắm đấm của anh.

Đột nhiên!

Bất ngờ!

Mạnh mẽ.

Đấm về phía mặt của Cầu Tam Nguyên!