Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 446




“Thằng nhãi, bây giờ nếu mày quỳ gối, dập đầu nhận sai thì vẫn còn kịp đấy”.

“Nếu không đợi đến lúc đó, khi tao đấm một đấm, mày sẽ không chịu được mà khóc rống lên đấy”.

Viên Tuấn Khải ngồi bất động ở đó, nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng lạnh.

Cố Ngôn Hi nhìn Viên Tuấn Khải đầy hoài nghi: “Anh Viên, sao anh có thể làm như vậy được?”

Hành động này của Viên Tuấn Khải đã khiến Cố Ngôn Hi cảm thấy bị đả kích rất lớn.

Cô ấy vốn có chút tình cảm với Viên Tuấn Khải.

Cô ấy vốn định nhờ Viên Tuấn Khải để hoàn toàn quên đi Lý Phong.

Tuy nhiên, cô ấy không ngờ rằng Viên Tuấn Khải cũng giống như những cậu ấm con nhà giàu khác.

Đều là loại mặt người dạ thú.

Viên Tuấn Khải cười.

Anh ta cười rất khoái chí.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Hi, nói: “Cô Cố, cô cũng là người trong giới”.

“Có một số chuyện không cần tôi nói ra, chắc cô cũng tự hiểu”.

“Tối nay, cô đến nhà hàng này dùng bữa cùng với tôi”.

“Không phải là muốn được ngủ với tôi sao?”

“Anh nói linh tinh gì vậy! Tôi không có!”

Cố Ngôn Hi đột nhiên đứng dậy.

“Đừng ngụy biện nữa”.

“Nếu như đã ở trong cái giới này thì nên hiểu rõ các quy tắc của giới này chứ”.

“Mặc dù cô có chút tiếng tăm, nhưng muốn trở thành nữ chính của bộ phim này mà không phải trải qua một hai thủ tục là không được đâu nhé".

“Tôi chính là thủ tục đầu tiên”.

“Đợi sau khi hai chúng ta ngủ cùng nhau, tôi nếm thử ‘vị ngon” của cô xong, tôi sẽ đẩy cô cho ông chủ lớn phía sau”.

“Ông ta chính là thủ tục thứ hai”.

“Chỉ cần cô vượt qua cửa ải này, từ nay về sau, con đường tương lai của cô sẽ rực rỡ sán lạn!”

“Nổi tiếng từ Bắc vào Nam”.

Cố Ngôn Hi run lên vì tức giận, dùng những ngón tay mảnh mai chỉ vào mặt Viên Tuấn Khải.

“Đồ không biết xấu hổ!”

“Từ nay về sau tôi không muốn gặp anh nữa!”

Nói xong, Cố Ngôn Hi quay người bước đi.

“Đi?”

“Cô đã đến đây rồi, cô nghĩ liệu mình có đi được không?”

Viên Tuấn Khải nói xong, đột nhiên vỗ tay.

Ngay sau đó, hàng chục tên đàn ông cường tráng bất ngờ ập vào.

Cố Ngôn Hi sợ hãi lùi lại.

“Các người muốn làm gì?”

Viên Tuấn Khải đứng dậy, từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô đã đến đây rồi, vậy thì thủ tục đầu tiên đã bắt đầu”.

Tham lam.

Đôi mắt Viên Tuấn Khải tràn đầy dục vọng mãnh liệt.

Anh ta đã không nhịn được nữa rồi.

Anh ta thè lưỡi ra, liếm láp đôi môi khô nứt nẻ của mình.

Anh ta nở nụ cười đầy dâm dục, bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.

Cố Ngôn Hi sợ hãi, liên tục lùi lại phía sau.

Lúc này cô ấy đã lùi đến bên cạnh cửa sổ.

Không còn đường lui!

“Này! Anh nghĩ tôi là người vô hình đấy hả?”

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm chặt tay.

Trợn trừng hai mắt.

Nhìn chằm chằm!

“Có tôi ở đây! Kẻ nào dám động vào nữ thần của tôi!”

Viên Tuấn Khải hừ lạnh và nháy mắt với mười mấy tên cường tráng đó.

Đám đán ông vạm vỡ lập tức nở nụ cười nham hiểm đi về phía Hứa Hạo Nhiên.

“Dựa vào đám cà chua thối chim không thèm ăn này mà dám khoa chân múa tay trước mặt ông đây à, chúng mày đúng là tự tìm đường chết!”

Vừa nói, Hứa Hạo Nhiên vừa hét lên một tiếng, vung nắm đấm và lao lên phía trước.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Sau một vài cú đấm.

“A ui!”

“Đừng đánh vào mặt!”

“Ái da!”

“Đã bảo đừng đánh vào mặt cơ mà! Tôi dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm đấy!”

“Hu hu đau quá!”

“Đám khốn nạn, dám tát vào mặt ông đây!?”

Hứa Hạo Nhiên đã dành một vài ngày ở căn cứ huấn luyện.

Lúc đó hăng máu như cắt tiết gà.

Nhưng cậu ta sinh ra không phải để tập võ.

Lúc bắt đầu, còn nhiệt huyết được một lúc.

Nhưng dần dần, thì ba ngày đánh cá, hai ngày thả lưới.

Những đòn kungfu mèo cào của Hứa Hạo Nhiên đối phó với mấy tên lưu manh còn được.

Nhưng mười mấy người cường tráng này đều là đám côn đồ đích thực.

Ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên bị đánh sưng tấy, bầm dập mặt mũi.

“Mấy cậu dừng lại cho tôi”.

Viên Đa Đa vội vàng xông đến, đứng chắn trước mặt Hứa Hạo Nhiên,

“Con béo này, tránh ra mau”.

Trong số đó có một người đàn ông không nói gì, trực tiếp đấm vào mặt Viên Đa Đa.

“Bộp!”

Nắm đấm của tên này không chạm vào Viên Đa Đa.

Mà đấm thẳng vào mặt Hứa Hạo Nhiên vừa xông lên từ phía sau.

Mặc dù bị đánh rất dã man.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn gầm lên: “Chúng mày muốn đánh thì đánh tao này! Tới đây!”

Viên Tuấn Khải đang ở bên cạnh xem kịch hay.

Mặc dù Viên Tuấn Khải là dòng dõi trực hệ của gia tộc Viên Thị, xét về thân phận, thì anh ta là anh họ của Viên Đa Đa.

Tuy nhiên, Viên Đa Đa thường ở nước ngoài.

Viên Tuấn Khải không quá thân thiết với Viên Đa Đa.

Lúc này, anh ta đột nhiên vỗ tay nói: “Tôi đột nhiên phát hiện ra, con béo ngu ngốc này và thằng nhãi không biết trời cao đất dày kia rất đẹp đôi”.

“Hai người hãy uống ly rượu vang này”.

“Hôm nay, tôi đến đây làm người mai mối, tác hợp cho đôi chim sẻ này”.

Vừa dứt lời, tên đàn ông cường tráng bóp miệng Hứa Hạo Nhiên và đổ rượu vang vào.

Viên Tuấn Khải lấy một ít chất bột màu trắng ra, đổ vào miệng của Viên Đa Đa.

“Khụ! Khụ khụ khụ khụ!”

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên không biết sức lực ở đâu ra mà đẩy được một tên vạm vỡ ra.

Cậu ta nắm lấy tay Viên Đa Đa, hai người vội vàng chạy về phía Cố Ngôn Hi.

Hứa Hạo Nhiên hét lên với Cố Ngôn Hi: “Chị Ngôn Hi, chị mau chạy đi! Mau chạy đi!”

Viên Tuấn Khải dắt theo đám người bao vây bọn họ.

“Chạy? Hừ, chúng mày chạy được không?”

“Đây là tầng năm, nếu như nhảy xuống, chúng mày sẽ tan xương nát thịt”.

“Ha ha ha, con béo này, tao đã cho mày uống thuốc rồi, thuốc khá mạnh đấy”.

“Bây giờ chúng mày chắc đang cảm thấy cơ thể mình rất nóng đúng không”.

“Mau tìm một phòng mà đi “hey hey’ với nhau đi, thuốc đó hiệu nghiệm lắm đấy”.

Trong khi nói chuyện, anh ta đã đổ chất bột màu trắng đó vào ly rượu vang đỏ.

Anh ta cầm ly rượu một cách tao nhã và bước từng bước đến gần Cố Ngôn Hi.

“Cô Cố, việc đã đến bước này rồi, cô không cần trốn trốn tránh tránh nữa”.

“Biết điều chút, ngoan ngoãn đứng ra đây, uống hết ly rượu này đi”.

“Cô yên tâm, đừng nhìn tôi ôn nhu ấm áp như vậy, nhưng thật ra ở trên giường, tôi vô cùng mạnh mẽ đó”.

“Tôi nhất định sẽ khiến cô ngây ngất”.

“Rất nhiều ngôi sao sau khi được tôi chơi xong, sau đó không ngừng gọi điện thoại cho tôi, chủ động hẹn tôi đấy nhé”.

Cố Ngôn Hi đang đứng dựa cả người vào cửa sổ.

Cô ấy vịn chặt tay vào cửa sổ.

Thất vọng.

Đau khổ.

Còn có một nỗi tuyệt vọng không thể xóa nhòa.

Cô ấy cứ nghĩ đó sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Không ngờ rằng, thế giới này nham hiểm hơn cô ấy tưởng tượng rất nhiều.

Tuyệt vọng!

Cố Ngôn Hi hạ quyết tâm!

Cô ấy nhìn Viên Tuấn Khải bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Cho dù có chết tôi cũng không để anh làm nhục!”

Nói xong.

Cố Ngôn Hi đột ngột quay người!

Nhảy xuống!

Cô ấy nhảy ra ngoài cửa sổ, giống như một con chim vươn đến khát vọng tự do.

Khoảnh khắc này, cô ấy cảm thấy được tự do.

Mặc dù trong đầu cô ấy bây giờ không ngừng hiện lên hình bóng của Lý Phong!

Nhưng, cô ấy từ bỏ rồi.

Thích một người.

Chỉ cần khắc cốt ghi tâm hình bóng của người đó trong lòng là được rồi.

Cô ấy sẽ giữ kín tình yêu đẹp đẽ này.

Đến một thế giới khác!

Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt Cố Ngôn Hi.

Cô ấy nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi không rơi thẳng xuống nền đất lạnh buốt cứng ngắc như cô nghĩ.

Đột nhiên!

Có một bóng đen!

Từ trong không trung bay tới.

Một bàn tay!

Trong không trung, ôm chặt lấy cơ thể yêu kiều của cô ấy vào trong lòng.