Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 426




Lý Phong thản nhiên nói.

Sau đó, liền đuổi theo Hứa Mộc Tình.

Mặc dù tối nay Hứa Mộc Tình không phải là khách mời chính.

Nhưng sự xuất hiện của cô cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Nhiều ông trùm trong giới kinh doanh Thiên Môn đã chủ động tiếp cận Hứa Mộc Tình để trao đổi một số việc làm ăn.

"Ở đây náo nhiệt quá, mọi người đang nói gì vậy?"

Lúc này, một người đàn ông bước tới.

Nhiều lãnh đạo doanh nghiệp cau mày khi nghe thấy giọng nói này.

Trong mắt một số người còn ẩn chứa sự khinh bỉ và xem thường.

Thậm chí còn có cả ghê tởm!

Người đến là Nghê Quang Văn.

Vừa rồi Nghê Quang Văn vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát.

Hắn thấy rằng Hứa Mộc Tình từ đầu đến cuối đều không bắt tay với các lãnh đạo doanh nghiệp này.

Chi tiết này càng khiến Nghê Quang Văn thích thú hơn.

Hắn cho rằng Hứa Mộc Tình chắc là một người phụ nữ thích sạch sẽ.

Trong xã hội ngày nay, không hiếm những người phụ nữ không thích tiếp xúc với người khác như Hứa Mộc Tình.

Nghê Quang Văn cách đây một thời gian từng chơi một một nữ sinh đại học.

Advertisement

Lúc đầu, nữ sinh đại học này trong sáng như một đóa hoa huệ nở rộ.

Trong lần gặp đầu tiên, Nghê Quang Văn muốn bắt tay cô ta, lúc đó cô ta vẫn còn ngượng ngùng.

Nhưng dưới sự tấn công mạnh mẽ của hắn, bông hoa huệ này đã hé mở những cánh hoa xinh đẹp trước mặt hắn.

Mãi cho đến khi Nghê Quang Văn tiến vào nhụy hoa, hắn mới biết đó là lần đầu tiên của nữ sinh đại học này.

Kể từ ngày đó, hắn ra sức chơi nữ sinh đại học này, đem hạt giống của mình trải khắp người cô ta!

Sau khi chơi xong, hắn giới thiệu đại cho nữ sinh đại học này một công việc với mức lương hàng tháng 10.000 nhân dân tệ.

Nghê Quang Văn lại bước vào cuộc hành trình hái hoa mới!

Mặc dù chi phí chơi Hứa Mộc Tình sẽ cao hơn.

Tuy nhiên, Nghê Quang Văn không quan tâm.

Đối với hắn, niềm vui lớn nhất của cuộc đời chính là được chơi với đủ loại phụ nữ.

Hắn thích nghe tiếng rên rỉ của những người phụ nữ dưới thân hắn.

Advertisement

Âm thanh đó rất sướng tai!

Ngay khi Nghê Quang Văn xuất hiện, những ông lớn trong giới kinh doanh này đã giấu đi sự khinh bỉ và coi thường trong mắt.

Các ông lớn đều mỉm cười với Nghê Quang Văn và chào hỏi hắn.

Lúc này, Nghê Quang Văn đứng trước mặt Hứa Mộc Tình, hắn đưa tay ra.

Nghê Quang Văn tin rằng Hứa Mộc Tình nhất định phải biết hắn.

Bởi vì toàn bộ bữa tiệc này, không ai là không biết hắn!

Tương tự, trong cái không gian rộng lớn này cũng không có ai dám đắc tội với hắn cả!

Cho dù Hứa Mộc Tình có mắc chứng nghiện sạch sẽ đi nữa, thì cô cũng sẽ phải đưa tay ra thôi!

Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã không làm như những gì Nghê Quang Văn nghĩ.

Cô chỉ gật đầu với Nghê Quang Văn, mỉm cười, đáp lại bằng một câu rất đơn giản.

Một nhân viên kinh doanh bên cạnh nhanh chóng nói nhỏ nhắc nhở Hứa Mộc Tình: "Giám đốc Hứa, cô nên bắt tay anh Nghê một chút đi chứ hả”.

"Đúng đó, đúng đó, đó là phép lịch sự tối thiểu”.

Trên khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của Hứa Mộc Tình nở một nụ cười dịu dàng.

"Xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay người khác”.

Sau khi nói xong, Hứa Mộc Tình tìm cớ xoay người rời đi.

Nghê Quang Văn đột nhiên hô lên: "Cô vẫn không biết tôi là ai đúng không?"

Cô nhìn Nghê Quang Văn: "Vừa rồi tôi đã biết rồi”.

Sắc mặt Nghê Quang Văn trở nên lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia sắc bén, càng lúc càng dữ tợn hơn!

Như một con hổ, hắn tiến lên vài bước, muốn dùng khí thế của mình để áp đảo Hứa Mộc Tình.

"Bây giờ tốt hơn hết là cô nên ngoan ngoãn đưa tay ra”.

"Nếu không, cô và tập đoàn của cô sẽ chịu những hậu quả khó lường đấy!"

Nụ cười trên mặt Nghê Quang Văn ngày càng trở nên hung dữ.

"Cô có biết người đã đắc tội với tôi lần trước có kết cục như nào không?"

Mọi người trong phòng tiệc lúc này đã đổ dồn ánh mắt vào họ.

Nhưng không ai đứng ra ngăn cản.

Nghê Quang Văn tràn đầy quyền lực!

Hắn như một con hổ trong rừng rậm.

Hắn là vua ở đây!

Ở đây, tiếng nói của hắn có trọng lượng nhất!

Một doanh nhân bên cạnh nhanh chóng nói nhỏ: "Giám đốc Hứa, cô mau bắt tay nhận lỗi đi”.

"Lần trước, có người vô tình đắc tội với anh ta. Trong vòng ba ngày, công ty của người đó đã phá sản!"

"Cuối cùng, còn bị mấy kẻ đòi nợ chém chết trên đường, vợ và con gái thì bị bọn buôn người bắt cóc đến Đảo Quốc!"

Trước khi Hứa Mộc Tình kịp phản ứng, Nghê Quang Văn lại tới gần lần nữa!

Đầy quyền uy!

Cái nhìn đó.

Như muốn nuốt chửng Hứa Mộc Tình!

Ăn sạch!

"Đưa tay ra, ngoan ngoãn bắt tay tôi đi, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra!"

Mạnh mẽ!

Lời nói của hắn mang một sức mạnh không thể cự tuyệt được!

Như thể hắn là chủ nhân của Hứa Mộc Tình!

Nắm trong tay mọi thứ của Hứa Mộc Tình!

Kể cả sự sống và cái chết!

Cuối cùng.

Một bàn tay vươn ra.

Năm ngón tay nắm lấy tay Nghê Quang Văn.

Tuy nhiên, bàn tay này không phải của Hứa Mộc Tình.

Chủ nhân của nó.

Là Lý Phong!

Sắc mặt Nghê Quang Văn thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm vào Lý Phong: "Bỏ cái đôi tay dơ bẩn, mày…”

"Rắc!"

Tiếng xương gãy!

Khi Nghê Quang Văn mới nói được nửa câu, hắn đột nhiên hét lên dữ dội!

"Á!!"

Tiếng la hét vang lên không ngừng!

"Rắc!"

"Rắc!"

Năm ngón tay của Lý Phong giống như chiếc kìm thép!

Tàn phá mọi dây thần kinh của Nghê Quang Văn!

Nghiền nát từng khúc xương của Nghê Quang Văn!

"Rất vui được gặp anh, tôi là chồng của Hứa Mộc Tình, tên tôi là Lý Phong”.

Nói xong, Lý Phong buông tay ra.

Lúc này, mọi người đều trợn tròn mắt!

Nhãn cầu lồi ra!

Tay của Nghê Quang Văn đã bị gãy!

Bị bóp nát rồi!

Trở thành một đống thịt mềm!

"A! Tao giết mày, tao giết mày!"

Nghê Quang Văn nắm chặt bàn tay phải bị bóp nát của mình.

Hung tợn nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

Trong đôi mắt trừng trừng kia, tất cả đều là sự độc ác!

Hắn đã nhớ kỹ khuôn mặt của Lý Phong.

Ngày mai!

Hắn sẽ giết anh!

Vẻ mặt của Lý Phong lạnh nhạt, giống như vừa mới làm một chuyện nhỏ rất đỗi bình thường.

Giống như đập muỗi.

Đập ruồi.

Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nhẹ nhàng nói: "Bữa tiệc này quá chán, đồ ăn cũng không ngon”.

"Đi, chúng ta xuống lầu đi ăn chỗ khác đi”.

Nói xong, Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Về đêm, một góc chợ đêm Thiên Môn.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình nắm tay nhau, trong chợ đêm, vừa nếm thức ăn vừa ngắm nhìn dòng người.

So với những người đàn ông giàu có trong bộ vest và giày da, đeo mặt nạ và cười giả lả với người khác.

Hứa Mộc Tình lại thích nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ xuất phát từ trong trái tim của mọi người ở đây hơn.

Ở đây, dù gia cảnh hay địa vị ra sao, niềm vui của mọi người đều xuất phát từ trong trái tim.

Không có mặt nạ.

Mọi khuôn mặt cô nhìn thấy đều chân thật nhất.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến trước một quầy bánh kếp.

"Ông chủ, cho tôi hai cái bánh kếp”.

"Một phần không có rau mùi, một phần có hành và rau mùi, thêm hai quả trứng”.

Ngay sau khi Lý Phong nói xong, Hứa Mộc Tình đã vươn tay kéo tay áo của anh thì thào.

"Ăn rau mùi rồi thì buổi tối không được hôn em đâu đấy”.

Nghe vậy, Lý Phong vội vàng nói: "Được, được rồi, thế thì không lấy rau mùi nữa”.

Lúc Lý Phong đang ngẩng đầu cười toe toét, định nói với chủ quầy hàng, thì anh không khỏi sững người.