Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 354




"Thành viên của đội Ảnh Sát chẳng qua chỉ là mấy tên sát thủ kém cỏi mà thôi".

"Dù đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng khi gặp được người hơi mạnh một chút".

"Bị giết trong chớp mắt cũng dễ hiểu thôi".

Hậu Thư Hạo phân tích rõ ràng.

Mỗi cái chớp mắt, mỗi nụ cười của hắn đều cực kỳ tự nhiên phóng khoáng.

"Tuy Đông Hải là nơi bé nhỏ".

"Nhưng dù thế nào cũng sẽ luôn có cao thủ ở đó".

"Có khả năng đó là người chống lưng cho tập đoàn Lăng Tiêu".

"Con đoán người đó là chưởng môn phái Hàn Sơn-Chung Vô Thất".

Hậu Thụy Niên bỗng hiểu ra, ông ta vỗ đùi cười nói: "Đúng là con trai bố".

"Thiên tài trăm năm mới có của nhà họ Hậu chúng ta, ha ha ha".

Tiếng cười sang sảng của Hậu Thụy Niên vang vọng phòng khách.

Hậu Thụy Niên còn nói: "Dù sao mục tiêu của chúng ta cũng không ở Thành Hải, chuyên này cứ thế cho qua đi, về sau không cần lãng phí tinh thần sức lực ở phía Đông nữa".

"Không!"

Hậu Thư Hạo đột nhiên nói.

"Bố nói sai rồi".

Lúc này, Hậu Thư Hạo thu lại nụ cười, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

"Con đê dài nghìn dặm cũng bị hủy bởi tổ mối".

"Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra đồng cỏ".

"Cho dù Lý Phong là ai?"

"Mặc kệ người đứng sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu có phải Chung Vô Thất hay không?"

"Lý Phong cũng phải chết".

"Tập đoàn Lăng Tiêu phải sụp đổ".

"Chuyện này bố không cần lo, con sẽ tự xử lí".

Đang bàn chuyện, quản gia bước từ ngoài vào cung kính nói: "Ông chủ, bên ngoài có một người tên Hồ Khải muốn gặp cậu ba ạ".

Hậu Thụy Niên vung tay không kiên nhẫn nói: "Con tôi thân phận cao quý, đâu phải loại chó mèo gì cũng gặp được chứ".

Quản gia xoay người muốn đi, Hậu Thư Hạo cười nói: "Dẫn hắn vào đi, là tôi gọi hắn đến đấy".

Quản gia vừa đi khỏi, Hậu Thư Hạo liền giải thích rõ ràng với Hậu Thụy Niên.

Hồ Khải là người trong môn phái của Hậu Thư Hạo.

Hậu Thư Hạo từ nhỏ đã được một người thần bí dẫn đi.

Cho dù là Hậu Thụy Niên cũng không biết rõ môn phái của Hậu Thư Hạo ở đâu, thực lực ra sao?

Hậu Thư Hạo cũng chưa bao giờ nói với người khác về môn phái của hắn.

Giấu kín như bưng.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe con trai nói đến môn phái.

Cũng là lần đầu tiền ông ta thấy người trong môn phái của con trai.

Hồ Khải vừa bước vào, con ngươi Hậu Thụy Niên bỗng trợn to.

Người này là cao thủ.

Ít nhất là cấp bậc đại tông sư!

Người như vậy cho dù ở gia tộc nào cũng là khách quý, muốn gì được nấy.

Nhưng người trước mắt lại cực kì mộc mạc, cứ như ở nông thôn đến vậy.

Trên người hắn cũng không có gì đáng giá.

Thứ thu hút nhất trên người hắn là ánh mắt.

Sắc bén!

Lạnh buốt!

Hồ Khải có vẻ rất tôn kính Hậu Thư Hạo.

Hắn vừa lên đã chắp tay với Hậu Thư Hạo nói: "Chào thiếu môn chủ".

"Thiếu môn chủ?"

Hậu Thụy Niên chưa biết con trai mình đã là thiếu môn chủ.

Hậu Thư Hạo cũng không giải thích, chỉ giới thiệu ngắn gọn Hồ Khải cho Hậu Thụy Niên biết.

Hậu Thư Hạo vừa về đến nhà, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.

Hắn gọi Hồ Khải đến để thực hiện kế hoạch kín đáo chặt chẽ của hắn.

Hậu Thư Hạo nói tỉ mỉ cho Hồ Khải nghe kế hoạch của hắn.

Hồ Khải nghe xong gật đầu.

Xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối Hồ Khải và Hậu Thụy Niên chỉ gật đầu, thậm chí còn chẳng chào hỏi.

Trong mắt hắn chỉ có Hậu Thư Hạo.

Đối với chuyện này Hậu Thụy Niên cũng không nói gì.

Bởi vì Hồ Khải có tư cách không để ý đến ông ta.

Đây là thế giới của kẻ mạnh!

Là kẻ mạnh thì địa vị sẽ ở tít trên cao.

Vừa nghe Hậu Thư Hạo ra lệnh cho Hồ Khải, giờ đôi mắt Hậu Thụy Niên nhìn Hậu Thư Hạo tràn đầy tự hào.

Đây là thiên tài mấy trăm năm mới gặp.

Là hi vọng của cả nhà họ Hậu bọn họ.

Là con trai ông ta.

Hậu Thư Hạo cười với Hậu Thụy Niên nói: "Bố à, giờ bố chỉ cần ngồi chờ xem kịch hay thôi".

"Giết con kiến Lý Phong".

"Diệt cái tập đoàn Lăng Tiêu nhảm nhí này".

"Sao có thể để bàn tay cao quý của chúng ta đi làm chứ".

Hậu Thư Hạo và Hậu Thụy Niên nhìn nhau, trong phòng khách vang vọng tiếng cười thích chí của hai người.

...

"Bố ơi con về rồi".

Uông Nghị Thừa dẫn hai người đàn ông trung niên vội vàng xuống xe.

Anh ta vừa mới bước qua cửa vào đến phòng khách, phát hiện phòng khách nguy nga lộng lẫy ngày xưa giờ đã trống không, chỉ còn lại giấy dán tường rách nát.

Tất cả đồ vật đã bị chuyển đi.

Ngay cả chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà cũng không thấy nữa.

"Cậu chủ, cuối cùng cậu chủ cũng về rồi".

Quản gia đứng sau cửa lén lút thò đầu ra, nhìn thấy Uông Nghị Thừa thì vội chạy tới.

Uông Nghị Thừa nắm lấy áo quản gia, nước miếng bắn tung tóe quát lên: "Sao trong nhà lại thành ra thế này?"

"Đều tại Lý Phong, là Lý Phong làm đó ạ".

"Nhà họ Uông chúng ta xong đời rồi, tất cả tài sản trong nhà đều bị người khác cướp sạch, giờ chỉ còn cái vườn không nhà trống này thôi".

“Vậy bố tôi đâu? Ông ấy đâu rồi?”

Là một đứa con riêng, từ nhỏ anh ta vẫn luôn muốn đạt được một việc, đó là được bố công nhận.

Uông Nghị Thừa không muốn làm trò cười cho người khác.

Những năm gần đây vẫn luôn dốc sức luyện tập ở sư môn.

Đó cũng là nguyên nhân tại sao còn trẻ như vậy nhưng anh ta đã là tông sư rồi.

Nhưng giờ tất cả cố gắng nỗ lực của anh ta bỗng tan thành mây khói.

Nhà không có, bố cũng không còn.

Thì cho dù trở thành đại tông sư cũng không thể trở thành “Vua” trong truyền thuyết nữa.

Chẳng còn ý nghĩa gì nữa?

Quản gia run rẩy nói: "Ông chủ bị người ta bắt đi rồi đánh đập, khiến nhà chúng ta trở thành thế này đều là do Lý Phong làm".

"Aaaaa!"

Một tiếng gào thét giận dữ.

Toàn thân Uông Nghị Thừa bùng phát sát khí mãnh liệt.

Tiếng gào của anh ta làm trần nhà dao động, rớt xuống một ít vữa tường.

"Lý Phong, tao phải giết mày".

"Tao phải giết mày".

Uông Nghị Thừa dẫn theo hai người đàn ông trung niên vội vàng bỏ đi.

Còn quản gia lấy từ trong túi ra hai tờ khăn giấy, lau nước mắt ở khóe mắt đi.

Ông ta nở nụ cười dữ tợn xấu xí.

Khinh thường nói: "Tuổi trẻ, có năng lực mạnh mẽ thì sao chứ. Con hoang đúng là con hoang, ngu ngốc".

Nói xong ông ta lấy điện thoại ra gọi.

Trong điện thoại ông ta hèm mọn nịnh nọt như một con chó Nhật.

"Cậu ba à, mọi chuyện ổn thỏa rồi ạ".

"Cái thằng con hoang đấy dẫn theo hai gã cao thủ lao về phía Đông Hải rồi ạ".

Trong di động vọng đến tiếng cười tự tin của Hậu Thư Hạo: "Làm tốt lắm, thưởng cho ông hai mươi triệu tệ, ông về quê dưỡng lão đi".

"Cảm ơn cậu ba, cảm ơn cậu ba".

...

Căn cứ huấn luyện ở Đông Hải.

Mấy ngày nay Triệu Tiền rất đau đầu.

Triệu Tiền là em họ Triệu Tứ.

Hai người cùng nhau đến Đông Hải làm việc.

Giờ Triệu Tứ trở thành lái xe của chủ tịch, mỗi tháng có mấy chục nghìn tệ tiền lương.

Hai ngày trước bọn họ cùng nhau giết được một gã đại tông sư, nhận được một chiếc BMW khoảng năm trăm nghìn tệ.

Làm Triệu Tiền thèm rỏ dãi.