Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 238




“Bốp!”

Nhanh!

Thật sự quá nhanh!

Không kịp nhìn!

Tốc độ nhanh như chớp!

Âm thanh va chạm liên tiếp dội vào tai mọi người.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì thấy trưởng tộc nhà họ Ngô mười năm phút trước còn là người bất khả chiến bại giờ đã bị đánh xuyên qua ba bước tường.

Cuối cùng va trúng vào bài vị của tổ tiên nhà họ Ngô!

Nơi đó thờ cúng bài vị của hàng chục vị tổ tiên của dòng họ Ngô.

Lúc này, những tấm bài vị đều bị vỡ nát.

Trưởng tộc gia tộc Ngô Thị, cao thủ số một của nhà họ Ngô, ngã trong đống bài vị vỡ nát tan tành, máu chảy lênh láng.

Xương ngực của lão hoàn toàn bị lõm xuống.

Ngô Chí Vinh run rẩy giơ tay chỉ vào Lý Phong: “Mày, mày, mày....”

Chưa nói xong từ thứ ba, Ngô Chí Vinh buông thõng tay xuống.

Ngô Văn Xương vội vàng chạy đến, bắt mạch cho Ngô Chí Vinh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu vỡi Ngô Chính Đức.

Run rẩy!

Khiếp sợ!

Ngày thường, những vị tiền bối và những người tài hoa xuất chúng của gia tộc Ngô Thị cao ngạo tự mãn.

Bây giờ, người nào cũng giống như một con khỉ co ro trong gió lạnh.

Bọn chúng cúi gằm, không một ai dám nhìn thẳng vào Lý Phong.

Lý Phong bình thản liếc bọn chúng một cái rồi xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Ngô Chính Đức đột nhiên hét lớn, ông ta vội vã chạy ra cửa.

“Xin hỏi vì sao cậu làm vậy? Phía sau lưng cậu có phải gia tộc lớn nào ở phía phía Nam không?”

Lý Phong quay đầu nhìn Ngô Chính Đức: “Ông là người thông minh, có những việc không cần nói, trong lòng ông chắc cũng biết rõ”.

“Con người tôi, từ trước đến giờ đều lấy đức thu phục lòng người”.

“Phì”.

Khi Lý Phong thốt ra câu đó, Vương Tiểu Thất đứng phía sau vội vàng lấy tay che miệng cười.

Lý Nhị Ngưu nhanh chóng đá vào chân Vương Tiểu Thất.

Lý Phong nói tiếp: “Người khác không gây thù chuốc oán với tôi, tôi cũng sẽ không động vào người đó”.

“Trước đây tôi đã nói rất rõ ràng rồi”.

“Đông Hải là vùng đất cấm, không có sự cho phép của tôi, bất kỳ người của gia tộc nào cũng không được phép bước chân vào”.

“Không sợ chết thì cứ đến, nếu như không để lại cái gì, tôi sẽ không bao giờ tha cho bọn họ đi”.

“Tôi hi vọng gia tộc Ngô Thị các ông có thể nhớ kỹ những lời tôi vừa nói”.

“Nếu như có kẻ đần độn nào vẫn muốn gây chuyện”.

“Tôi không ngại xóa xổ toàn bộ gia tộc ông đâu”.

Lý Phong bình thản nói một câu khiến Tô Chính Đức lạnh toát sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Khi đối mặt với Lý Phong, ông ta cảm giác như mình đang đứng dưới chân một ngọn núi cao ngất.

Ông ta chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn Lý Phong.

Người như vậy, Ngô Chính Đức chưa từng thấy qua!

Gia tộc Ngô Thị đã bị tổn thất quá nhiều.

Bây giờ với tư cách là người đứng đầu gia tộc, điều duy nhất ông ta phải làm là giảm thiểu thiệt hại.

Suy nghĩ một hồi, ông ta vội vàng thề thốt: “Tất cả con cháu gia tộc Ngô Thị chúng tôi từ nay sẽ không bao giờ bước chân vào đất Đông Hải nửa bước!”

“Cậu Lý, xin cậu cứ yên tâm!”

Lý Phong dửng dưng đáp một tiếng rồi cùng đám người Lý Nhị Ngưu rời đi.

Đi được mấy bước, Lý Phong đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người.

Ngô Chính Đức vốn nghĩ đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, đột nhiên thần kinh căng như dây đàn.

Lẽ nào hắn vẫn muốn đưa ra yêu cầu quá đáng nào nữa?

Lẽ nào hắn tạm thời thay đổi ý rồi?

Không định bỏ qua cho nhà họ Ngô?

Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới có thể ngăn chặn gia tộc không bị diệt vong?

Trong lúc Ngô Chính Đức lòng rối như tơ vò nghĩ biện pháp để đối phó.

Chỉ nghe thấy Lý Phong bỗng dưng hỏi một câu: “Đúng rồi, thành Cô Tô của mấy ông có món ăn vặt đặc biệt nào cho phụ nữ ăn đêm không?”

“Hả?”

Ngô Chính Đức và tất cả mọi người trong nhà đều mắt chữ O mồm chữ A.

Nửa tiếng sau.

Lý Phong cùng một đám người cầm theo những chiếc hộp giữ nhiệt, bên trong có vài món ăn nhẹ đặc biệt nổi tiếng ở thành Cô Tô.

Cả đám vui vẻ quay về Đông Hải.

Thấy hai chiếc xe dần dấn khuất bóng.

Ngô Chính Đức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, trầm giọng nói với Ngô Văn Xương phía sau: “Nhớ kỹ, từ nay về sau đừng bao giờ để xảy ra xung đột với đám người Lý Phong!”

“Đặc biệt là người phụ nữ của hắn, tuyệt đối, tuyệt đối không được động vào!”

Hứa Hạo Nhiên nhập viện hai hôm, cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi.

Vừa về đến nhà, Hứa Hạo Nhiên giống như một con chó, dùng mũi để đánh hơi, ngửi ngửi, nhìn nhìn.

“Kỳ lạ, rất kỳ lạ”.

Liễu Ngọc Phân đi từ phía sau lên, đá Hứa Hạo Nhiên một cái rồi hỏi: “Cái gì kỳ lạ vậy?”

Hứa Hạo Nhiên giả vờ rất đau đớn, chớp chớp đôi mắt sáng, nhìn Liễu Ngọc Phân”.

“Mẹ, hiện tại con là bệnh nhân đấy, mẹ không thể đối xử với con tốt hơn một chút được à?”

“Không phải chỉ là gãy hai cái xương sườn thôi sao, có gì to tát đâu mà", Liễu Ngọc Phân trả lời một cách không thân thiện lắm.

Hứa Hạo Nhiên mặt chua xót: “Bố, bố không cảm thấy trong nhà chúng ta có bầu không khí kỳ quái gì sao?”

Liễu Ngọc Phân và Liễu Hứa Dương tròn mắt nhìn nhau, đều không hiểu Hứa Hạo Nhiên đang nói cái gì.

Hứa Hạo Nhiên tiếp tục nói: “Con cứ cảm thấy trong nhà chúng ta có thêm một mùi hương không rõ ràng nào đó”.

Câu nói đột ngột của Hứa Hạo Nhiên lại khiến Hứa Mộc Tình và Lý Phong nhìn nhau mờ ám.

Hai gò má thanh tú của Hứa Mộc Tình đột nhiên ửng hồng.

Cô nhìn vào mắt Lý Phong một cách ngọt ngào say đắm.

Kể từ đêm hôm đó, hai người đã hoàn toàn vượt qua rào cản và có những cử chỉ tiếp xúc cực kỳ thân mật.

Tình cảm của bọn họ đã được lấp đầy trong vô thức.

Đây có lẽ là “mùi đặc biệt” mà cái mũi thính như chó của Hứa Hạo Nhiên ngửi thấy.

Nhưng hai ngày nay Lý Phong đều không được chạm vào Hứa Mộc Tình.

Mỗi lần anh ghé môi qua.

Hứa Mộc Tình lại dùng bàn tay ấm áp của mình đẩy anh ra.

Cô giống như một chú mèo nhỏ e ấp, nép vào lòng Lý Phong.

Có thể hôn, ôm, bế.

Nhưng không được làm tiếp chuyện tối hôm đó.

Lý Phong đang nghĩ có nên tìm thêm một đối thủ lợi hại hơn, đâm một nhát dao vào người anh, để lừa vợ thêm một lần nữa.

Hứa Hạo Nhiên lại nói: “Cái mùi hương mơ hồ không rõ ràng này khiến con cảm thấy khó chịu”.

“Mẹ, mẹ bây giờ dù sao cũng là phu nhân rồi, có thể giúp con trai sắp xếp chuyện chung thân đại sự không”.

“Con không có yêu cầu gì to tát, chỉ cần tìm một cô gái ngực khủng, mông to, cao một mét bảy, chân dài đến nách là được rồi.

Liễu Ngọc Phân chỉ vào một biệt thự nhỏ nằm đối diện nhà họ và nói: “Cô Cố không phải thần tượng của con sao, con theo đuổi cô ta đi.”

Hứa Hạo Nhiên nằm viện hai ngày, Cố Ngôn Hi đến thăm cậu ta hai lần.

Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương đều có ấn tượng rất tốt với Cô Ngôn Hi.

Hai vợ chồng còn nghĩ thầm có nên tác hợp cho Hứa Hạo Nhiên và Cố Ngôn Hi đến với nhau hay không.

Kết quả, Liễu Ngọc Phân vừa dứt lời.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng xua tay: “Mẹ, thần tượng và vợ là hai chuyện khác nhau”.

“Thần tượng chỉ để treo ảnh lên tường nhìn ngắm mỗi ngày thôi”.

“Còn vợ là để đặt trên giường. Ối, mẹ, đừng đánh, đừng đánh nữa!”

Ngay sau đó, Liễu Ngọc Phân nấu vài bát mì trứng với rau.

Hứa Hạo Nhiên nhìn nước dùng có nhiều váng mỡ nổi lên, cảm thấy không có hứng thú.

“Mẹ, ở bệnh viện hai hôm, miệng con đã mất khẩu vị rồi”.

“Hôm nay nhà chúng ta không mua thức ăn, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?!”

Liễu Ngọc Phân suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lí.

Vì vậy, bà ấy đứng dậy đưa bát mì cho Hứa Hạo Nhiên, đặt đôi đũa xuống, kéo cậu ta ra ngoài sân.

Sau đó, trước mặt Hứa Hạo Nhiên, bà ấy từ từ đóng cửa kính và khóa chặt lại.

“Con ở bên ngoài từ từ ăn nhé”.

Hứa Hạo Nhiên: “Mẹ! Đừng như vậy, con là con ruột, con trai ruột của mẹ đó!”

Lúc này, khu VIP của một bệnh viên tư nhân ở Cô Tô.

Ngô Chí Vinh, người đã hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng từ từ mở mắt.

“Bố, bố tỉnh rồi”.