Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 234




Vợ chồng hai người đã ngủ chung giường với nhau được một thời gian rồi.

Nhưng giữa hai người vẫn luôn tồn tại khoảng cách.

Nếu Hứa Mộc Tình không cho phép, Lý Phong sẽ không bao giờ thò tay qua.

Khoảnh khắc Lý Phong đặt người xuống, giường như chùng xuống.

Anh đang định chúc Hứa Mộc Tình ngủ ngon như thường lệ.

Đột nhiên hai cánh tay mảnh khảnh vươn tới ôm lấy cổ Lý Phong.

Trong khoảnh khắc, tình ý ngập tràn.

“Tình Tình?” Lý Phong ngây ra một lúc.

Trong bóng tối, Hứa Mộc Tình dường như đã đưa ra một quyết định trọng đại.

Cô ngọt ngào nói: “Đừng nói gì cả, hôn em đi”.

Đôi môi mềm mại có chút do dự, nhưng lập tức tiến sát lại gần nhau.

Hôn.

Trong căn phòng tối om này.

Nhiệt độ nóng bừng, hơi thở gấp gáp.

Chăn đệm mềm mại trên giường dường như lúc này đều biến thành nước.

Dưới nước có hai chú cá đang quấn quýt nhau.

Vui vẻ, thích thú.

Trôi nổi, bồng bềnh.

Có gió.

Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm trốn sau bức màn.

Tinh nghịch vén bức màn ra.

Ánh trăng mờ ảo.

Dưới ánh trăng mờ ảo, có hai khuôn mặt dán chặt vào nhau.

E thẹn, ngại ngùng.

Thuần thục, ổn định.

“Em chuẩn bị xong chưa?” Lý Phong ôm vợ vào lòng.

“Rồi ạ”.

Khoảnh khắc này là sự quyết đoán và dũng cảm.

Trái tim cô, cơ thể cô từ lâu đã là của anh.

Anh cúi đầu, tay cô siết chặt.

Hai chú cá lăn qua lăn lại, dây dưa không dứt.

Một đêm mất ngủ.

Lắng nghe tiếng gió.

Tiếng gió xen lẫn tiếng lá rơi xào xạc ngoài cửa sổ.

Rèm cửa khẽ đưng đưa, tiếng gió thổi ríu rít.

Dường như có giọng nói yếu ớt ngọt ngào.

Nhẹ nhàng vang lên, ân ân ái ái.

Âm thanh đó, du dương êm ái, khoan khoái thích thú.

Âm thanh đó, trầm bổng lên xuống, thong thả vui tươi.

Qua từng ngọn núi.

Qua từng đợt sóng.

Ánh trăng thẹn thùng được bao phủ bởi những đám mây.

Gió cũng ngừng thổi.

Chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của người trong phòng đang ca hát say sưa.

Âm thanh đó, triền miên không dứt, lơ lửng trong không trung.

Mang theo hương vị của tình yêu say đắm.

……

Thành Cô Tô, ở biệt thự nhà họ Ngô.

Ngô Chính Đức có thói quen dậy sớm tập thái cực quyền.

Lúc này, ông ta đang hít thở bầu không khí trong lành trong khu vườn của mình.

Lúc đang tập các động tác, quản gia vội vàng chạy đến.

“Lão gia, có người gửi một cái hộp gỗ từ Đông Hải tới, nói rằng đây là một thứ rất quan trọng”.

Ngô Chính Đức khẽ cau mày.

Khi ông ta đích thân đến phòng khách, con trai cả Ngô Văn Xương đã đứng sẵn ở đó.

Ngô Văn Xương nói với Ngô Chính Đức: “Bố, cái hộp này hơi nặng, con không biết bên trong đó có gì?”

Ngô Chính Đức cười nhạt: “Ở nơi nhỏ bé như Đông Hải thì có thể gửi đồ tốt gì tới được chứ?”

Ngô Văn Xương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bố cho rằng người tên Lý Phong này biết được thực lực của nhà họ Ngô nên bây giờ muốn lấy lòng chúng ta sao?”

“Cũng không phải không có khả năng này, con mở ra xem trước đi”.

Mở hộp ra.

Ngây người.

Ngô Văn Xương và Ngô Chính Đức đều ngây người ra.

Bên trong có hơn chục hũ tro cốt.

Bên trên hũ đều có một tấm thẻ.

Trên tấm thẻ có vài chữ lớn được viết bằng máu.

Kẻ nào dám vào Đông Hải, chết!

Ngô Văn Xương và Ngô Chính Đức nhìn nhau, hai bố con đều không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Lúc này, điện thoại Ngô Chính Đức vang lên.

Là bố của ông ta Ngô Chí Vinh gọi tới.

Trong điện thoại, Ngô Chí Vinh là một người bố nghiêm khắc, dùng giọng điệu giảng đạo giảng giải nhiều đạo lý sống cho con trai.

Cuối cùng bổ sung một câu: “Người làm bố như con, nên hiểu và quan tâm con trai thứ của mình hơn, đừng khắt khe với nó như vậy”.

“Nó đã chơi ở Đông Hải một ngày rồi, đến lúc con gọi nó về rồi đấy”.

Nghe xong câu này của Ngô Chí Vinh, Ngô Chính Đức mặt biến sắc.

Ông ta vội vàng hỏi: “Bố, Văn Đào đi Đông Hải từ lúc nào?”

“Con làm bố kiểu gì đấy? Con trai mình đi Đông Hải lúc nào cũng không biết”.

“Hiện tại thân phận địa vị của con là gì, con bây giờ là người đứng đầu đệ nhất thế gia ở Cô Tô”.

“Là người đứng đầu, làm việc sao có thể sợ hãi rụt rè như vậy được?”

“Một Đông Hải nhỏ bé, một thằng ở rể không lên được cửa chính lại làm cho con sợ hãi đến mức không dám ra mặt cho con trai của mình sao?”

“Khiến người làm bố đây cảm thấy hổ thẹn thay con!”

Ngô Chí Vinh nói một hồi, còn Ngô Chính Quốc mặt mày tái mét.

Lúc này, ông ta run giọng nói: “Bố, bố nói cho con biết, bố đã phái bao nhiêu người đi theo Văn Đào đến Đông Hải?”

Ngô Chí Vinh tự hào nói: “Bao gồm cả Ngô Sơn, đội hộ pháp tổng cộng có mười ba người”.

“Đây là đội hình mạnh nhất của gia tộc họ Ngô chúng ta”.

“Bọn họ một khi đến Đông Hải, chắc chắn sẽ khiến cho Đông Hải nhỏ bé long trời lở đất”.

“Cũng khiến cho người dân ở thành phố nhỏ bé hẻo lánh ấy cảm nhận được khí thế uy nghiêm của gia tộc họ Ngô chúng ta!.

Nghe vậy, Ngô Chính Đức lập tức ném điện thoại cho Ngô Văn Xương đứng bên cạnh.

Ông ta xòe ngón tay ra và run rẩy đếm từng hũ trong hộp.

“Một, hai,…..mười ba, mười bốn!”

Khi Ngô Chính Quốc đếm đến hũ tro cốt cuối cùng, ông ta ngã bịch xuống đất.

Ngô Văn Đào!

Mặc dù có Ngô Sơn và đội hộ pháp đi cùng nhưng hắn lại chết rồi!

Con trai của ông ta không còn nữa rồi!

Trong điện thoại, Ngô Chí Vinh không ngừng hỏi.

Ngô Văn Xương run rẩy nghe điện thoại: “Ông nội, trước tiên nghĩ cách liên lạc với Ngô Sơn, xem ông ta còn sống hay không….”

Mười phút sau.

Thành Cô Tô phòng bị nghiêm ngặt.

Tất cả những nhân tài xuất chúng của gia tộc Ngô Thị đều tập hợp tại căn biệt thự cổ.

Không khí trang nghiêm!

Một nhóm người, tất cả đều kinh hãi, nhìn chằm chằm vào mười bốn hũ tro cốt trên giá.

Phía trên mỗi một hũ tro cốt đều được dán tên.

Tên của Ngô Sơn đập ngay vào mắt.

Ngô Sơn, cao thủ số một của đội hộ pháp gia tộc Ngô Thị, cũng là vệ sĩ thân cận của trưởng tộc Ngô Chí Vinh.

Đến cả ông ta cũng đã chết, có thể thấy rằng việc này rất nghiêm trọng.

Những người vào sau đều không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn thấy các vị trưởng lão của gia tộc, ai nấy sắc mặt u ám.

Bọn họ đều cho rằng gia tộc lớn ở phương Bắc hoặc phương Nam đã giết chết chúng.

Nhưng ngay sau đó, Ngô Chí Vinh, trưởng tộc Ngô Thị đứng dậy.

Lão lúc này, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Trước đây tuy tóc bạc nhưng da mặt hồng hào, còn bây giờ nhìn lão tưởng chừng như già thêm mấy chục tuổi.

Phẫn nộ!