Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 231




"Ngày nào cũng ở biệt thự của chúng ta, chị, em tính cho chị xem nhé”.

"Thời gian chung đụng của anh rể với cô ta có phải sẽ nhiều hơn chị không?"

"Người ta là đại tinh minh, muốn có thân phận có thân phận, muốn có địa vị có địa vị, lại còn gương mặt kia, quả body kia nữa”.

"Chậc chậc chậc, em nghe người đại diện của Cố Ngôn Hi nói rằng cô ta từ nhỏ đã rất độc lập, trình độ nấu nướng của cô ta cũng khá tốt”.

"Kiểu tiệc Pháp, kiểu đồ ăn thường ngày của Nhật, nói chung là đồ ăn đông tây nam bắc cô ta đều biết một chút”.

"Không phải mẹ đã nói rồi sao, con đường ngắn nhất để chinh phục trái tim đàn ông là thông qua dạ dày đấy”.

Để Hứa Mộc Tình ủng hộ quyết định của mình, Hứa Hạo Nhiên ngày càng thêm mắm dặm muối vào.

"Chị, chị nghĩ đi, bây giờ anh rể có nhiều thời gian ở bên cô ta”.

"Hai người họ cứ lời ra tiếng vào, anh anh em em, chim chuột với nhau suốt cả ngày——"

Hứa Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu.

Bởi vì giày cao gót của Hứa Mộc Tình đã giẫm lên mu bàn chân của cậu ta.

Tuy nhiên, những lời của Hứa Hạo Nhiên tuy thô nhưng thật.

Hứa Mộc Tình quyết định dứt khoát, chủ động tìm Cố Ngôn Hi để nói chuyện.

Mà Hứa Hạo Nhiên tin rằng đã nói chuyện thì không thể ở nhà được.

Thế là cậu ta tình nguyện tìm một quán cà phê yên tĩnh.

Để Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi ngồi xuống thoải mái nói chuyện với nhau.

Hứa Mộc Tình vừa nói xong thì Cố Ngôn Hi đã đồng ý ngay.

"Được thôi! Dù sao thì giờ tôi cũng không thể rời khỏi Đông Hải”.

"Hơn nữa ở mãi trong nhà cô cũng không có gì làm”.

"Đây là cơ hội tốt nhất để tôi trả ơn cô mà!"

Nhìn thấy Cố Ngôn Hi thoải mái như vậy, Hứa Mộc Tình tất nhiên cũng rất vui mừng.

Lúc này, có người gõ cửa phòng.

Hứa Hạo Nhiên đứng lên, khó chịu nói: "Ai đấy, gõ gì mà gõ ghê thế”.

"Không phải đã nói rồi sao, lúc chúng tôi đang nói chuyện thì đừng làm phiền…”

Hứa Hạo Nhiên chưa kịp dứt lời, thì đột nhiên có một bàn tay vươn tới, nắm lấy cổ họng Hứa Hạo Nhiên, nhấc bổng cậu ta lên!

"Chị, chị! Cứu em!"

Hứa Hạo Nhiên bị đối phương bóp đến nỗi mặt cậu ta đỏ bừng hết cả lên.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng đứng dậy trừng mắt nhìn người đối diện: "Anh làm gì vậy?"

Đột nhiên, ngoài cửa có bốn người đi vào.

Những người này ăn mặc rất giống nhau.

Họ trông nghiêm nghị và lạnh lùng, giống như những con rô bốt, đưa mắt nhìn một lượt cả căn phòng.

Lúc này, người đàn ông đang bóp cổ Hứa Hạo Nhiên hỏi: “Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi là ai?

"Tôi là Hứa Mộc Tình, các anh mau bỏ em trai tôi xuống đi”.

Nghe vậy, người đàn ông liền ném Hứa Hạo Nhiên sang một bên.

Hai người phía sau nhanh chóng tiến lên bắt lấy Hứa Mộc Tình.

Cố Ngôn Hi vội vàng chạy đến chỗ Hứa Mộc Tình, giang hai tay ra chặn lại: "Các anh là người của Ngô Văn Đào đúng không, người các người cần bắt là tôi, không liên quan gì đến cô ấy cả!"

Tên cầm đầu lạnh lùng nói: "Cậu Ngô nói rồi, mang cả hai đứa đi! Những người khác, không muốn chết thì tránh xa ra”.

“Tao liều mạng với mày!”, Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức bật dậy, cầm lấy một chiếc ghế, đập mạnh nó vào người tên đàn ông.

"Rầm!"

Chiếc ghế đập mạnh vào người hắn!

Khung ghế bị nứt, chân ghế thì gãy vụn.

Nhưng đối phương lại không hề bị thương.

Hắn lập tức tóm lấy cổ Hứa Hạo Nhiên, ném Hứa Hạo Nhiên từ cửa sổ tầng ba xuống!

"Hạo Nhiên! Hạo Nhiên!"

Hứa Mộc Tình muốn xông lên, nhưng đã bị hai tên đàn ông nhanh chóng đánh ngất xỉu.

Người đại diện của Cố Ngôn Hi đang ngồi trên ghế run lên cầm cập.

Nỗi sợ hãi dữ dội khiến cô ta không thể cử động nổi, cũng không kêu lên được.

Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình bị bắt đi.

Khi đám người đó rời đi rồi, cô ta mới run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra bấm số của Lý Phong...

Bên trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Đông Hải.

Trong khu nhà xưởng đổ nát và lộn xộn, có một bộ sofa da mới tinh.

Ngô Văn Đào đang vắt chéo chân, vui vẻ ngồi trên ghế sofa.

Trước mặt hắn, là hai đại mỹ nhân.

Một người là ca sĩ nổi tiếng.

Một người là nữ doanh nhân thành đạt.

Xung quanh họ, là mười hai người đàn ông mặc đồng phục, mặt vô cảm, giống như những cỗ máy.

Ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, có họa tiết rồng trên người.

Người đàn ông trung niên này luôn đứng trong bóng tối cách đó không xa ở phía sau.

Những người không có đủ thực lực và thiếu tầm nhìn sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của ông ta.

Ngô Văn Đào đưa tay ra sờ sờ cằm.

Đôi mắt hắn đảo qua đảo lại giữa Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.

"Chúng mày nói xem tao nên ăn ai trước? Hai người đều là cao lương mỹ vị cả!"

Tay của Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đều bị trói sau lưng.

Lúc này Hứa Mộc Tình đứng lặng yên.

Cố Ngôn Hi nhìn chằm chằm vào Ngô Văn Đào bằng đôi mắt xinh đẹp, nói: "Chuyện này là do tôi gây ra, người anh muốn là tôi, mau thả cô Hứa ra!"

Ngô Văn Đào cười cười, đứng dậy rồi bước đến trước mặt Cố Ngôn Hi.

"Bốp!"

Hắn tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cố Ngôn Hi.

Sau đó, hắn đưa tay ra túm lấy mái tóc dài của Cố Ngôn Hi, dí mặt Cố Ngôn Hi sát vào mặt mình.

"Con khốn, cô nghĩ cô là bảo bối đấy à!"

“Trong mắt tôi, cô chỉ là đồ chơi dùng một lần mà thôi!

Nói rồi, Ngô Văn Đào đẩy Cố Ngôn Hi ra.

Sau đó, hắn mở hai chân ra, vỗ nhẹ vào đùi và nói với Cố Ngôn Hi: "Giờ thì quỳ xuống, kéo khóa quần tôi xuống và phục vụ cậu chủ đây cho thật tốt vào”.

Cố Ngôn Hi nghiến răng mắng: "Mơ đi! Tôi có chết cũng không làm đâu!"

"Hahaha! Không làm đúng không, giờ tôi cho cô hai lựa chọn”.

"Hoặc giờ liếm cậu nhỏ của tôi hoặc liếm của thằng khác”.

"Cho mười hai vị cao thủ này chơi cùng với cô nhé”.

"Cô muốn phục vụ mình tôi hay mười hai người họ?"

"Đồ khốn, trên đời này làm sao lại có kẻ khốn nạn như anh chứ!"

Cố Ngôn Hi tức giận: "Chả nhẽ con nhà thế gia các người đều coi trời bằng vung thế sao, chả nhẽ không có ai trị được các người à?"

"Hahaha…”

Ngô Văn Đào cười sằng sặc, tiếng cười của hắn chứa đầy sự khinh thường và miệt thị.

"Trời là gì?"

"Ở đây, tôi chính là trời”.

"Tôi muốn cô sống thì cô được sống, muốn cô chết thì cô phải chết”.

"Tôi muốn làm gì cũng được”.

"Cô muốn sống, thì giờ quỳ xuống, liếm như chó cho tôi”.

"Còn nếu muốn chết ấy thì tôi cũng chả thiếu gì cách, tôi có thể chơi cô đến chết cơ mà”.

Nói rồi, Ngô Văn Đào đưa tay về phía Hứa Mộc Tình im lặng nãy giờ ở bên cạnh: "Còn cô, cô cũng quỳ xuống, liếm đằng sau cho tôi!"

Vào lúc này, Hứa Mộc Tình nhìn thẳng vào Ngô Văn Đào.

Mặc dù trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng nét mặt cô vẫn có vẻ khá bình tĩnh.

Cô gằn từng chữ: "Chồng tôi nhất định sẽ đến cứu tôi”.

"Cô nói Lý Phong sẽ đến cứu cô. Ước gì bây giờ hắn xuất hiện ở đây nhỉ”.

"Chờ lát nữa, tôi sẽ bảo đội hộ pháp của nhà tôi đập Lý Phong cùng người của hắn thành phế vật rồi băm vằm hắn thành trăm mảnh trước mặt cô nhé”.

"Tôi sẽ chặt đứt hết tay chân của thằng Lý Phong, sau đó chơi cô trước mặt hắn hết lần này đến lần khác!"

Ngô Văn Đào lè lưỡi ra, liếm môi.

Nụ cười trên mặt hắn vừa nham hiểm, vừa vặn vẹo: "Tôi không đợi được nữa rồi! Đồ rác rưởi Lý Phong, sao còn chưa xuất hiện!"

Đúng lúc này, đội hộ pháp đứng thành hai hàng hai bên trái và phải đột nhiên cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa kho.

Đột nhiên, cửa bị phá tung ra.

Mười mấy người đàn ông sải bước đi vào.

Người đứng đầu là Lý Nhị Ngưu, tiếp theo là Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề và Tang Cẩu.

Trong số đó có hai phụ nữ là Trần Quả và Hứa Phi Phi.

Ngô Văn Đào liếc nhìn đám người một lượt, phát hiện ở giữa không có Lý Phong, lập tức bật cười.

"Thằng Lý Phong đâu, sao tao lại không thấy hắn?"

"Thứ rác rưởi này, chẳng lẽ sợ quá trốn rồi, xong phái mấy đứa nhãi nhép này đến để lao vào chỗ chết à?"

Đám Lý Nhị Ngưu không nói gì, khuôn mặt ai nấy đều lạnh như băng, khí tức toàn thân tỏa ra cuồn cuộn, vô cùng sắc bén.

Nhìn thấy đám người tiến lại càng lúc càng gần.

Ngô Văn Đào vung tay: "Giết chúng! Ném vào thùng rác bên ngoài!"

Có lệnh, hai hàng đội hộ pháp lập tức lao về phía đám Lý Nhị Ngưu.