Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 206




Hai đại mỹ nhân nổi bật về mọi mặt, nhìn Lý Phong như thể người hâm mộ đang nhìn vào một ngôi sao, ánh mắt sáng long lanh.

Bám theo sau chiếc xe màu trắng đến một công viên.

Hứa Mộc Tình hỏi: "Muộn như vậy rồi, hắn đến công viên làm gì nhỉ?"

"Đi vệ sinh”.

“Vệ sinh?”, Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam ngạc nhiên.

"Tiểu Thất, bám theo”.

"Vâng”.

Vương Tiểu Thất cầm bộ đàm đi theo sau.

Không lâu sau, trên máy bộ đàm vang lên giọng nói của Vương Tiểu Thất: "Anh, người này đã vào toilet thật rồi”.

"Anh, có một người đàn ông khác từ nhà vệ sinh đi ra, trên tay hắn xách một chiếc vali y hệt”.

“Bám theo”, Lý Phong bình thản như đang uống nước lã.

"Hãy nhớ, đừng chú ý đến người, mà hãy chú ý đến cái vali ấy”.

"Để tránh bị theo dõi, chúng sẽ chuyển chiếc vali này qua tay nhiều người bằng nhiều cách khác nhau”.

Sau đó, người đàn ông xách vali đến trung tâm thương mại, trong nháy mắt, hắn đã đổi vali cho người khác.

Người nhận cái vali lại đi tới một trạm xe buýt.

Sau hơn chục lần, chiếc vali được bỏ vào một chiếc xe thùng và chở ra ngoại ô.

Bám theo suốt dọc đường.

Cuối cùng, đến đằng sau của một nhà đấu giá xe cũ.

Khi đối phương rời đi, Lý Phong đưa ba người Hứa Mộc Tình đến góc tường.

Vương Tiểu Thất và Diêu Nhược Nam có thể vượt tường dễ dàng.

Lý Phong vòng tay qua cái eo mảnh mai của Hứa Mộc Tình, ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong vòng tay của mình, chỉ cần một cú nhảy nhẹ, hai người đã vào được bên trong.

Lúc này Lý Phong vẫn chưa chịu buông ra, cứ như vậy ôm Hứa Mộc Tình.

Đùa chắc, đây là cơ hội tốt nhất để gần gũi với vợ mà, Lý Phong làm sao có thể bỏ qua được?

Lăn qua lăn lại đến nữa đêm, anh chỉ đợi mỗi giây phút này!

Diêu Nhược Nam đứng nhìn với ánh mắt ghen tị.

Cô ta cũng muốn được Lý Phong ôm như vậy.

Trong ánh mắt ghen tị của Diêu Nhược Nam ở bên cạnh, Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đứng trước hàng chục chiếc xe cũ.

Lý Phong nói với Vương Tiểu Thất: "Cạy cốp chiếc xe này ra”.

Khi còn nhỏ Vương Tiểu Thất đã ăn trộm tiền trên xe buýt, sau khi lớn lên, cậu ta đã làm đủ mọi việc.

Trộm xe có là gì.

Cậu ta sử dụng một công cụ rất đơn giản, và vài động tác là đã mở được cốp chiếc xe.

Hóa ra bên trong là chiếc cặp màu nâu nhạt ban nãy.

Ngạc nhiên.

Ngay cả lúc này, thì Lý Phong vẫn dê được.

Anh sờ vào cặp mông căng tròn, thỉnh thoảng còn bóp bóp vài cái.

Hứa Mộc Tình không có phản ứng gì, trong lòng đầy nghi hoặc.

Cô nhìn người đàn ông của mình: "Làm sao anh biết cái cặp ở đây?"

Lý Phong cười bí hiểm, anh áp sát vào khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình, thì thào nói: "Tối nay trên giường anh sẽ nói cho em biết”.

Hứa Mộc Tình nắm tay đấm nhẹ vào người Lý Phong.

"Đáng ghét”.

Lý Phong cười bảo Vương Tiểu Thất mở cốp mấy chiếc xe bên cạnh ra.

Kết quả là những chiếc cốp này đều chứa một chiếc vali lớn.

"Mở ra”.

Vương Tiểu Thất mở chiếc vali ra một cách dễ dàng.

Khoảnh khắc chiếc vali được mở ra, hai tròng mắt của cậu ta như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, bên trong có rất nhiều tiền!

Hơn nữa còn là tiền Mễ!

Tiền của nước Mễ!!

Vương Tiểu Thất mở liên tiếp mấy chiếc vali liền, tất cả chúng đều là tiền!

Thấy nhiều tiền như vậy, Vương Tiểu Thất không lấy mà đóng nắp lại.

Cậu ta quay đầu, hưng phấn nhìn Lý Phong: "Anh, làm gì tiếp đây?"

Biểu hiện này của Vương Tiểu Thất khiến Lý Phong rất hài lòng.

Thằng nhóc này đã không bị tiền làm cho lóa mắt, chỉ riêng khoản này thôi đã hơn nhiều người rồi.

"Cho cậu ba ngày để tìm ra hết số tiền mà họ cất giấu!"

"Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Vương Tiểu Thất nắm chặt tay phấn khích, cuối cùng cũng có thể làm một vố lớn rồi!

Khi kế hoạch tiến vào tỉnh của tập đoàn Lăng Tiêu được triển khai, chỉ mất chưa đầy ba ngày, đã mua một toàn văn phòng ở tỉnh, thành lập phân bộ.

Một nhóm cốt cán tinh anh như Hà Lương Sinh được giao những trọng trách quan trọng, được phân công từ Đông Hải đến tỉnh.

Nhóm người Hà Lương Sinh vẫn còn khá trẻ, trước kia họ đều đã có kinh nghiệm làm việc trong các công ty tập đoàn khác.

Tuy nhiên, ở những tập đoàn khác, dù làm việc chăm chỉ vào ban ngày như thế nào thì vẫn phải làm thêm giờ vào buổi tối.

Họ không được đối xử công bằng và chính đáng.

Những chủ doanh nghiệp đó đối xử với họ như gia súc.

Nhưng ở tập đoàn Lăng Tiêu, họ đã tìm thấy chính mình.

Đây giống như nhà của họ vậy.

Ai nấy đều nở nụ cười trên môi, có lý tưởng cao cả trong lòng, ra sức làm việc chăm chỉ.

Sự xuất hiện của tập đoàn Lăng Tiêu khiến nhiều người hoảng sợ.

Trong mắt họ, tập đoàn Lăng Tiêu giống như một con hổ, vô cùng hung hăng!

Trong phòng khách tại biệt thự nhà họ Tô, hơn chục người đứng đầu các tập đoàn ở tỉnh đang tụ họp lại với nhau.

Trong số những người này, hầu hết đều có tâm trạng rất kém.

Có người còn cầm lý rượu dậm chân tại chỗ.

Không lâu sau, Tô Chính Quốc dẫn quản gia bước xuống lầu.

“Cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian đến chỗ tôi với lịch trình bận rộn như vậy”.

"Tôi sẽ nói thẳng luôn. Bây giờ tất cả mọi người đang phải đối mặt với một nguy cơ”.

"Chúng ta phải bắt tay nhau cùng đẩy tập đoàn Lăng Tiêu này ra khỏi tỉnh”.

"Ông Tô, ông mau nói cho chúng tôi biết giờ phải làm gì đi”.

"Đúng đấy, tôi đang sốt cả ruột lên đây. Hoạt động kinh doanh của tập đoàn chúng tôi tình cờ đối nghịch lại với tập đoàn Lăng Tiêu. Tôi lo rằng một khi họ đến, họ sẽ ra sức đè ép tập đoàn của tôi”.

Tô Chính Quốc nhìn một vài tổng giám đốc đang kích động với nụ cười tự tin.

"Thành thật mà nói, tôi, Tô Chính Quốc, đã làm kinh doanh ở tỉnh nhiều năm rồi, tôi thực sự không sợ bất cứ ai”.

"Chỉ là mọi người đều biết rằng minh thương thì dễ tránh mà ám tiễn thì khó phòng”.

"Chúng tôi không sợ rằng họ công khai cạnh tranh với chúng tôi, mà chúng tôi lo lắng tập đoàn Lăng Tiêu sẽ giở trò”.

"Nghe nói con rể của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu rất thân với lão đại trong thế giới ngầm của tỉnh”.

Nghe những lời của Tô Chính Quốc, các tổng giám đốc càng kinh hãi hơn, sắc mặt tái nhợt đi.

“Ông Tô, ông nói đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, có người dẫn đầu nói.

"Đầu tiên chúng ta phải dụ con rắn ra khỏi hang, sau đó dụ kẻ địch vào sâu hơn, và cuối cùng …”

Nói đến đây, Tô Chính Quốc đưa tay lên trước cổ, làm động tác cứa cổ.

Sau đó, Tô Chính Quốc kể cho mọi người nghe một kế hoạch rất thâm độc.

"Điều này không ổn lắm thì phải. Kinh doanh thì kinh doanh. Nếu dính vào tính mạng con người, thì không hay đâu”.

Sau khi nghe thấy phương pháp của Tô Chính Quốc, một người đàn ông trung niên trông khá là thật thà, vội vàng lắc đầu.

Người này tên là Ngô Kiến Quốc.

Ông ta khác với nhiều ông chủ ở đây.

Ông ta bắt đầu từ con số không, ông ta làm ăn chân chính, kinh doanh dựa vào chữ tín.

Hôm nay ông ta bị một người bạn kéo qua đây.

Ban đầu, khi tập đoàn Lăng Tiêu đến tỉnh để phát triển, ông ta là người đầu tiên muốn chủ động liên hệ với tập đoàn Lăng Tiêu.

Kết quả là, ông ta bị một số người bạn ngăn cản, sau đó ông ta mới theo họ đến trang viên của Tô Chính Quốc.

Tô Chính Quốc lạnh lùng nhìn Ngô Kiến Quốc: "Ông Ngô, nếu giờ ông nói lý với chúng thì người chết sẽ là ông đấy!"

Ngô Kiến Quốc nói: "Tôi nghĩ chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu khá dễ mến. Tôi đã gặp ông ấy trước đây, không hề khoa trương như mọi người nói".

Một tia hận thù lóe lên trong mắt Tô Chính Quốc: "Cháu trai của tôi, mang theo thành ý đến Đông Hải. Vốn dĩ nó muốn hợp tác với bọn họ để đôi bên cùng có lợi, nhưng kết quả thì sao?"

"Chúng đã giết cháu trai của tôi! Chúng là một bầy sói! Chúng sẽ nhai các ông đến mức không còn một mẩu xương!"

Ngô Kiến Quốc mở miệng, ông ta muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhìn thấy thái độ của Ngô Kiến Quốc, trong mắt Tô Chính Quốc lóe lên sát ý.

Sau bữa tiệc, khi những ông chủ này đã rời đi, Tô Chính Quốc liền thì thầm với quản gia bên cạnh.

"Ông lập tức phái người khử cha Ngô Kiến Quốc này cho tôi, giá họa cho tập đoàn Lăng Tiêu!"

"Vâng!"

Nhìn quản gia rời đi, nụ cười của Tô Chính Quốc càng thêm hung dữ.

"Tập đoàn Lăng Tiêu, lúc trước chúng mày co đầu rụt cổ ở Đông Hải, tao không làm gì được”.

"Giờ chúng mày đến tỉnh rồi, thì đợi tao lóc từng thớ thịt của chúng mày ra nhé!"

Ngay sau đó, Tô Chính Quốc nói với một người bên cạnh: “Đi, gọi Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đến đây ngay lập tức, nói rằng tôi có việc quan trọng cần họ làm!”

...

Sau khi dọn đến nhà mới, chất lượng cuộc sống của Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đã được cải thiện rất nhiều.

Nhất là đời sống tình cảm riêng tư của đôi vợ chồng già cứ gọi là ngọt như kẹo, gắn kết như keo sơn.