Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 204




Sảnh của hội quán Kim Đao lúc này đông nghịt khách.

Diêu Nhược Nam là tâm điểm trong mắt mọi người đêm nay.

Mái tóc ngắn gọn gàng sau khi được nhà tạo mẫu cắt tỉa càng tôn thêm vẻ nữ tính quyến rũ.

Cô ta trang điểm lộng lẫy, đánh mắt xinh đẹp, môi đỏ mọng rất kiều diễm, khiến người ta nhìn vào quên mất cả lối về.

Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội gợi cảm.

Phần lớn lưng để lộ ra ngoài.

Đôi bồng đào trước ngực đang đung đưa.

Đặc biệt là khe ở giữa sâu không thấy đáy, thu hút ánh mắt thèm thuồng của vô số đàn ông.

Lúc này, một anh chàng điển trai trong bộ vest trắng với nụ cười tự tin trên môi đi về phía Diêu Nhược Nam.

Anh ta cầm theo hai ly rượu vang đỏ từ người phục vụ.

Đưa một ly cho Diêu Nhược Nam.

Anh ta nhe răng cười toe toét, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, thật vui khi được gặp cô trong một đêm tuyệt vời như vậy, tên tôi là …”

"Cút!"

Từ đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Diêu Nhược Nam phun ra một từ thô tục.

Người đàn ông đẹp trai này chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Sau khi sững sờ một lúc, trên mặt anh ta liền lộ ra nụ cười bình tĩnh: "Tiểu thư xinh đẹp, xem ra tâm trạng của cô không tốt lắm, hay tôi làm trò ảo thuật rồi kể chuyện cười cho cô …”

"Bốp!"

Âm thanh của một cái tát giòn tan vang lên khắp đại sảnh của hội quán Kim Đao.

Lúc này, con ngươi xinh đẹp của Diêu Nhược Nam mang theo tia sáng sắc bén.

Chỉ một ánh mắt của cô ta thôi đã khiến người đàn ông mặc áo trắng sợ hãi.

Anh ta ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình rồi lùi lại mấy bước.

"Anh gọi ai là tiểu thư, mẹ anh mới là tiểu thư ấy!"

Diêu Nhược Nam đã ở trong thế giới ngầm từ khi cô ta còn là một đứa trẻ, xung quanh cô ta đều là những người đàn ông thô lỗ.

Từ "tiểu thư" dùng để chỉ những người phụ nữ làm nghề đặc biệt trong thế giới ngầm.

Đối với Diêu Nhược Nam, người đàn ông kinh tởm này vừa mở mồm ra nói đã khiến cho cô ta muốn chửi rồi.

Hơn nữa, đêm nay Diêu Nhược Nam ăn mặc rất đẹp, nhưng không phải dành cho những người đàn ông như này ngắm.

Cô ta đang đợi Lý Phong, đồng thời, cũng không muốn Lý Phong nhìn thấy mình đang nói chuyện với những người đàn ông khác.

Vì vậy, Diêu Nhược Nam nháy mắt với thuộc hạ đứng bên cạnh.

Hai người đó lập tức chia ra mỗi người một bên, xốc tên chỉ được cái mã ngoài kia lên rồi lôi vào nhà vệ sinh.

Không lâu sau, trong nhà vệ sinh liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của tên đó.

Đây mới là bộ mặt thật của Diêu Nhược Nam, người kế vị Đao Gia.

Đối với một người phụ nữ như cô ta, nhìn toàn bộ tỉnh Giang Châu, trừ Lý Phong ra thì làm gì còn ai có thể khống chế được cô ta nữa?

"Anh Lý đến rồi!"

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng kích động.

"Anh Lý" là cách gọi thể hiện sự tôn trọng mà thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu dành cho Lý Phong.

Lập tức, mọi người đều nghiêm nghị nhìn ra cửa.

Không lâu sau, Lý Phong mặc trang phục giản dị và Hứa Mộc Tình, đẹp không thua kém gì Diêu Nhược Nam, đã lọt vào tầm mắt của mọi người.

Khác với bộ váy lộng lẫy của Diêu Nhược Nam, Hứa Mộc Tình vẫn mặc một bộ đồ sạch sẽ và gọn gàng như thường lệ.

Mái tóc dài đen nhánh được buộc đơn giản giống như chiếc đuôi ngựa xinh đẹp.

Đôi mắt dã thú của đám đàn ông khẽ lay động.

Những người đàn ông có thể đến hội quán Kim Đao tối nay đều biết Hứa Mộc Tình trông như thế nào, vì đã nhớ kĩ cho nên họ không dám làm gì thiếu suy nghĩ.

Họ sợ rằng bản thân và thuộc hạ của họ sẽ vô tình làm mất lòng vợ của anh Lý.

Bây giờ cả cái thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu, không ai không biết Lý Phong là một con quỷ cuồng vợ.

Xúc phạm Lý Phong không sao hết, cùng lắm chỉ bị bẻ gãy tay gãy chân thôi.

Nhưng nếu ai xúc phạm vợ anh, thì chết là cái chắc!

Những người đàn ông dường như thu ánh mắt của họ lại ngay lập tức.

Đồng loạt nhìn Lý Phong.

"Tình Tình, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi”.

Khoảnh khắc Diêu Nhược Nam nhìn thấy Lý Phong, mắt cô ta sáng lên.

Tuy nhiên, cô ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, bước đến gần Hứa Mộc Tình, kéo cô đến gặp Đao Gia.

Giới thiệu lẫn nhau xong, Đao Gia nhìn Hứa Mộc Tình nói: "Cô Hứa quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc. So với cô, cháu gái từ nhỏ đã lỗ mãng của tôi, quả là một trời một vực!"

Hứa Mộc Tình vội vàng nói vài câu khách sáo, nụ cười trên mặt có phần cứng nhắc.

Vì cô không ngờ ở đây lại làm lố đến thế.

Trước đây Diêu Nhược Nam đã không nói cho Hứa Mộc Tình biết thân phận thực sự của cô ta.

Hứa Mộc Tình thậm chí còn không biết rằng ông lão tóc trắng có vẻ ngoài tốt bụng trước mặt này lại là một tay xã hội đen hàng đầu làm chao đảo tỉnh Giang Châu đã nhiều năm!

Chỉ cần ông ta hạ lệnh, cả tỉnh Giang Châu sẽ nổ ra một trận chiến kinh thiên động địa.

Hứa Mộc Tình ngượng ngùng lấy ra một hộp quà nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay.

"Ông Diêu, thật ngại quá, tới gấp quá nên tôi không chuẩn bị được quà gì tốt”.

Đó là lần đầu tiên trong đời, Đao Gia nghe ai đó gọi mình như vậy.

Cử chỉ của Hứa Mộc Tình rất đúng mực, giọng nói lại ngọt ngào êm tai.

Nghe cô nói thôi cũng cảm thấy thật dễ chịu thoải mái.

Đao Gia mỉm cười nhận quà, mở hộp quà nhỏ ra trước mặt mọi người.

Nhiều người nhìn hộp quà của Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt tò mò.

"Vợ anh Lý sẽ tặng quà gì cho Đao Gia nhỉ?"

"Tối nay là thời khắc Đao Gia rửa tay gác kiếm. Món quà này hẳn là rất giá trị đây?"

Nhưng.

Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, tất cả mọi người đều choáng váng.

Bên trong hộp quà này, là một thanh Tiểu Kim Đao.

Thanh Tiểu Kim Đao này có vẻ được làm bằng vàng.

Kích thước của nó chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của một người.

Nó trông giống như một mặt dây chuyền, rất đơn giản, thậm chí là có chút dễ thương.

Mặc dù nó là vàng nguyên chất.

Nhưng nó quá nhỏ.

Giá cao nhất cũng chỉ vài nghìn thôi.

Khi Đao Gia nhìn thấy Tiểu Kim Đao này, ông ta cũng sững sờ.

Thấy Đao Gia không có đáp lại, Hứa Mộc Tình không khỏi quay đầu, nhìn Lý Phong với ánh mắt hơi oán trách.

Thực ra, vốn dĩ cô muốn mua một tượng Phật bằng vàng cho Đao Gia.

Nhưng Lý Phong cho rằng tượng Phật bằng vàng có giá 20.000 là quá đắt.

Vì vậy, nên đã chi ra vài nghìn một con Tiểu Kim Đao.

Loại Tiểu Kim Đao này thường được tặng cho mấy đứa con em nhà họ hàng khi nó tròn một tuổi.

Làm gì có món quà ‘về hưu’ nào.

Hơn nữa, những thứ nhà khác tặng đều rất đắt tiền.

Lý Phong luôn rất hào phóng với gia đình và bạn bè.

Nhưng riêng hôm nay thì lại thật là keo kiệt.

Tuy nhiên, Đao Gia lại bất ngờ bật cười: "Cô Hứa, cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều”.

"Ngày hôm nay được nhận món quà này từ cô có thể nói là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời của Đao Gia tôi!"

"Trong số những món quà mà tất cả mọi người có mặt hôm nay tặng, cái của cô là quý nhất đấy”.

Khi nghe thấy Đao Gia nói như vậy, mọi người đều ngạc nhiên.

Ai cũng biết Đao Gia có một thanh Kim Đao lớn, dùng để giết người.

Mà giờ Lý Phong lại tặng một thanh Tiểu Kim Đao.

Điều đó có nghĩa là từ bây giờ, anh sẽ bảo kê cho cả hội quán Kim Đao.

Nếu kẻ nào dám đối đầu với hội quán Kim Đao, thì phải hỏi nắm đấm của Lý Phong trước!

Lý Phong ghé vào tai Hứa Mộc Tình, phả vào đó một làn hơi ấm.

Anh cười nói: "Nhìn xem, anh nói rồi, lão già này rất mê tiền, em tặng ông ta một thanh Tiểu Kim Đao, ông ta liền cười tít cả mắt kìa”.

Hứa Mộc Tình lườm Lý Phong một cái.

Cười tít mắt cơ đấy.

Với sự hiện diện của Lý Phong, tiệc rửa tay gác kiếm của Đao Gia đã diễn ra rất thành công.

Trong bữa tiệc, luôn có rất nhiều người muốn đến gần Lý Phong, nói chuyện, hưởng chút tiếng tăm của anh.

Nhưng, chỉ cần Lý Phong nhìn liếc mắt một cái, thì trong vòng mười mét không có ai dám lại gần!

Sau bữa tiệc, Đao Gia và Lý Phong lặng lẽ đứng trên ban công.

Lý Phong chán nản ngậm cây kẹo mút trong miệng.

Sau một lúc im lặng, Đao Gia nắm chặt tay Lý Phong.

"Anh Lý, cám ơn anh rất nhiều, từ nay về sau, hội quán Kim Đao của tôi sẽ là của anh”.

“Tôi rất bận, không có thời gian mà để ý đến cái nơi bé tí này đâu”, Lý Phong từ tốn nói.

Nơi bé tí, bé tí?

Khóe miệng Dao Gia giật giật.

Đúng rồi, đối với Lý Phong mà nói, hội quán Kim Đao quả thực là rất nhỏ.

Đao Gia cười nói: "Anh Lý, tôi còn có một yêu cầu hơi quá, hi vọng…”