Ở nhà hàng Chương Mỹ chợt nhớ đến chuyện của cô nên quay sang hỏi Ngải Luân :" Chuyện của chị dâu anh xử lý thế nào rồi ? "
Bố mẹ anh nghe vậy liền nhìn Ngải Luân mong chờ câu trả lời , Ngải Luân tự hào nói :" Xử gọn hết rồi ! "
Chương Mỹ nghi ngờ nói :" Anh xử lý như thế nào ? "
Ngải Luân bắt đầu thích thú kể :" Anh em làm cho người hắn đầy vết thương nên anh đã cho hắn vào một cái thùng đầy nước muối hoà lẫn với chanh , được một lúc thì vớt lên đặt lên bàn mổ bắt đầu phẫu thuật trước khi mổ bụng anh có nói Từ hưởng thụ xong anh tiễn hành sau khi nghịch chán rồi thì *Bằng* vậy là xong.
"
Chương Mỹ đơ mặt nghĩ " Vớt lên là sao ? Coi người là rau củ chắc ? " nghĩ xong Chương Mỹ mới hỏi Ngải Luân :" Từ hưởng thụ là sao ? "
- Thì từ từ hưởng thụ đó
Chương Mỹ cười cứng miệng nói :" Anh sắp biến thành anh hai rồi đấy , kiện lời như vàng ! "
Bố anh nghiêm nghị nói :" Tại sao lại không cho ngâm với thuốc độc để độc tố thấm dần vào người đau khổ muốn chết không được muốn sống cũng chẳng xong.
"
Mẹ anh lắc đầu nói :" không được ! Phải dùng ít chanh cắt thật mỏng rồi xếp thành một đống nhét vào miệng sau đó lấy dao cắt cái đó của hắn , rồi đưa cái đó vứt cho chó ăn trước mặt hắn.
Sau đó lấy nước muối cho hắn ngồi vào và từ từ hưởng thụ tiếng kêu là của hắn sau khi nghe chán rồi thì lấy súng bắn vào chân , tay , bụng , cạo trọc đầu hắn rạch mặt , chặt từng ngón tay ngón chân một nếu thấy chán thì * Bằng * vậy là xong.
"
Chươg Mỹ than thở nói :" Đang ở bên ngoài mà mọi người nói giết người như điều hiển nhiên nhỉ ? Lại còn đang ăn nữa chứ ! Nghe xong không biết ăn nổi hay không nữa ! "
Ngải Luân khờ khạo nói :" Ăn được ! Ăn được mà ! Tước đây không phải là ngồi trên vũng máu để ăn sao ? "
Chương Mỹ ho sặc sụa nói :" Đừng nói nữa mọi người đang nhìn kìa , với lại em hoàn toàn không nhớ gì hết ! "
Bố anh lạnh nhạt nói :" Ăn đi ! "
Làm cho ba người công lại lạnh toát sống lưng không ai nói gì thêm mà ngoan ngoãn ngồi ăn , bốn người ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi mẹ anh xuống bếp lấy nước thì mới để ý bãi chiến trường anh bày ra , bát đũa lộn xộn , xoong , chảo cháy hết rau hành lung tung , rác thì mỗi chỗ một tí , nhìn cảnh này chẳng giống là người ưa sạch sẽ làm ra.
Mẹ anh thở dài nhìn Đống đồ ăn anh làm để trên bằng lắc đầu chán nản không nói lên lời .
Mẹ anh lấy nước ra và bảo mọi người nghỉ ngơi sớm đi sau đó quay lại phòng bếp dọn dẹp bãi chiến trường , trong khi mẹ anh vận rộn rọn dẹp thành quả của ai kia vậy mà bây giờ người đó đang ngập tràn trong hạnh phúc khi có vợ bên cạnh .
Sau bữa trưa cô dục anh về nghỉ ngơi :" Ăn xong rồi ! Vậy chồng về nghỉ ngơi đi lại sức.
"
Nhưng anh đâu chịu nghe cô nói công làm vẻ mặt tội nghiệp nói :" Chồng muốn ở lại với vợ cơ ! Chồng muốn ở bên canh bảo vệ vợ ! "
Cô khó xử nói :" nhưng chồng ở đây thì chồng sẽ ngủ ở đâu ? Trong này chỉ có một chiếc giường ! "
Anh nhanh chóng đáp lại :" Chồng không cần ngủ ! "
Cô nhíu mày nói :" không được ! Chồng phải ngủ cho lại sức chứ ! "
- Chồng khỏe lắm không cần ..........
Anh chưa nói xong cô xen vào :" Ngoan ! Nghe lời đi không là vợ buồn đấy ! "
Anh ngoan ngoãn nói :" Chồng không về đâu , chồng ở đậy với vợ , chồng sẽ ngủ ở kia " anh chỉ tay ra ghế sopha
Cô nghiêm nghị nói :" không được ! Nằm ở đó sẽ rất khó chịu vào còn dễ rơi xuống đất "
Anh nhìn cô ngoài ngây ngô nhưng trong đầu giam xảo nói :" Vậy chồng sẽ ngủ với vợ , vợ ôm chồng sẽ không lo rơi xuống đất rồi ! "
Cô thở dài bất lực đồng ý :" Thôi được rồi ! Chồng lên đây nằm với vợ đi ! "
Cô vừa dứt lời anh nhanh chân nhảy lên giường nằm xuống với đôi mắt mong chờ cô ôm đi ngủ , cô nhìn anh như vậy không khỏi mỉm cười nằm xuống ôm anh , thấy anh ngủ được một lúc lâu nên cô nghĩ anh đã ngủ khá say rồi nên cô lấy tay vuốt mặt anh nói :" Khuôn mặt hạnh phúc này của anh mà tạm biệt em thì em đã mãn nguyện rồi ! "
Nói xong cô hôn lên trán anh và ngắm nhìn khuôn mặt anh , anh tuy là nhắm mắt nhưng anh lại không hề ngủ khi nghe cô nói vậy hai tay anh nắm chặt lại nghĩ :" Anh không đáng để cho em hạnh phúc đến vậy sao ? "
Anh ôm cô thật chặt vờ mơ thấy ác mộng nhăm mắt nói mớ :" Vợ đừng bỏ anh đi mà! Chồng yêu vợ nhiều lắm vậy nên vợ đừng đi mà ! "
Thấy anh nói mớ cô lo lắng ôm anh chặt hơn và an ủi :" không sao ! Vợ sẽ không đi đâu ! Vợ mãi ở bên chồng mà ngoan nào ngoan nào "
Anh vẫn tiếp tục vờ nói mớ :" Vợ nói thật sao ? Vợ sẽ mãi mãi ở bên chồng chứ ? "
Cô vỗ lưng anh nói :" Vợ nói thật ! Vợ sẽ mãi mãi ở bên chồng , ngoan nào thật lỏng cơ thể nào ! "
Anh nghe vậy bắt đầu thật lỏng cơ thể thấy anh an tâm hơn cô liền vuốt tóc anh khẽ nói :" Ít nhất là bây giờ ! " anh nắm chặt tay hơn ôm cô chặt hơn nghĩ :" Chẳng lẽ anh không đủ tư cách cho em hạnh phúc nên em mới quyết định rời xa anh sao ? Em thật là tàn nhẫn mà ! Nhưng em yên tâm em sẽ không bao giờ thoát được đâu vì em là của anh , chỉ một mình anh thôi ! "