Một lúc sau tại bệnh viện trước phòng của cô Chương Mỹ rụt rè nói :" Ngải Luân em sợ là ! ! "
Ngải Luân nắm tay Chương Mỹ nói :" không sao ! Có anh ở đây rồi , không phải sao ? "
- Nhưng em sợ anh em ! ! !
- Không sao dù gì Duy An cũng tỉnh lại rồi mà không phải sao ?
- Nhưng ! ! ! !.
- Không sao đi theo anh
Nói xong Ngải Luân mở cửa đi vào anh nghe thấy tiếng mở cửa khó chịu nói :" tôi đã căn dặn không ai được vào rồi cơ mà "
- Là tôi ( Ngải Luân nói )
- Kể cả cậu
- Ấy ấy làm gì mà nóng thế
Anh thấy Ngải Luân chưa đi ra ngoài liền quát lên :" cút ra ngoài hết cho tôi , vợ tôi chỉ cần một mình tôi chăm sóc là đủ rồi "
Anh quát lên như vậy vì anh không muốn ai nhìn thấy cô hay là làm tổn thương cô một lần nào nữa
Cô bị tiếng quát của anh làm cho giật mình và ngạc nhiên lần đầu tiên cô thấy anh như vậy chợt nghĩ :" anh không phải là kẻ ngốc sao ? "
Ngải Luân thấy anh quát lên như vậy liền nói :" Tử Thần tôi nói chuyện với cậu một chút "
Anh thẳng thừng nói :" không đi "
- Đi ra đây nói chuyện một chút ! Để cho Chương Mỹ chăm sóc cô ấy là được mà
- Tự tôi chăm sóc
Cô thấy từng hình khá là căng thẳng liền nắm lấy tay của anh dật dật ý bảo anh là làm theo lời Ngải Luân nói.
Anh thấy vậy đành phải đi ra ngoài với Ngải Luân , còn cô thì để Chương Mỹ chăm sóc
Tại vườn ở bệnh viện anh nhìn Ngải Luân khó chịu nói :" nhanh lên ! Tôi còn phải vào với cô ấy "
- Tôi nghĩ anh vẫn lên giả vờ ngốc trước mặt cô ấy
- Giờ không cần thiết
- Cậu thử nghĩ xem cô ấy vừa tỉnh lại sau hơn một năm , bây giờ cô ấy biết cậu lừa cô ấy thì cô ấy sẽ thế bài cậu biết không ?
- Câm miệng ( anh quát lên )
- Tôi chỉ nói thế thôi còn làm hay không là tuỳ cậu
Nói xong Ngải Luân vào lại phòng của cô để anh lại một mình.
Anh đứng nghĩ một lúc lâu cuối cùng anh quyết định tiếp tục làm một thằng ngốc để cho cô vui
Tại phòng bệnh của cô Chương Mỹ thành khẩn nói :" Duy An tôi xin lỗi cô về chuyện này cô có thể tha nỗi cho cô được không ? "
Cô không nói được đành nháy mắt ra kí hiệu ý là cô đồng ý tha thứ cho Chương Mỹ nhưng Chương Mỹ hiểu nhầm ý của cô liền nói :" tôi biết tôi không thể tha thứ nhưng tôi đã kiểm điểm lại mình rồi còn gì " Chương Mỹ dưng dưng nước mắt
Vừa hay Ngải Luân đi vào thấy Chương Mỹ khóc liền hỏi :" em bị làm sao vậy ? "
Chương Mỹ lau nước mắt đi nói :" em không sao chẳng qua là bụi bay vào mắt thôi ý mà "
- Em thật sự không sao chứ ?
- Uk
- không nói điêu anh chứ ?
- Anh hỏi lắm thế
- ! ! ! ! !
Ngải Luân chợt nhìn cô , cô thấy Ngải Luân nhưng mình lúng túng ho vài cái mỗi lần cô ho là cổ họng của cô lại đau rát
Anh đi vào nghe thấy tiếng của cô ho hốt hoảng mở cửa quát :" hai người đã làm gì cô ấy " làm cho cô , Chương Mỹ và Ngải Luân giật mình
Anh thấy cô giật mình liền chạy đến bên cô nắm lấy tay cô nói :" chồng xin lỗi vợ ! Chồng không cố ý làm vợ giật mình đâu "
Cô nắm lấy tay áo anh đung đưa ý bảo là không sao Ngải Luân thấy vậy liền nói :" Duy An cô có thể tha thứ cho Chương Mỹ được không ? " cô vẫn nháy mắt ra kí hiệu ý là cô tha thứ nhưng Chương Mỹ vẫn không hiểu nói :" em biết mà ! Em không đáng để tha thứ "
Ngải Luân thấy Chương Mỹ vậy liền nói :" đợi đã nào ! Duy An cô làm thế là đồng ý tha thứ cho Chương Mỹ có phải không nên đúng thì cô nháy mắt một cái còn không thì nháy mặt hai cái "
Cô từ từ nháy mắt Chương Mỹ rất là hồi hộp và sợ , sợ cô sẽ nháy mắt thềm cái nữa nhưng không cô chỉ có nháy mắt một cái Ngải Luân thấy vậy nói :" thấy chưa cô ấy tha thứ cho em rồi "
- Uk ! Em thấy rồi ! Cô ấy đã đồng ý tha thứ cho em.
Có lẽ em đã hiểu lầm ý của cô ấy ( Chương Mỹ vui mừng vì cuối cùng cũng bỏ được gánh nặng suốt hơn một năm qua )
Ngải Luân cười tươi nói :" Duy An tỉnh dậy là tốt rồi ! Tôi trở Chương Mỹ về nấu gì đó cho hai người "
Nói xong Ngải Luân nắm lấy tay Chương Mỹ đưa về nhà để cô và anh có không gian riêng tư