Hoa Quỷ

Chương 3: Lên núi cầu phúc




Edit: An Ju

Kêu hạ nhân đun nước nóng, Tư Đồ Mộc Lương liền đổ nước tắm. Lúc dùng bữa, nhìn mẹ mình liên tục gắp thức ăn vào bát cho mình, Tư Đồ Mộc Lương vùi đầu, lùa thức ăn từng miếng lớn vào miệng, nghĩ thầm về nhà vẫn là tốt nhất.

Ăn cơm trưa xong, Tư Đồ Mộc Lương ngồi lên xích đu trước viện nhà mình, lại kêu hạ nhân mang tới trái cây, trà thơm đặt bên cạnh.

Trái cây ngon miệng, lá trà trong chén xanh biếc, mùi hương như hoa lan, gió thổi nhẹ, mây trôi trên trời cũng rất thưa. Tư Đồ Mộc Lương thầm nghĩ, đây mới là cuộc sống của hắn, yên ả và yên tĩnh.

Nhưng ngay cả khi hắn đang sống cuộc sống như mong muốn, khi nhìn bầu trời, trên một đám mây lại hiện lên khuôn mặt yêu mị làm cho người khác kinh diễm* của nam tử kia.

*kinh diễm: kinh ngạc trước vẻ đẹp của thứ gì đó.

Trên mặt nam tử kia có nỗi niềm ưu thương nhàn nhạt, nói: “Ba trăm năm, đã rất lâu rất lâu rồi không có ai nói chuyện với ta.”

Vẻ mặt khi nam tử kia nhấn mạnh lại nghiêm túc như vậy. “Ta là quỷ, hơn nữa còn là một con quỷ cô đơn.”

Nam tử kia nói: “Đúng vậy, ta cô đơn mà!” Lúc buồn lúc vui.

Tư Đồ Mộc Lương có hơi phiền não, trở mình, liền làm đổ tách trà trên chân.

Nhắm mắt lại, thân ảnh nam tử kia lại xuất hiện ở trong đầu.

Lúc rời đi, nam tử kia nói một câu thản nhiên: “Sau này gặp lại.”

Cùng với bộ áo đỏ, nam tử kia dần dần chìm vào trong ánh hoàng hôn.

Tâm tình Tư Đồ Mộc Lương từ đầu đến cuối cũng không thể bình tĩnh lại được.

Trong lúc đang rối rắm, một nữ hài chừng mười lăm tuổi lén lút đến gần xích đu, dùng tay che mắt Tư Đồ Mộc Lương, nghịch ngợm chớp chớp mắt, giả giọng kỳ quái: “Đoán xem ta là ai?”

Tư Đồ Mộc Lương bị che mắt hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười đáp: “Ngọc Chân.”

“A, bị huynh đoán trúng rồi.” Nữ hài rõ ràng có chút thất vọng đi lên phía trước xích đu, vểnh vểnh cái miệng nhỏ, có chút tùy hứng.

Tư Đồ Mộc Lương mở mắt ra, nhìn nữ hài vẻ mặt tùy hứng trước mặt, trong tay nàng cầm đúng là chén trà vừa mới rơi xuống đất.

Nữ hài này gọi là Ngọc Chân, là biểu muội của hắn, hai người lớn lên cùng nhau, đến cùng một học đường, có thể được coi là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô xai*.

*Lưỡng tiểu vô xai: hai nhỏ vô tư (hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên)

Ngọc Chân từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, thế là dưỡng ra một người tính tình tiểu thư, tùy hứng lại điêu ngoa, ở học đường ai cũng sợ nàng, nàng từ nhỏ đã rất cao ngạo, không giao du với những người ở học đường, nhưng lại luôn thích đi theo sau Tư Đồ Mộc Lương, Tư Đồ Mộc Lương cũng phiền lắm, càng về sau, khi hắn biết được cái người tính tình tiểu thư, tùy hứng này lại đúng là biểu muội của mình, lúc cha mẹ lại bắt hắn săn sóc biểu muội, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý thôi.

Đến nay, người thì càng lúc càng đẹp ra, nhưng tính tình thì vẫn như trước, không hề thay đổi.

Ngọc Chân đặt chén trà lên bàn, vẻ mặt gian gian nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Mộc Lương, vẻ mặt có chút thăm dò: “Có chuyện gì mà khiến biểu ca suy nghĩ nhập thần như thế, ngay cả chén trà rơi xuống đất mà cũng không biết?”

“Có sao?” Tư Đồ Mộc Lương ánh mắt trốn tránh, liền nói sang chuyện khác: “Biểu muội hôm nay sao lại muốn đến thăm biểu ca vậy?”

“Ta không phải cố ý tới thăm huynh đâu.” Trên mặt Ngọc Chân hiện lên một vệt ửng đỏ, lập tức có chút cả giận: “Ta tới thăm cô mụ*.

*Cô mụ: bác gái, cô (chị/em gái của bố đã có gia đình). (Chỗ này ko biết là bác hay cô nên t để nguyên là cô mụ nhé.

“Ồ, vậy à?” Tư Đồ Mộc Lương cười ngu.

Ngọc Chân hận đến ngứa răng, lại nói tiếp: “Cô mụ kêu huynh mai dẫn ta đi chùa trên đỉnh Bạch Vân Sơn cầu phúc, cầu nguyện năm này được bình an, mưa thuận gió hòa.

“Vì sao?” Tư Đồ Mộc Lương có chút không hiểu.

“Bởi vì…” Ngọc Chân có hơi bực bội, trong lòng thầm mắng biểu ca mình phản ứng quá chậm, lẽ nào hắn không nhìn ra mình có ý với hắn sao? Một phen kéo lấy cánh tay Tư Đồ Mộc Lương lắc lắc “Ai da, biểu ca cứ đi cùng đi, đi đi, đi đi mà!”

“Được rồi! Được rồi! Muội đừng lắc nữa!” Tư Đồ Mộc Lương bị lắc có hơi chóng mặt, bại trận. “Biểu ca đồng ý với muội được chưa?”

Trên mặt Ngọc Chân lộ ra nụ cười hài lòng.

Ngọc Chân bị giữ lại ăn cơm, trên bàn cơm, Ngọc Chân nhiệt tình như lửa, giành lấy xới cơm, gắp thức ăn cho Tư Đồ Mộc Lương, lại còn phải một câu, trái một câu: “Mộc Lương ca ca”. Gọi đến là thân thiết, Tư Đồ Mộc Lương lúng túng không thôi, nhưng không còn cách nào khác.

Cặp phu phụ Tư Đồ nhìn hai người, trên mặt đều là nét cười. Ngọc Chân mặc dù có hơi tùy hứng, nhưng tính tình tốt, lại xinh đẹp, có thể làm con dâu nhà ông bà, đúng với câu là càng nhìn càng vui mừng, càng nhìn càng muốn Ngọc Chân thành con dâu nhà Tư Đồ.

Lúc ăn xong bữa tối, Tư Đồ Mộc Lương không chối nổi yêu cầu của Ngọc Chân và cha mẹ, đành phải dẫn Ngọc Chân về phủ, lúc về, Tư Đồ phu nhân liền kéo hắn sang một bên, sắc mặt có chút tối sầm.

“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?” Tư Đồ Mộc Lương có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi.

“Mộc Lương, có phải con không thích Ngọc Chân đúng không?” Tư Đồ phu nhân đi thẳng vào vấn đề.

“Mẹ.” Tư Đồ Mộc Lương có hơi bất đắc dĩ “Con vẫn luôn coi Ngọc Chân là muội muội ruột thịt, tuyệt không có tình ý gì khác.”

“Mộc Lương, con có phải đã nhìn trúng cô nương nhà khác rồi đúng không?”

Tư Đồ Mộc Lương cạn lời.

“Thế nhưng là thiên kim phủ nào? Gia thế ra sao? Có môn đăng hộ đối với Tư Đồ gia chúng ta không?” Thấy Tư Đồ Mộc Lương cau mày, trước sau không nói gì, Tư Đồ phu nhân nói chậm lại: “Nếu đều không phải, mẹ cũng hết cách, mẹ sao có thể cho con cưới con gái nhà dân chúng tầm thường được đây, con cứ theo lời mẹ đi, cứ tìm hiểu, gia tăng tình cảm với Ngọc Chân đi, mẹ sẽ không bao giờ hại con đâu.”

“Mẹ…” Tư Đồ Mộc Lương hơi nôn nóng.

“Được rồi.” Tư Đồ phu nhân cắt lời hắn, nói: “Con cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tư Đồ Mộc Lương gật đầu. “Mẹ cũng sớm nghỉ ngơi.” Ủ rũ rời đi.

<Ngày hôm sau>

Tư Đồ Mộc Lương khó chịu ra khỏi giường, vừa mới ra ngoài phòng, liền ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt tản ra trong không khí. Bỗng Tư Đồ Mộc Lương trừng mắt, chạy tới sân trước, vừa mở cổng lớn, đã thấy nam tử áo đỏ kia đang cúi người, dưới chân là một biển hoa, nam tử cầm một chiếc bút lông trong tay, vẻ mặt nghiêm túc vẽ gì đó lên tường.

Tư Đồ Mộc Lương tiến lên rồi hét lớn: “Ngươi đang làm cái gì?”

Hoa Bách Hồng quay sang nhìn hắn, mặt có chút lúng túng lại có chút bực bội: “Ây da, lại bị ngươi phát hiện rồi.”

Tư Đồ Mộc Lương cau mày nhìn tường lớn nhà mình, thấy bên trên viết ba chữ HOA BÁCH HỒNG rất lớn, là kiểu chữ tiểu triện, lại kiêu ngạo, đường hoàng không gì sánh được.

Tư Đồ Mộc Lương cau mày, vươn tay định lau những chữ kia đi.

“Đêm qua…” Giọng Hoa Bách Hồng vang lên từ phía sau “… hình như ta tiến vào giấc mộng của ngươi.”

Tư Đồ Mộc Lương ngừng tay, buồn bực, một loại tâm tình buồn bực không tên dâng lên, hắn xoay người lại, giơ tay khua khua hướng nam tử, quát: “Bớt ở đây rình coi nội tâm người khác đi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là…” Lại giật mình.

Tay mình xuyên qua thân thể nam tử, như chạm vào không khí, thân thể nam tử trở nên trong suốt, về sau, biến mất luôn.

Tư Đồ Mộc Lương hơi hoảng loạn, nhìn chung quanh, hướng về phía tốp năm tốp ba người đang đi đường hô to: “Ngươi ra đây cho ta, đừng có trốn ta, ngươi ra đây…”

Không có hồi đáp, Tư Đồ Mộc Lương xoay người, chạy vào sân trong.

Ở chỗ vườn hoa nhỏ ở sân nhà, Tư Đồ phu nhân và Ngọc Chân đang nói chuyện, vừa thấy hắn, Ngọc Chân hết sức phấn khởi chạy tới. “Mộc Lương biểu ca, chúng ta nên đi thôi.”

Tư Đồ Mộc Lương nhìn về phía mẹ mình, Tư Đồ Phu nhân nháy nháy mắt với hắn, Tư Đồ Mộc Lương gật đầu.