Edit: An Ju
Ngọc Chan quay về phủ liền dựa theo dặn dò của ‘thần y’ mà làm, giấu Tư Đồ phu nhân, giấu Tư Đồ lão gia, giấu hết hạ nhân trong phủ, thậm chí ngay cả Tiểu Cầm hầu hạ bên người cũng giấu diếm.
Cứ kiên trì như vậy hết hai ngày nàng liền bắt đầu cảm thấy bụng có phản ứng, có chút trướng, bắt đầu buồn nôn muốn ói, có lúc thậm chí còn cảm thấy được có đứa trẻ trong bụng đang đá nàng.
Ngọc Chân hưng phấn không thôi, nghĩ thầm nhất định là ông trời thương cảm nàng nên đã cho nàng một cơ hội như vậy. Nàng nhìn chén dược đen xì, âm thầm nghĩ, chờ phu quân về cũng phải đưa cho hắn uống.
Vì vậy, khi Tư Đồ Mộc Lương vất vả trở lại phủ, còn chưa có bước vào sảnh lớn, đã bị Ngọc Chân kéo vào phòng. Lén lén lút lút đứng cửa nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại, vẻ mặt thần bí, khiến Tư Đồ Mộc Lương bội phần nghi hoặc. “Sao đây?”
Ngọc Chân kéo Tư Đồ Mộc Lương ngồi cạnh bàn, xoay người, từ một bên bàn khác lấy bát dược đặt trước mặt Tư Đồ Mộc Lương, nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Huynh uống đi.”
Tư Đồ Mộc Lương nghi ngờ nhìn bát dược đen xì không biết là thứ gì, cau mày nói: “Đây là cái gì?”
“Là thứ tốt.” Ngọc Chân cười nói, nhấc bát dược lên, tiến dến gần đưa lên miệng Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Mau uống đi.”
Tư Đồ Mộc Lương mặc dù có nghi ngờ trong lòng, nhưng không lay chuyển được Ngọc Chân, không thể làm gì khác hơn há mồm uống. Nhất thời đắng đến cả khuôn mặt đều nhăn nhíu lại, đẩy bát ra, nói: “Đây là cái gì vậy? Khó uống như vậy.”
Ngọc Chân hài lòng nhìn bát không sót một giọt, đặt bát xuống, ngồi xuống, lúc này mới nói: “Ta cũng là suy nghĩ cho đời sau của Tư Đồ gia, mấy hôm trước, ta thấy mẹ đang đùa với đứa nhỏ nhà bên, ta biết mẹ nóng ruột mong chá, nhưng, con thì phải hoài thai mười tháng mới sinh ra, ta cũng không thể sinh trước hạn được, nên ta mới đi cầu dược, muốn sớm sinh con ra, thành toàn mong muốn của mẹ.”
“Thực quá hoang đường.” Tư Đồ Mộc Lương sau khi nghe xong có chút giận: “Hòa thai mười tháng mới…”
“Nhưng ta cũng chỉ đang suy nghĩ vì hương khói của Tư Đồ gia, bây giờ lại còn bị người thuyết giáo.” Ngọc Chân giành nói, có vẻ ấm ức.
“Ta không trách muội.” Tư Đồ Mộc Lương thở dài. “Chúng ta cũng không bắt muội phải kéo dài hương khỏi cho Tư Đồ gia, ta cũng không biết muội nghĩ gì nữa.” Nhìn Ngọc Chân vẫn cúi đầu, giọng nói hòa hoãn. “Muội gân đây luôn uống loại dược này à?”
Ngọc Chân gật đầu. “Vâng.”
Tư Đồ Mộc Lương có cảm giác đang dạy dỗ trẻ con vậy, tận tình khuyên bảo: “Mau vứt hết đống dược kia đi, đối với cơ thể muội chỉ có hại không có lợi, muội cứ yên lòng sinh đứa con trong bụng đi, những chuyện khác cứ để ta lo.”
Ngọc Chân cúi đầu, khẽ cắn môi dưới như đang tự hỏi, một lát sau mới gật đầu. “Được rồi.”
Ban đêm trời đổ một trận mưa, cây hạnh trong sân đình nở hoa trong một đêm, màu hoa lúc đỏ lúc trắng, trắng cũng không trắng hẳn, nói đỏ nhưng cũng không đỏ hẳn, như nữ tử đã được điểm tô phấn son, hoa nở kiều diễm, dáng hình xinh đẹp, chiếm trọn gió xuân.
Tư Đồ phu nhân tâm tình cũng trở nên tốt đến không hiểu, liền lôi kéo Ngọc Chân ra sân đình ngắm hoa.
Trong sân đình, ánh nắng mặt trời ấm áp, gió mát ôn hòa mang theo mùi hoa nhàn nhạt làm người ta cảm thấy thoải mái không ngớt.
Ngắm hoa được một thời gian, Tư Đồ phu nhân hỏi Tiểu Trúc: “Công tử đâu, không phải đã nói với hắn cùng tới ngắm hoa à? Vì sao mãi không thấy đến vậy.”
Tiểu Trúc nhìn Ngọc Chân một chút, có hơi do dự.
Ngọc Chân vội nói: “Mẹ, đi dạo cũng lâu rồi, mẹ cũng mệt rồi, hay chúng ta vào trong đình ngồi một lát, Ngọc Chân mới học pha một loại trà chiều ướp hương, muốn pha cho mẹ nếm thử chút.”
Tư Đồ phu nhân nghe xong trên mặt hiện nét cười, liền quên luôn chuyện Tư Đồ Mộc Lương, cùng Ngọc Chân vào đình nghỉ mát. Nha hoàn tùy thân lập tức bưng nước trà và bánh ngọt.
Động tác của Ngọc Chân thuần thục, lấy nước nóng tráng ấm trà và chén trà, thêm vài cánh hoa hồng khô, nắm một nắm ngọn trà xanh non cho vào trong ấm trà, lại thêm ba quả táo đỏ.
“Táo đỏ tính ôn vị ngọt, bổ trong ích khí, dưỡng máu an thần, trà hoa hồng có tác dụng hồi máu bổ gan, dưỡng da, mẹ chăm ko cho cái nhà này cũng khổ cực, nên Ngọc Chân đặc biệt học pha loại trà này.”
Tư Đồ phu nhân nghe được cười đến cong cong mắt, nha hoàn bên cạnh lại dùng vẻ mặt tò mò thăm dò nhìn.
Ngọc Chân nhấc ấm trà lên, thể hiện kỹ thuật Phượng Hoàng gật đầu ba lần* rót nước vào trong ấm trà, cánh hoa xoay tròn trong ấm, lại khoan thai lắng xuống.
*Gốc là ‘Phượng hoàng tam điểm đầu’: là một nghi thức truyền thống trong trà đạo, nhằm tỏ lòng tôn kính với khách và cũng bày tỏ sự tôn trọng đối với trà. Nhấc ấm, để nước đổ xuống, sau đó sử dụng sức mạnh của cổ tay để kéo lên xuống để đổ đầy nước, và lặp lại ba lần để làm cho lá trà lật trong nước. Chi tiết xem tại https://baike.baidu.com/item/%E5%87%A4%E5%87%B0%E4%B8%89%E7%82%B9%E5%A4%B4
“Trà hoa hồng không thích hợp dùng nước có độ nóng cao để pha, nước sôi phải đợi một lúc cho bớt nóng mới pha, khi pha trà xong, độ nóng vừa phải.”
Chỉ chốc lát, Ngọc Chân nhấc bình trà lên, lần lượt rót vào bốn chén trà, sau đó nhấc một chén trà, đặt tới trước mặt Tư Đồ phu nhân.
Tư Đồ phu nhân nâng chén trà lên để trước mũi cảm nhận hương thơm một chút, nhất thời cảm thấy mùi hương nồng nàn, như thấm vào ruột gan, nhịn không được mà tán thưởng: “Trà ngon.”
“Nếu mẹ thích, Ngọc Chân sẽ thường xuyên pha cho mẹ uống, trà hoa hồng này nếu uống thường xuyên còn có thể giúp cải thiện dung nhan trong trắng lộ hồng, ắc mặt hồng hào như cánh hoa, bảo trì vẻ đẹp thanh xuân.”
Tư Đồ phu nhân lại uống thêm một ngụm trà, vui mừng gật đầu: “Ngọc Chân không chỉ hiền huệ, cái miệng nhỏ này cũng ngọt lắm.”
Ngọc Chân ngượng ngùng cười, mới vừa ngồi xuống, Tư Đồ Mộc Lương mãi không tới đã thấy đến, ôm bụng, dáng vẻ đau khổ, vừa đến liền chất vấn Ngọc Chân: “Muội cho ta uống cái gì? Từ tối hôm qua đến giờ ta đi cầu hơn mười lượt rồi, cả người đều sắp hỏng luôn rồi.”
Ngọc Chân vội vã đứng dậy, đứng cạnh Tư Đồ Mộc Lương.
Tư Đồ phu nhân hỏi: “Đây là có chuyện gì?
“Mẹ, Ngọc Chân…” Tư Đồ Mộc Lương còn chưa nói gì đã bị Ngọc Chân bấm một cái vào lưng, giật mình cấm thanh, trừng mắt nhìn Ngọc Chân.
Tư Đồ phu nhân có hơi nôn nóng, nói: “Rốt cuộc là làm sao vậy? Con nói mau đi!”
“Là như vậy, mẹ.” Ngọc Chân mở miệng, vẻ mặt áy náy: “Con nghĩ cho Mgoojc Lương hôm qua đi đường mệt mỏi, liền muốn tự mình nấu đồ ăn bổi bổ thân thể cho hắn, thế nhưng Ngọc Chân nấu nướng không giỏi, Mộc Lương lại không đành lòng thấy con thất vọng liền uống hết, mới có thể bị đau bụng. Mẹ, đều là do Ngọc Chân, mẹ muốn phạt cứ phạt Ngọc Chân đi.”
“Thôi.” Tư Đồ phu nhân không chỉ không giận, mà còn nở nụ cười: “Ngọc Chân cũng là vì quan tâm, Mộc Lương đừng trách nó, chỉ là Ngọc Chân nếu trong lòng quan tâm Mộc Lương, có thể học dì Ma một chút, nếu không thì bụng của Mộc Lương có kiên cường hơn nữa cũng có thể bị con đùa cho hỏng đó. Mộc Lương cũng ngồi xuống nếm thử trà Ngọc Chân oha đi, trà này có nhiều tác dụng lắm!” Nói đến đoạn vui vẻ, liền cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, liên tục gật đầu.