Edit: An Ju
Hôm sau.
Tư Đồ Mộc Lương tỉnh lại, đèn dầu trên bàn gỗ lê đã cháy hết, trong sương phòng vẫn đen một màu như trước, trong một khoảng khắc, Tư Đồ Mộc Lương suýt chút cho rằng lúc này vẫn là ban đêm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Công tử, ngươi nên dậy rồi.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của nam tử kia.
Tư Đồ Mộc Lương bỗng bật dậy khỏi giường, áo khoác cũng chưa mặc đã lao ra mở cửa.
Ngoài sương phòng, giống như hắn nghĩ, bóng đêm mịt mờ, giống hệt như lúc hắn vào, ngay cả nam tử đứng trước mặt, vẫn là bộ y phục và khuôn mặt trang điểm cầu kỳ như đêm qua, trên tay bưng một chậu gỗ với khăn ướt vắt ngang, thậm chí đến cả nụ cười trên mặt cũng giống như đêm hôm qua. “Công tử cũng nên rửa mặt đi, ôi chao, sao chưa mặc áo quần tử tế đã chạy ra rồi, cũng may ta không phải người ngoài, nếu không thì…”
Tư Đồ Mộc Lương lại nhảy xuống bậc thềm.
Tiếp tục nhìn chằm chằm.
Bóng đêm mờ mịt.
Không có sao, không có trăng, chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Tư Đồ Mộc Lương kinh sợ trong lòng, lấy lại tinh thần, tiến lên túm lấy vai nam tử, hoàn toàn quên mất nam tử này là “quỷ”, kích động nói: “Bây giờ là giờ nào?”
“Bây là giờ Thìn (7-9 giờ).” Nam tử cau mày giải thích: “Ở đây không có ban ngày.”
Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy! Tại sao lại như thế? Hắn phải rời khỏi đây! Trong đầu Tư Đồ Mộc Lương rối loạn một đống, hắn chán nản buông tay, hơi luống cuống “Dẫn ta rời khỏi đây, ta phải về phủ. Ta muốn gặp cha ta, gặp mẹ ta, ta muốn về nhà.”
Tư Đồ Mộc Lương không thèm mặc áo khoác liền chạy ra khỏi phủ, nam tử mở dù đi theo phía sau.
Là cái đường lúc đến, chính là thị trấn không có “người” nào, trên đường vắng vẻ không một tiếng động, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Tư Đồ Mộc Lương.
Hắn phải rời khỏi cái nơi kỳ quái này! Tư Đồ Mộc Lương vội vội vàng vàng đi phía trước, nam từ đằng sau mãi mới theo kịp, không nhịn được mà oán giận nói: “Vì sao lại đi nhanh như vậy chứ? Ta sắp không theo kịp được rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương quay mặt qua chỗ khác, không muốn nói với nam tử, chỉ muốn rời đi nơi này.
Cuối thị trấn sẽ có một cửa hàng bán bánh bao, đi qua cửa hàng bánh bao sẽ có một đường nhỏ, đi dọc theo đường nhỏ sẽ đi vào một rừng trúc nhỏ, đi qua rừng trúc hắn liền ra khỏi nơi này, nơi đó có ngày sáng đêm tối, mặt trăng ánh sao, có người nhộn nhịp náo nhiệt, đó mới là nơi hắn đáng ra phải sống.
“Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi đấy!” Nam tử lại bắt đầu oán trách.
Tư Đồ Mộc Lương sao có thể để ý hắn, dưới chân đi vội vàng, một lòng chỉ mong sớm rời khỏi đây.
“Vì sao không để ý ta? Thật bất lịch sự.” Nam tử dường như rất thương tâm, nhưng lập tức hưng phấn trở lại “Ngươi muốn biết tên ta không? Ta là Tiểu Hồng Hoa, ngươi phải nhớ kỹ nha!”
Tiểu Hồng Hoa! Tiểu Hồng Hoa! Vừa nghe đã biết là giả, nam tử sao lại dùng tên này, huống chi còn là một con quỷ. Nếu nhớ tên hắn, liệu ban đêm mình còn có thể ngủ được không?
Tư Đồ Mộc Lương phớt lờ, tiếp tục đi.
Mau! Mau! Qua cái cửa hàng bán bánh bao này chính là cuối thị trấn, chỗ này sẽ có một con đường nhỏ. Tư Đồ Mộc Lương vui mừng khôn siết, tăng nhanh bước chân, thậm chí còn đổi sang chạy.
Vượt qua cửa hàng bánh bao, Tư Đồ Mộc Lương lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ phải dừng bước, trước mắt là một cái hồ nước màu đen không thấy đáy.
Bên hồ có một chiếc thuyền lá lắc lư, trên cột có treo một cái đèn lồng lúc sáng lúc tối, nơi đó làm gì còn con đường nào.
Tư Đồ Mộc Lương chân mềm nhũn, quỵ xuống.
Nam tử chạy tới, đứng ở một bên nhìn.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Tinh thần Tư Đồ Mộc Lương sụp đổ. “Ta không ra được sao? Lẽ nào ta sẽ phải sống ở đây mãi sao?”
Nam tử bước lên trước, bước lên thuyền, đứng ở đầu thuyền nói với Tư Đồ Mộc Lương nói “Lên đi, ta tiễn ngươi quay lại.”
Tư Đồ Mộc Lương ngẩng mặt lên, bán tín bán nghi lên thuyền. Ngồi xuống, thuyền liền khoan thai dịch chuyển, Tư Đồ Mộc Lương lại bình thường trở lại.
Nam tử cũng ngồi xuống, trong tay vẫn cầm ô giấy dầu, Tư Đồ Mộc Lương lúc này mới chú ý tới trên dù vẽ rất nhiều đóa hoa mai.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư di chuyển tới chỗ càng tối hơn. Sóng nước dưới thuyền lưu động rất lớn, thuyền nhỏ cứ tròng trành, Tư Đồ Mộc Lương bám mép thuyền mới có thể ổn định thân mình.
Nam tử ngồi trên mũi thuyền, nhìn về phía khác, yên tĩnh một cách khác thường, Tư Đồ Mộc Lương nghĩ, không phải con quỷ này đang tức giận chứ. Cũng nghiêng người tới, trong lòng run sợ nhìn xung quanh, từng đợt gió lạnh thổi vào người hắn, xuyên qua quần áo lọt vào bên trong.
Chợt, trên mặt hồ bay tới một đám sương mù, sương mù tràn đầy trên mặt hồ loãng nhưng không tan, chắn tầm nhìn Tư Đồ Mộc Lương. Đèn lồng trên cột tắt sáng, chợt, từ mặt hồ truyền đến âm “U u u..”, Tư Đồ Mộc Lương vốn không muốn nhìn, nhưng lòng hiếu kỳ chết tiệt cứ thúc giục hắn nhìn về phía mặt hồ, lập tức hắn sợ đến ngã ra thuyền, hét to “Quỷ!”
Hắn nhìn thấy trên mặt hồ có mấy thi thể trôi lửng lơ, mặt trắng bệch nhìn hắn cười, thuyền không lý do bỗng lắc mạnh một cái, Tư Đồ Mộc Lương chưa tỉnh hồn, run rẩy chỉ tay về phía mặt hồ “Có thi… thi thể.”
Nam tử quay sang, mặt tỉnh rụi liếc mắt nhìn Tư Đồ Mộc Lương “Ngươi quên à, ta cũng là quỷ.”
Ngươi không giống! Tư Đồ Mộc Lương suýt hét lên, ngươi là một con quỷ cô đơn, tốt bụng, nhưng một đám kia là ác quỷ đó.
Tư Đồ Mộc Lương không nói ra, run rẩy co lại thành một cục, mồ hôi từng hạt lớn như hạt đậu từ trên mặt chảy xuống, trong lòng sợ hãi.
Nam tử thu lại dù, rũ mắt xuống, ngón tay vuốt ve thân dù, thanh âm không nhanh không chậm: “Hắc Thủy Bách Quỷ, vì sao lại vây thuyền ta ở đây?”
“Khư khư khư…” Tiếng quỷ gào, thì thào lạnh lẽo, lúc vao lúc thấp, kinh động cả mặt hồ, thi thể chậm rãi trồi lên mặt hồ, nhiều cái đầu nhỏ với phần thân chắp vá rất nhiều thi thể, tròng mắt hõm xuống. Khuôn mặt màu trắng cầm đầu nở một nụ cười ma quái nói: “Tiểu Hồng Hoa quen được một người bạn như vậy lúc nào thế, ta rất muốn nhìn một cái.”
Nắm chặt tay, các đốt ngón tay rắc rắc, móng tay nhọn dài ra, trong khoảnh khắc, từ mặt hồ yên ả liền bay ra mấy tên quỷ quái, quỷ đầu nổi giận, ‘A’ một tiếng lớn, vung móng nhọn về phía nam tử.
“Các ngươi muốn chết.” Nam tử chậm rãi giơ dù lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, dù ở trong tay quay vòng với tốc độ cao, như một thanh kiếm sắc phóng về phía con quỷ, tạo ra một đường hoa đỏ, ‘VÈO’ một tiếng xẹt qua mặt con quỷ, lại vòng một vòng trên bầu trời đềm và quay lại đâm thẳng vào tim con quỷ.
Trong nháy mắt, quỷ kêu sói tru. Thi thể Bách Quỷ vỡ vụn, ngàn vạn mảnh thi thể đều rơi vào trong hồ.
Dù ‘VÈO’ một tiếng lại bay trở về, nam tử duỗi tay cầm lại, giễu cợt nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Sương trên mặt hồ đã tản ra, thuyền dường như lại tìm được phương hướng, tiếp tục di chuyển.
Từ đầu đến cuối, Tư Đồ Mộc Lương trốn trên mặt thuyền nhìn thấy hết mọi chuyện. Tư Đồ Mộc Lương run run rẩy rẩy ngẩng mặt lên.
Trên mặt hồ yên tĩnh, những con quỷ kia đã biến mất, họ không sao.
Quay sang nhìn về phía nam tử, nam tử đã bật dù lên, lại bắt đầu im lặng nhìn phía trước.
“Cảm…Cảm tạ.” Tư Đồ Mộc Lương suy nghĩ một hồi, mới không được tự nhiên mà nói ra lời trong lòng.
Nam tử nhàn nhạt cười: “Ta nếu đã đáp ứng sẽ tiễn ngươi quay lại, đương nhiên sẽ không nuốt lời, trái lại ta nên cảm tạ công tử mới phải.”
Tư Đồ Mộc Lương vô cùng ngạc nhiên.
“Đêm qua ngươi đã nghe ta nói nhiều như vậy, ta rất vui… Mấy trăm năm qua, đó là đoạn thời gian vui vẻ nhất của ta.”
Không hiểu sao, Tư Đồ Mộc Lương mắt hơi cay cay, ‘người’ này chắc là rất cô đơn, mấy trăm năm một mình sống ở trạch viện đó, sao hắn lại chết nhỉ?
“Ngươi nói, ngươi tên là Tiểu Hồng Hoa.” Tư Đồ Mộc Lương mở miệng, dù là không tin.
Nam tử cười cong mắt: “Vậy mà ngươi cũng nhớ được.”
Tư Đồ Mộc Lương hơi ngượng ngùng, quay mặt đi, lắp bắp nói: “…Ta là Tư Đồ Mộc Lương, ngươi cũng nhớ lấy.”
“Tư Đồ Mộc Lương…” Nam tử nở một nụ cười thật đẹp “Được, ta sẽ nhớ kỹ.”
Doc trên đường đi đều là an yên, thuyền nhỏ không gặp vấn đề gì cứ vậy đi ra khỏi vùng hắc thủy ngàn dặm, hai người xuống thuyền.
Nam tử nói: “Ngươi đi dọc theo con đường này, không đến nửa canh giờ (1 tiếng) sẽ thấy một quán rượu Kỳ Đình, có hai con đường nhỏ, ngươi đi dọc theo con đường bên phải sẽ tới nơi ngươi nên sống.”
Nam tử đã lên thuyền, Tư Đồ Mộc Lương đang muốn nói gì, nam tử phất tay áo nói: “Nếu có duyên…sau này… sẽ…gặp…lại.”
Tư Đồ Mộc Lương gật đầu, nhìn con thuyền dần chìm vào bóng tối, ánh mắt mê man.
Bước lên một cây cầu, trên hồ có thuyền hoa lái qua, đề lại một đường vệt nước thật dài. Trên mũi thuyền ngồi các cô nương ai nấy đều xinh đẹp như hoa, thướt tha nhiều vẻ, quần áo còn diễm lê hơn, phe phẩy khăn tay, nháy mắt đưa tình với mất người quan sát, rất nhiều du khách dựa thành cầu chỉ trỏ, bàn luận ầm ĩ.
Xuống cầu, trước mặt là một thị trấn cổ, người người nhốn nháo, người đi đường, người rao hàng. Chẳng biết người đẹp nhà nào đang gẩy đàn qua khung cửa sổ khắc hoa đóng chặt, tiếng đàn rơi vào trong tai Tư Đồ Mộc Lương ngắt quãng, không hiểu sao hắn lại có chút mơ màng.
Nam tử kia không lừa hắn, đúng là có hai con đường nơi quán rượu Kỳ Đình, hắn lập tức chân trái đạp bước về phía đường nhỏ bên phải, trời vốn đang đen kịt bỗng thoáng chốc biến thành ban ngày, hắn suýt bởi vì ánh sáng đột ngột mà ngã ngồi trên mặt đất.
Dừng lại trước một quán trà, tiểu nhị tưởng là có khách tới, ân cần tiến lên, nói: “Tư Đồ công tử đến rồi, muốn uống gì, ta ngâm cho ngươi một bình.”
Tư Đồ Mộc Lương khoát tay, trong lòng có một dòng nước ấm chảy tràn, đúng vậy, đây mới là nơi hắn nên sống.
Đối diện có một người bán mứt quả, lúc đi qua một đại hán đang chơi “cưỡi ngựa”, tiểu hài tử trên vai hán tử tiện tay cầm một cây hồ lô, há miệng liếm kẹo ngon lành, bị người bán hàng rong phát hiện liền quát lớn, hán tử luôn miệng nói xin lỗi, đưa tiền, dạy dồ hài tử nghịch gợm, nhưng trong mắt lại đều là cưng chiều, nam hài tử liếm mứt quả hăng say, không để ý tới hắn.
Khóe mắt cay cay, Tư Đồ Mộc Lương chợt bắt đầu chạy thật nhanh.
Trước cửa phủ Tư Đồ, Tư Đồ lão gia mặt I ám trách móc một đám hạ nhân đang cúi đầu trước mặt mình: “Toàn là một đám thùng cơm, có một người mà tìm cũng không thấy, ta nuôi các ngươi có lợi ích gì chứ hả?”
Tư Đồ phu nhân đứng bên cạnh lặng lẽ rơi lệ, Tư Đồ lão già càng thêm buồn phiền. “Còn đứng ngớ ra đó để làm gì? Nhanh đi tìm đi.”
“Vâng, lão gia.” Đám hạ nhân lên tiếng trả lời liền rơi đi, lại thấy Tư Đồ Mộc Lương đứng ở đối diện, lòng vui mừng lên tiếng: “Công tử.”
Tư Đồ Mộc Lương tiến lên phía trước nói: “Cha, mẹ.”
Tư Đồ phu nhân ôm Tư Đồ Mộc Lương rơi lệ. “Ngươi cái đứa con đáng ghét này ba ngày nay đi đâu thế hả, làm mẹ tức chết rồi.”
Mắt Tư Đồ Mộc Lương chua xót, cũng muốn rơi lệ.
Tư Đồ lão gia vỗ vai phu nhân, trấn an “Được rồi, đừng khóc nữa, không phải trở về rồi sao.”
Tư Đồ phu nhân buông Tư Đồ Mộc Lương ra, lau sạch nước mắt nói: “Có phải đói bụng lắm rồi không, mẹ kêu hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn cho con.”
Tư Đồ Mộc Lương gật gật đầu.