Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Cơ Anh sắc mặt vàng vọt không chút sinh khí, nhưng vẫn mỉm cười với hắn, một nỗi bi ai bất lực trào lên, hắn chỉ có thể lý nhí nói một câu: "Ngài ấy...".
Cơ Anh dùng một cánh tay còn lại nhẹ nhàng rẽ vạt áo của mình ra, Tiết Thái hít vào một hơi lạnh, chỉ nhìn thấy vị trí gần tim của chàng, một đầu mũi tên lộ ra, mặt cắt bằng thép tinh khiết mài bóng ánh ra tia hàn quang, chiếu lên mắt người thật đau đớn. Còn lồng ngực của Cơ Anh cũng đã biến thành màu đen giống như cánh tay của chàng.
Mũi tên đó không chỉ xuyên qua cơ thể chàng, mà đầu mũi tên còn có độc, độc tố đã hoàn toàn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, thần tiên khó cứu, bây giờ tuy chàng vẫn còn sống nhưng cũng chẳng qua là kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
Vừa nghĩ đến người trước mặt có thể chết bất cứ lúc nào, cả người Tiết Thái liền run lên bần bật.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Cơ Anh lại cười cười: "Ta còn tưởng mình còn năm năm nữa, cho nên có nhiều thứ còn chưa dạy cho ngươi, có nhiều việc còn chưa làm được. Xin lỗi".
"Ta không cần ngài dạy!". Tiết Thái oán hận cụp mắt xuống, giọng nói gần như nức nở: "Ngài có gì ghê gớm chứ, cái gì ngài làm được ta đều biết cả, cái gì ngài không biết ta cũng biết! Qua mấy năm nữa, chắc chắn ta còn giỏi hơn ngài! Ngài... ngài... ngài dựa vào cái gì mà chết vào lúc này? Dựa vào cái gì mà không cho ta cơ hội vượt qua ngài, đồ giảo hoạt! Ngài quá giảo hoạt!".
Cơ Anh chầm chậm giơ tay lên, sờ sờ mái đầu của hắn: "Ngươi nghe đây, Tiểu Thái. Ta không còn nhiều thời gian nữa, độc dược trên mũi tên cực kỳ đáng sợ, nếu không phải nhiều năm qua hàng tháng ta đều uống các loại thuốc nên có chút sức đề kháng, thì đã chết từ lâu rồi. Sở dĩ ta chống chọi được đến bây giờ là để gặp ngươi một lần nữa. Điều ta nói sau đây vô cùng quan trọng, ngươi phải chú tâm lắng nghe".
Tiết Thái ngước mắt lên nhìn.
"Ngươi có hai con đường. Con đường thứ nhất, đến Yên quốc đầu quân cho Chương Hoa, Yên vương là đấng quân vương nhân hậu, biết dùng người tài, tất sẽ đối tốt với ngươi". Cơ Anh ngừng lại một lát, thấy Tiết Thái trợn trừng đôi mắt to đen láy, không tỏ thái độ gì, bấy giờ mới nói tiếp: "Con đường thứ hai, nộp thủ cấp của ta cho Chiêu Doãn".
Tiết Thái cắn chặt môi, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt dâng lên một màn sương mù.
"Hai con đường đều có thể khiến ngươi một bước lên trời, dưới một người mà trên vạn người, chỉ có điều một con đường đơn giản hơn, còn một con đường lại vô cùng gian nan".
Tiết Thái thấp giọng đáp: "Dựa vào đâu mà ngài cho rằng mục đích của ta là dưới một người mà trên vạn người?".
Cơ Anh nhìn hắn dịu dàng, chậm rãi nói: "Bởi vì... ta hiểu ngươi, giống như ngươi hiểu ta vậy. Chúng ta là những người giống nhau. Ta, ngươi và cả Trầm Ngư, đều là những người giống nhau".
Trên gương mặt Tiết Thái hiện lên vẻ suy sụp, hai đầu gối mềm nhũn, đột ngột ngã quỵ xuống mặt đất.
Cơ Anh đưa mắt nhìn về phía xa, khẽ than rằng: "Chúng ta đều trưởng thành trong gia tộc, rồi lại bị gia tộc trói buộc cả đời không được tự do. Đứng trước gia tộc, không có cái tôi, không có thiện ác, không có đúng sai. Năm mười bốn tuổi ta lên nắm quyền, cũng bắt đần từ đó đã nhìn thấy hết sự xấu xa dưới lớp áo hoa lộ, muôn hình vạn trạng. Đường thúc của ta tham ô, biểu cữu của ta ăn hối lộ, con cháu Cơ thị ngang ngược hoành hành đầu đường phố chợ, làm theo ý riêng mà rối loạn kỷ cương, không một người nào là trong sạch. Thế nhưng, dầu cho như thế, cũng phải tiếp tục chống đỡ cho gia tộc, bởi vì, cha mẹ huynh đệ, cốt nhục tình thâm, lẽ nào có thể nhẫn tâm nhìn họ lâm vào đường cùng mạt lộ? Vì thế, tuy biết khối u ác tính này càng ngày càng lớn, càng ngày càng nguy hại, nhưng không thể vung tay cắt bỏ. Ta vốn tưởng rằng khi thời cơ chín muồi, có thể chỉnh đốn kỹ lưỡng một phen, nhưng ông trời lại không cho ta thời gian...". Nói đến đây, chàng đưa mắt nhìn Tiết Thái, nói với một vẻ không biết là đau thương hay là lạnh nhạt: "Coi như là Cơ gia đến hồi nhận báo ứng mà thôi. Một khi ta chết đi, khối Âu Cơ thị này cuối cùng cũng có thể cắt bỏ".
Tiết Thái chẳng thể nói được lời nào, chỉ nắm chặt lấy tay Cơ Anh, run rẩy như một con thú nhỏ.
Cơ Anh dịu dàng xoa đầu hắn: "Tuy đã biết cái lẽ thịnh suy là như thế, nhưng thực sự người trong cuộc không có lựa chọn nào khác, phải không? Cho nên, Tiểu Thái, nếu như ngươi lựa chọn con đường thứ hai, thì hãy làm một việc vì ta".
Tiết Thái nhìn Cơ Anh không chớp mắt, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình chàng như muốn khảm sâu dáng vẻ của người này vào trong tâm trí, mãi không biến mất, mãi không phai mờ.
"Thực ra với thực lực của mình, Khương Trọng đã có thể xoay chuyển thời cuộc từ lâu, nhưng lão chần chừ không ra tay, một mặt cố nhiên là vì đợi Khương Trầm Ngư trưởng thành, một mặt là vì trong triều ngoài dã lưu truyền tin đồn - Cơ gia có một quyển Tứ quốc phổ".
Tiết Thái mím môi, rồi mở miệng nói: "Thuộc hạ biết".
Cơ Anh cười: "Xem này, đến ngươi cũng biết rồi".
Tiết Thái trầm giọng đáp: "Sinh thời gia gia của ta đã từng bí mật bàn với cha ta. Không chỉ Tứ quốc phổ, Cơ gia còn có một miếng Liên thành bích. Cái gọi là Tứ quốc phổ là chỉ những tin tức bí mật quốc gia của ba nước xung quanh được những gian tế mà Cơ gia phái đi tích lũy và ghi chép trong suốt mấy trăm năm, nếu bất cứ một bí mật nào trong đó bị tiết lộ ra ngoài đều có thể kinh động thiên hạ, gây biến đổi triều chính. Mỗi gia tộc đều có những bí mật phải cẩn thận bảo vệ không thể truyền ra ngoài, mà kẻ biết được bí mật này có thể lợi dụng điều đó thao túng họ. Đây chính là điểm đáng sợ nhất, cũng là điểm chí mệnh nhất của Tứ quốc phổ".
Cơ Anh im lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến gì.
Thế nên Tiết Thái tiếp tục nói: "Còn cái gọi là Liên thành bích chính là chìa khóa để mở kho báu gồm một khối lượng lớn tài sản và châu báu mà tổ tiên của Cơ gia đã chôn giấu khi dự đoán mấy trăm năm sau gia tộc có thể sa sút. Cơ gia có hai vật đó là có thể duy trì sự phồn thịnh, đời đời không suy vong."
Cơ Anh hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng điệu bình tĩnh lạ thường: "Thế, ngươi có tin không?".
Tiết Thái trầm ngâm chốc lát, cuối cùng thận trọng lắc lắc đầu.
"Tại sao không?".
"Bởi vì...". Mắt Tiết Thái ướt nhòe, hắn thấp giọng đáp: "Nếu thực sự có những vật đó, ngài đã không mệt mỏi nhường này...".
Đáp án này hiển nhiên nằm ngoài dự tính của Cơ Anh, chàng hơi há miệng, có chút kinh ngạc, có chút xúc động xen một chút tình cảm khác nữa.
"Ta biết ngài mệt mỏi nhiều lắm, ta đều biết cả. Nếu thực sự có Tứ quốc phổ và Liên thành bích gì đó, ngài sẽ không phải vất vả ngày đêm, chạy đôn chạy đáo, chưa từng được một đêm an giấc, đến thời gian dưỡng bệnh cũng chẳng có. Ngài nói ngài chỉ có thời gian năm năm, nhưng rõ ràng ngài biết, nếu ngài có thể vứt bỏ tất cả, cùng với Vãn Y đi đến nơi nào đó non xanh nước biếc chú ý tĩnh dưỡng thì có thể điều dưỡng cơ thể!".
Cơ Anh cụp mắt, im lặng trong giây lát, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, tích tắc sau chàng ngước đôi mắt tựa ánh sáng, tựa nước, tựa hết thảy những thứ linh hoạt mà mềm dịu, cứ nhìn Tiết Thái như thế, nói: "Có".
Tiết Thái sững sờ kinh ngạc.
Cơ Anh nở một nụ cười khổ, khẽ giọng từ tốn nói: "Tứ quốc phổ, Liên thành bích, đều có thực".
Lúc này, Tiết Thái không nói nổi lời nào nữa.
Cơ Anh hít sâu một hơi, ghé sát tai Tiết Thái, nói vài câu.
Tiết Thái vốn mở mắt rất to, nhưng vì kinh ngạc quá đỗi nên càng trợn to hơn.
Cơ Anh nói xong, liền thở dốc khôi phục tư thế ban đầu, hầm giọng nói: "Ta dự định năm sau bắt đầu thực thi cải cách, nhưng giờ xem ra cần phải lùi thêm mười năm. Mười năm sau, tất cả đều nhờ cả vào ngươi".
Tiết Thái đứng im không nhúc nhích như đã bị trúng phép định thân.
"Hy vọng ngươi không thay đổi bản tính lương thiện chính trực, khi phục hưng gia tộc cũng nên nghĩ cho bách tính thiên hạ, nghĩ xem ý nghĩa thực sự của cuộc đời chúng ta là gì?". Cơ Anh vừa nói vừa nở nụ cười thực sự: "Ngày đó, nhận lời cầu xin cứu ngươi của Trầm Ngư, giờ ngẫm lại quả là chuyện đúng đắn nhất mà ta đã làm trong đời. Ta rất vui... tuy cả đời ta không thực sự cống hiến được gì cho nước nhà, nhưng sau cùng vì Bích quốc, vì thiên hạ, vì chúng dân, ta đã để lại hai người - một là ngươi, hai là Trầm Ngư".
"Không, không... không...". Tiết Thái run rẩy, ngước đôi mắt mờ mịt, toàn thân hắn lộ rõ sự yếu ớt bất lực tột độ: "Không chết không được sao? Cầu xin ngài, đừng chết! Cơ Anh, ngài không được chết... không được chết, cầu xin ngài đấy...".
Cơ Anh nghe xong thì ngây người, lại thở dài: "Đứa trẻ ngốc này...".
"Ta không phải trẻ con! Ta không phải là trẻ con!", Tiết Thái nhảy lên, hổn hển nói: "Khi các người cầu xin ta đều không coi ta là trẻ con; nhưng khi giễu cợt ta đều bảo ta là trẻ con. Ta giống trẻ con ở chỗ nào? Trong thiên hạ này làm gì có đứa trẻ nào giống như ta? Ta nói cho ngài biết, Cơ Anh, từ khi ta biết đi đến giờ, ta không phải là một đứa trẻ! Ta không cần nhũ mẫu ru ta ngủ, không cần chơi cùng bạn bè đồng trang lứa. Khi những đứa trẻ khác còn thò lò mũi xanh, ta đã vào cung hiến nghệ làm đẹp lòng tiên đế; khi những đứa trẻ khác còn đang vừa khóc lóc đọc thuộc sách vừa viết chữ nguệch ngoạc, ta đã đại diện triều đình đi sứ; cha mẹ khen ta thông minh nên muốn ta làm rạng rỡ tổ tông; cô cô khen ta mạnh mẽ nên muốn ta chấn hưng gia tộc; còn ngài, lại đem cả thiên hạ ủy thác cho ta, ngài dựa vào cái gì? Ta thì liên can gì đến cả thiên hạ? Ngài cũng dựa vào cái gì mà đại diện cho cả thiên hạ? Ngài chỉ cần chết đi là được giải thoát, dựa vào cái gì mà ta phải tiếp tục sống để hứng chịu tất cả? Các người! Các người! Những người lớn các người... không hề có trách nhiệm... Ta hận các người! Ta hận! Ta hận vô cùng!". Nói đến đây, ngẩng đầu òa khóc nức nở.
Cơ Anh lặng lẽ nhìn hắn khóc, cũng không ngăn cản, trong đáy mắt chàng bắt đầu trào dâng một thứ tình cảm phức tạp đan xen giữa vui mừng và bi thương.
Màn đêm từ từ buông xuống, chân trời le lói những tia sáng bàng bạc. Tiếng gió thổi vi vu trong rừng cây, tựa như đang khóc than cùng với thiếu niên ấm ức này.
Bảy tuổi.
Thậm chí đứa trẻ này còn không thể gọi là thiếu niên.
Thế nhưng, nó đã kinh qua những chuyện mà cả đời một người bình thường cũng không thể nào trải qua, có được thành tựu rực rỡ hơn cả thành tựu của vạn người.
Ba tuổi biết làm văn, bốn tuổi biết làm thơ, năm tuổi giương cung bắn hổ trước nhà vua, sáu tuổi đi sứ Yên quốc danh chấn bốn nước, bảy tuổi cả nhà diệt môn, bị biếm làm nô lệ.
Mà nay lại bị gửi gắm hy vọng của toàn thiên hạ.
Người lớn có thể còn không gánh vác được, huống hồ chỉ là một đứa trẻ non nớt?
Chỉ là, ngoài hắn ra, không còn ai khác.
Cuộc đời tàn khốc như thế. Bi ai như thế.
Cơ Anh nhìn Tiết Thái mặt mày đẫm lệ, thứ tình cảm phức tạp trong đáy mắt cuối cùng đã bị sự thương xót bao trùm, chàng thở dài một tiếng thật khẽ, cố gắng giơ cánh tay ra, ôm Tiết Thái vào lòng.
Tiết Thái ôm chặt chàng, khóc càng dữ hơn.
Cơ Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, động tác cực kỳ dịu dàng.
Chu Long ở bên cạnh, mắt cũng đã đỏ hoe, len lén lau nước mắt.
Một khoảng thời gian cứ thế trôi qua, thực sự rất ngắn, nhưng đối với ba người mà nói, lại dài như một đời vậy.
Cuối cùng Tiết Thái cũng lấy tay áo cố gắng ngăn dòng lệ,
Cơ Anh hỏi: "Khóc xong rồi à?".
Tiết Thái "ừm" một tiếng, lạnh mặt nói: "Ngài còn trăn trối gì thì mau nói hết ra đi. Tránh để ta khóc quá lâu, ngài chưa kịp nói xong thì đã chết, đến lúc đó lại biến thành ma quấy nhiễu ta!".
Cơ Anh bật cười thành tiếng, lại dịu dàng xoa đầu Tiết Thái: "Hết rồi".
"Hết rồi?". Tiết Thái trừng mắt nhìn chàng: "Ngài không còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?".
"Tâm nguyện chưa hoàn thành?". Cơ Anh nhìn bầu trời phía xa xa, hững hờ nói: "Tâm nguyện chưa hoàn thành thì có quá nhiều, cũng coi như đã hoàn thành hết rồi đi".
"Vậy những vướng bận không từ bỏ được thì sao?".
Cơ Anh hơi cau mày lại, trong khoảnh khắc ánh mắt trở nên tịch liêu, im lặng giây lát rồi mới nói: "Chu Long, gọi bọn họ đến đây đi".
"Vâng". Chu Long đáp lời rồi đi.
Tiết Thái sửng sốt - Sao? Nơi này vẫn còn người khác.
Không lâu sau, ba người đàn ông trung niên trạc tứ tuần xuất hiện cùng với Chu Long, khi tiến lại gần đều nhất loạt quỳ bái: "Chủ nhân".
Cơ Anh "ừm" một tiếng.