Họa Quốc

Quyển 2 - Chương 100: Hậu ký




“Họa quốc” được bắt đầu viết từ mùa đông năm 2007 đến cuối tháng 2 năm 2010 thì hoàn thành.

Trong khoảng thời gian đó đã trải qua rất nhiều biến đổi: Lúc viết được sáu vạn chữ thì phải viết lại toàn bộ; một dạo viết mà không có hứng thú muốn từ bỏ; lúc mới bắt đầu đăng tải lên mạng dùng nick ảo “A nào đó”, chứ không phải là “Thập Tứ Khuyết”...

Có thể nói thế này, nếu như không phải trong thời gian đăng tải lên mạng và trên tạp chí “Nam Diệp - Cinderella” luôn có một nhóm độc giả ủng hộ tôi, khích lệ tôi, thì rất có thể câu chuyện này đã bị bỏ dở ngay từ khi kết thúc bộ thứ nhất.

Như thế, sẽ không có trải nghiệm Trình quốc phong phú đặc sắc của Khương Trầm Ngư về sau, cũng không có cái chết khắc cốt ghi tâm của Cơ Anh, càng không có nữ đế thiên hạ của sau này...

Tôi luôn muốn mang đến một kết cục đoàn viên, hy vọng những nhân vật sống động như có linh hồn đó đều có thể giành được hạnh phúc, thế nhưng, cuối cùng của cuối cùng, tâm nguyện này vẫn không thể thực hiện được.

Khi tôi hết lần này đến lần khác nói, nhất định sẽ mang đến một HAPPY ENDING cho độc giả, từng nhân vật lại lần lượt buộc phải chết dưới ngòi bút của tôi: Khương Họa Nguyệt, Khương mẫu, Tiết Mính... thậm chí cả Tiết Thái mà tôi yêu quý nhất.

Nếu như có thời gian, tôi quyết định sẽ viết thêm một số ngoại truyện để bổ sung vào tuyến nhân vật phụ mà tôi chưa thể viết ra trong phần chính. Để tinh giản tuyến nhân vật chính, trong nửa phần sau của câu chuyện tôi gần như đã mạnh tay cắt bỏ một số chi tiết: Ví dụ như Phan Phương thành thân, ví dụ như lần gặp gỡ cuối cùng của Tiết Mính và Tiết Thái trước khi Tiết Mính qua đời, ví như tại sao Điền Cửu không thể tha thứ cho Khương Trầm Ngư, ví như một số đoạn mà một số độc giả muốn biết nhưng tôi lại viết lướt qua...

Những đoạn đó ẩn hiện thấp thoáng trong đầu tôi, và tôi biết, tuy đã viết xong nhưng câu chuyện của “Họa quốc” còn chưa kết thúc...

Vì thế, về sau tôi sẽ tiếp tục bổ sung một số ngoại truyện của “Họa quốc” để làm đầy đủ tuyến nhân vật phụ mà tôi chưa viết ra trong phần chính văn. Tôi sẽ đăng trên tạp san “Tiên Tiên”, mong được mọi người ủng hộ.

Phía dưới là vài dòng cảm nhận trong quá trình sáng tác câu chuyện này của tôi, xin được chia sẻ cùng với quý độc giả:

1. Về nhân vật nam chính

Khi đăng tải trên “Tiên Tiên”, vấn đề mà độc giả hỏi nhiều nhất chính là: Ai là nam chính?

Câu trả lời của tôi là:

Nếu nam chính là vai diễn có thời lượng diễn lớn nhất, số lần xuất hiện nhiều nhất, thì hẳn là Tiết Thái.

“Họa quốc” bắt đầu từ mâu thuẫn của Tiết Thái và Hy Hòa và kết thúc khi Tiết Thái qua đời. Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, Tiết Thái đều xuyên suốt câu chuyện, tỏa sáng rực rỡ. Tôi yêu thích thiếu niên thiên tài này, yêu thích đến mức tôi không muốn cho tuổi tác của cậu ta tăng lên. Nếu có thể có Khổng Dung bốn tuổi, Trương Nguyên sáu tuổi, Hà Thỏa tám tuổi, Từ Nhụ Tử chín tuổi, Cam La mười hai tuổi... thì sao không thể có Tiết Thái bảy tuổi?

Thế là, Tiết Thái đã xuất hiện một cách hoa lệ như thế, bảy tuổi, cái tuổi còn non nớt hơn cả Khương Trầm Ngư. Còn khi Tiết Thái chết, vừa tròn mười lăm tuổi, đúng bằng tuổi Khương Trầm Ngư khi bắt đầu câu chuyện.

Sắp đặt như thế khiến cho người là tác giả là tôi, tự tận đáy lòng cảm thấy một cảm giác số mệnh luân hồi, còn người đọc câu chuyện là các bạn, có cảm giác này không?

Nhưng dù cho Tiết Thái có xuất chúng thế nào, cậu ta cũng không phải là lý do tôi viết “Họa quôc”.

Cho nên nếu như nói nhân vật linh hồn của câu chuyện mới là vai chính, thì Cơ Anh mới là vai chính thực sự. Qua cặp mắt của Khương Trầm Ngư, tôi miêu tả một người đàn ông như thế, anh ta nhìn có vẻ chẳng thiếu sót thứ gì, mọi mặt hoàn mĩ, nhưng lại không có cái tôi.

Các nhân vật khác trong “Họa quốc” hoặc ít hoặc nhiều đều giữ được “cái tôi”. Khí chất cao ngạo của Tiết Thái trước sau không vì biến cố của gia tộc mà thay đổi; Hách Dịch chưa từng bị đế vị bó buộc; Chương Hoa cả đời xuôi chèo mát mái; Chiêu Doãn giẫm đạp cả gia tộc dưới gót chân; vai nữ chính của chúng ta là Khương Trầm Ngư, dưới sự bảo vệ của những người bên cạnh, trước sau vẫn giữ được sự “thuần khiết lương thiện” ban đầu... Chỉ có Cơ Anh, khi bước ra từ từ đường của mẫu thân, chuẩn bị không màng tất cả, vứt bỏ tất cả để bỏ chạy cùng người tình, thứ nhìn thấy lại là đuốc sáng đầy trời và người cha già đang khuỵu gối quỳ sụp...

Từ ngày đó trở đi, Cơ Anh đã “chết” rồi.

Cơ Anh từ sau ngày hôm đó, là Bạch Trạch, là Kỳ Úc hầu, chỉ không còn là Cơ Anh nữa.

Cho nên, nếu lại hỏi tôi: “14, 14, nam chính trong lòng bạn là ai?”.

Tôi sẽ trả lời: Cơ Anh. Chỉ có Cơ Anh. Vĩnh viễn là Cơ Anh.

2. Về kết cục

Rất nhiều năm về sau, tôi biết “hạnh phúc” và “tốt đẹp” kỳ thực là hai loại định nghĩa.

Yêu đơn phương là “tốt đẹp”. Nhưng “hai lòng cùng yêu” mới là “hạnh phúc”.

Khương Trầm Ngư đối với Cơ Anh là “yêu đơn phương”, cho dù có cảm động biết bao, nhưng đương sự lại không quan tâm, đó chỉ là “tốt đẹp”, chứ không phải là “hạnh phúc”.

Yêu đơn phương là một sự gặp gỡ tốt đẹp, mơ mộng, nó chỉ dẫn chúng ta phải đối diện với sự trưởng thành trong thử thách tình cảm như thế nào!

Sau đó, đi giành lấy tình yêu bằng một tư thế trưởng thành!

Cho nên, Khương Trầm Ngư trưởng thành nhờ yêu Cơ Anh và sau khi trưởng thành, trở nên hoàn mỹ hơn, cô ấy đã gặp được tình yêu thực sự.

Chỉ có tình yêu thực sự mới là hạnh phúc.

Hạnh phúc là khi bạn cô độc, có người đi bên bạn; khi bạn đau buồn, có người an ủi bạn; khi bạn bỏ đi, có người nhớ đến bạn; khi bạn bận rộn, có người đợi chờ bạn...

Mà những thứ này, Cơ Anh đều không thể cho Trầm Ngư.

Cơ Anh mang đến cho Trầm Ngư một thế giới rộng lớn khác, để Trầm Ngư học được cách kiên cường, thậm chí có thể nói không có Cơ Anh, đã không có Trầm Ngư hóa phượng hoàng niết bàn sau này, nhưng... một người đàn ông như thế, vĩnh viễn chỉ là đóa tuyết liên trên đỉnh núi cao, có thể ngắm từ xa mà không thể chơi đùa, có thể ngưỡng mộ mà không thể sở hữu. Cho nên, đó không phải là hạnh phúc.

Còn hạnh phúc Trầm Ngư muốn phải là được ở bên người nàng yêu, người đó cũng yêu nàng, quan tâm đến nàng, phàm chuyện gì cũng đều nhớ đến nàng, có thể giúp đỡ nàng…

Điều quan trọng nhất là khi ở bên người ấy, lúc nàng vui sẽ nhiều hơn lúc nàng buồn. Xét cho cùng, tình yêu là để hưởng thụ, chứ không phải để nếm trải cay đắng.

Như vậy chẳng phải đã có câu trả lời rồi sao?

3. Tác phẩm tiếp theo của tôi...

“Họa quốc” đã khiến tôi hao tổn rất nhiều tâm huyết, tôi cảm thấy toàn thân như đắm chìm trong một mộng cảnh vừa đau thương vừa căng thẳng đã lâu, khi tỉnh dậy từ giấc mộng này, tôi đã được giải thoát.

Thế giới hiện thực trở lại trong tầm nhìn của tôi, khi đó, tôi nhìn thấy tuyết trắng xóa, cây cối khẳng khiu đang chờ mùa xuân đến.

Khi mùa hè ấm áp tới, có lẽ cây cối quanh khu nhà tôi ở sẽ um tùm tươi tốt chăng?

Mùa đông đã qua đi, cho nên “Họa quốc” cũng qua đi.

Trong quá trình đăng tải “Họa quốc”, có một cô gái tên là “Ngu Thiến” đã từng viết thư hỏi tôi có thể viết một câu chuyện về nữ chính bị điếc hay không? Tôi đã đồng ý.

Cho nên, nếu không có gì bất ngờ, cuốn sách tiếp theo của tôi, hẳn sẽ là câu chuyện liên quan đến một cô gái bị điếc đi tìm hạnh phúc và cuối cùng đã có được hạnh phúc như thế nào ^0^. Đến lúc đó vẫn mong mọi người tích cực ủng hộ “Tiên Tiên”, tích cực ủng hộ 14, ha ha~.

Bộ tác phẩm tiếp theo, có lẽ sẽ nhẹ nhàng và đáng yêu nhỉ.

Cho dù thế nào, thế giới đẹp đẽ nhường này, tôi phải cố gắng theo đuổi hạnh phúc.

Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.

4. Xin cho tôi một chút riêng tư...

Kính tặng cuốn sách này cho Triệu Minh Diễm nữ sĩ mà tôi kính yêu.

Chúc cô mạnh khỏe, bình an, hạnh phúc.

Cũng xin được cảm ơn các bạn độc giả đã đọc đến đây.

Hẹn gặp lại các bạn ở cuốn sách sau.

Mùa xuân năm 2010, Thập Tứ Khuyết.