Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Quan phủ của Nghi quốc làm việc hiệu suất cao thật. Dưới sự chỉ dẫn của Đoan Ngọ, hai người nhanh chóng làm xong thủ tục, bước lên thuyền quan về Tân Châu Yên quốc. Trên thuyền chủ yếu là các quan thương đi Yến mua bán làm ăn, người đeo gông đeo còng như họ rất ít, thế nên lúc lên thuyền thu hút không ít ánh nhìn. Chương Hoa đang dòm ngang ngó dọc thì nghe Tạ Trường Yến nói: "Cúi thấp đầu! Bị người ta nhận ra thì phải làm sao?"
"Thì trực tiếp về cung chứ sao." Chương Hoa tự tin đầy mình.
Tạ Trường Yến bất lực nghĩ, tinh thần thụt lùi mà trí lực cũng tụt dốc theo luôn rồi.
Đang nói chuyện, Đoan Ngọ mở cửa khoang thuyền dưới chân, bên dưới tối thui. Hắn lạnh lùng nói: "Xuống đi!"
"Sai đại ca ơi, cho phòng nào tốt hơn xíu đi."
"Trước khi lấy được ủng, tất cả miễn bàn!" Đoan Ngọ nhấc chân đạp hai người một phát xuống dưới.
Tạ Trường Yến chưa kịp phản ứng đã rơi xuống đống rơm cỏ mềm mại. Tiếp đó, Chương Hoa cũng rơi xuống, nhưng chàng xoay người một cái trên không, nhẹ nhàng tiếp đất.
Hai người nhìn quanh, ánh sáng tối tăm, mãi một lúc mới nhìn rõ xung quanh chất đầy những chiếc hòm, trên hòm dán giấy niêm phong, ấn dấu của quan phủ, tất cả đều là hàng hoá vận chuyển đến Yên quốc. Ngoài ra còn vài tảng đá to để tăng trọng lượng cho thuyền.
Tạ Trường Yến nói: "Tình cảnh này có quen không? Giống với cảnh ngộ năm ngài sáu tuổi..." Bị nhốt trong kho hàng dưới đáy thuyền, tối tăm không thấy mặt trời.
Chương Hoa đưa lưng lại với nàng, hồi lâu không đáp lời.
Tạ Trường Yến bước qua, phát hiện chàng đang nghiên cứu chiếc còng, một lát sau, không biết chàng làm bằng cách nào mà còng răng rắc một cái mở ra.
Tạ Trường Yến ngỡ ngàng: "Ngài còn biết kỹ năng này à?"
Chương Hoa nói: "Cảm thấy có thể mở nên thử xem sao." Chàng mở khoá của mình xong thì quay sang giúp nàng. Chốc lát sau, chiếc còng của Tạ Trường Yến cũng mở ra, bị vứt xuống đất.
"Để Đoan Ngọ ca thấy chắc chúng ta chẳng còn cơm để ăn nữa."
"Ta lên kia tìm chút đồ ăn."
"Tìm?" Là trộm chứ nhỉ?
Mặt Chương Hoa đỏ lên, chàng lưỡng lự nên trộm hay không trộm một hồi rồi nói: "Vậy đợi lúc hắn sắp đến chúng ta đeo còng lên vậy."
Tạ Trường Yến bật cười. Thật ra lời của Chương Hoa chẳng buồn cười là bao nhưng do chàng hiện tại khác với trước kia quá nhiều nên nàng luôn cảm thấy rất mắc cười.
Chương Hoa không nói gì nữa, chàng cúi đầu nhìn những chiếc hòm xung quanh họ, trên giấy niêm phong viết hàng hoá là lửa xanh.
"Pháo hoa của Nghi quốc làm rất tài tình, rất riêng biệt. Oa lão thường nói thợ của nước họ không chuyên tâm vào nghề, tâm tư toàn đặt vào mấy chuyện hưởng lạc. Mà nói đi cũng phải nói lại, ngài ấy với ngài đều thuộc phái thiết thực đó." Tạ Trường Yến vỗ vỗ nắp hòm, sực nhớ lại chuyện trước kia, nét mặt nghiêm túc.
"Đúng rồi, ta còn chưa nói chuyện chính với ngài. Lẽ nào ngài không cảm thấy lạ sao?"
Bàn tay Chương Hoa lướt nhẹ qua nắp hòm: "Cái gì?"
"Hôm nay là mười chín tháng chín, đã qua hơn nửa tháng kể từ ngày nổ thuyền trên eo biển Trường Đao rồi. Tại sao nửa tháng qua lại bình yên như vậy, không nghe được bất kỳ tin tức nào?" Tạ Trường Yến phân tích, "Chứng tỏ tin tức Yên vương gặp nạn mất tích bị ai đó cố tình phong toả rồi. Thế, là ai phong toả?"
Chương Hoa im lặng.
Tạ Trường Yến nói hết suy nghĩ của mình ra: "Có hai khả năng. Một là phe bảo vương làm, để tránh tình hình dao động gây hoang mang, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm ngài. Hai là phe phản vương làm, lấy ta làm mồi nhử dụ ngài đến rồi giết ngài, nhân cơ hội đoạt quyền. Ta cứ nghĩ là khả năng thứ hai nhưng bây giờ không chắc chắn lắm."
"Tại sao?"
"Nếu là khả năng thứ hai, bọn họ đáng lẽ phải nhanh tay chớp thời cơ thay triều đổi đại, lan truyền tin tức Yên vương gặp nạn ra bên ngoài, chọn tân trữ quân lên thay thế, nhanh chóng đăng cơ. Nhưng chuyện lớn như vậy, không thể nào ở Nghi quốc không nghe ngóng được gì."
Chương Hoa nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Nói đến đây, Tạ Trường Yến hơi áy náy: "Là ta có lỗi với ngài, hại ngài rơi vào tình cảnh này..."
Chương Hoa quay mặt qua, dưới ánh sáng ảm đạm, đôi mắt chàng sáng đến hớp hồn: "Nàng còn chưa nói cho ta biết."
"Nói cái gì cơ?"
"Ngày nàng bị lệnh tỷ nhốt trong khoang thuyền, Hồ Trí Nhân đi vào định cưỡng ép nàng..." Chàng khựng lại, sau đó, trong giọng nói có thêm vài phần giận dữ, "Sau đó thì sao?"
Mặt Tạ Trường Yến đỏ lên, sau đó, nhịp tim cũng đập rộn ràng.
Lúc hai người ngồi trong khoang tử lênh đênh trên biển, nàng kể lại chuyện xảy ra trong hai tháng qua với Chương Hoa đang hôn mê bất tỉnh, kể đến đấy thì ngưng. Trong nhà lao, lúc kể với Chương Hoa chuyện quá khứ, nàng chỉ kể vắn tắt lướt qua đoạn này.
Đáng lẽ chàng không chú ý đến chi tiết này mới phải, bây giờ hỏi, phải chăng là...
"Ngài nhớ ra rồi?"
Chương Hoa nhìn nàng chằm chằm: "Khi nhìn thấy mấy chiếc hòm này, trong đầu bỗng nhảy ra một số khung cảnh, dường như nàng từng nói với ta chuyện này. Vậy, sau đó thì sao?"
Tạ Trường Yến không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng, cuối cùng nàng chớp chớp mắt hỏi: "Ngài nghĩ sao?"
Chương Hoa không đáp.
Tạ Trường Yến cười nói: "Thôi không đùa với ngài nữa, sự thật là..."
Nàng chưa nói hết câu.
Chương Hoa bỗng giơ hai tay giữ lấy vai nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, một hành động quen thuộc đến thế. Lúc họ gặp lại ở rừng Vạn Dục, chàng cũng từng ôm nàng như vậy.
Rõ ràng đã đủ kiên cường đối mặt với mọi chuyện, rõ ràng đã học được cách khoan dung nhìn nhận nhân tính, rõ ràng đã không đau lòng vì những chuyện không đáng... Nhưng dưới cái ôm này, tất cả đều tan rã.
Tạ Trường Yến nghĩ, hoá ra trong lòng nàng để ý đến chuyện Hồ Trí Nhân làm với mình ngày ấy đến vậy.
Cho dù ý đồ của hắn không hề đạt được, cho dù chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, khi hắn xé áo ngoài của nàng ra, Tạ Phồn Y đi vào, sầm mặt đuổi hắn ra ngoài.
Hồ Trí Nhân rất không cam lòng nhưng không dám trái lời Tạ Phồn Y, hắn quẹt môi bị Tạ Trường Yến cắn rách rồi phất tay áo bỏ đi.
Tạ Phồn Y bước đến trước mặt nàng, nói: "Muội vốn không cần phải chịu ấm ức thế này, chỉ cần muội chịu phối hợp hành sự với ta."
Nàng nhớ khi đó nàng bật cười, nụ cười không chút bi thương: "Ta không ấm ức. Bởi vì, tỷ tỷ đến cứu ta rồi."
Không biết có phải câu nói đó làm động lòng Tạ Phồn Y, nàng ta im lặng bỏ đi. Từ sau đó, không còn bất cứ ai tới làm phiền nàng, cho đến khi Yên vương đến, Ông thị mới đi vào bắt nàng ra...
Tạ Trường Yến nhớ lại đoạn hồi ức đã qua, rõ ràng chỉ mới hơn nửa tháng trước nhưng cảm giác như đã là chuyện của kiếp trước.
Mà vào giờ phút này, nàng giống như một đứa bé phản ứng chậm chạp, bị cắn mà mãi đến nửa tháng sau mới oà khóc kêu đau.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ thông đồng với Hồ Trí Nhân, cố ý, cố ý làm vậy với ta... Những chuyện xảy ra trước đó đều là tỷ ấy và Hồ Trí Nhân giăng bẫy... Đến chuyện cưỡng ép đó cũng là một trong những thủ đoạn của tỷ ấy..." Nàng không còn là đứa ngốc cái gì cũng không hiểu như năm xưa rồi, tuy rằng kỳ nghệ vẫn không có tiến bộ bao nhiêu nhưng luyện ra được cảm giác nhạy bén trước nguy hiểm. Cảm xúc của Hồ Trí Nhân có vẻ mất khống chế nhưng hành động rất có chừng mực, cái gì phải cởi gì cởi, cái gì không nên động chạm thì không hề động vào. Thời điểm Tạ Phồn Y đi vào cũng trùng hợp thật, rõ ràng là một vở kịch dày công thiết kế sẵn. Song, nhìn thấu điểm này chỉ càng khiến người ta thêm đau lòng.
Tạ Trường Yến nức nở trong lòng Chương Hoa, nước mắt thấm ướt áo chàng: "Ta là muội muội tỷ ấy, tại sao tỷ ấy phải hại ta? Nếu không phải ngài đến cứu ta, nếu không phải ngài hy sinh mình cứu ta thì ta đã chết rồi..."
Nếu Chương Hoa không tự đâm mình hai nhát dao, ngăn cản Ông thị tiếp tục hành hạ nàng, nếu lúc thuyền nổ Chương Hoa không nhào qua cứu nàng, nếu Oa lão không chế tạo khoang mẫu tử... thì Tạ Trường Yến nàng giờ phút này đã là một cô hồn dã quỷ rồi, giống như mẫu thân, chết một cách oan ức.
Mà người đưa nàng vào chỗ chết là tỷ tỷ nàng luôn xem là hình mẫu noi theo từ nhỏ đến lớn.
Tạ Trường Yến khóc lóc thảm thiết, cuối cùng khóc mệt rồi, tựa vào lòng Chương Hoa nghẹn ngào. Vào lúc này, Chương Hoa bỗng giơ một ngón tay lên làm động tác "suỵt": "Có người đến!" Nói đoạn, chàng bổ sung, "Không phải Đoan Ngọ."
Tạ Trường Yến vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn ra cửa khoang.
Chẳng mấy chốc, ván cửa bị kéo ra một khe hở, sau đó, một ống tre nhỏ đưa vào, khói trắng bay ra.
Hai người ngồi trong góc nhìn nhau, Chương Hoa ra hiệu cho nàng nín thở.
Tạ Trường Yến gật đầu. Bế khí là sở trường của nàng, hồi lặn dưới nước có thể nín thở đến một trăm hai mươi hơi. Bây giờ ngồi yên không nhúc nhích có thể kiên trì lâu hơn.
Chương Hoa biết võ công nên thoải mái hơn nàng nhiều. Sau khoảng hai trăm hơi, Tạ Trường Yến bắt đầu không chịu nổi nữa, người run rẩy, nước mắt ứa ra.
Cố thêm chút nữa! Cứ coi như đang mò ngọc trai dưới biển, hay là cứu người dưới nước! Chuyện khó nhằn như thế còn vượt qua được, lần này cũng có thể! Kiên trì thêm một chút thôi!
Nàng không ngừng cổ vũ mình.
Song, áp lực trong lồ ng ngực ngày càng lớn, cảm giác như sắp nổ tung tới nơi.
Khi nàng sắp thở ra, Chương Hoa bỗng chồm người qua, độ khí cho nàng.
Nhất thời, áp lực trong lồ ng ngực được giải phóng, còn trong đầu nổ ầm một tiếng.
Tạ Trường Yến lẳng lặng nhìn Chương Hoa độ khí xong thì lui về chỗ cũ, cảm thấy hai tai mình ong ong, bờ môi tê rần, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Biết ngay là chàng sẽ thích nàng!
Quả nhiên chàng sẽ thích nàng!
Nếu không thích thì sao lại dùng cách thân mật như vậy độ khí cho nàng?
Tạ Trường Yến đang vui vẻ thì Chương Hoa tung người lao ra. Đồng thời, cửa khoang kéo lên, bốn người lần lượt nhảy xuống.
Không chờ bọn họ tiếp đất, Chương Hoa túm lấy một người, xô về phía ba người còn lại, đẩy bọn họ ngã xuống đất.
Nhưng bốn người phản ứng rất nhanh, lập tức bật dậy xông về phía Chương Hoa.
"Bọn chúng không trúng thuốc mê!" Một người hét, "Bắt nữ trước!"