Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Xung quanh có người vỗ tay, người huýt sáo, ai nấy đều rất hưng phấn.
Các binh sĩ trông thấy người nọ thì đồng loạt quỳ xuống: "Bái kiến nhị hoàng tử."
Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua mặt Tạ Trường Yến, không nói tiếng nào mà quay đầu ra khỏi thành.
Binh sĩ xem xét hai người ngã dưới đất, sau đó quay sang nhìn Tạ Trường Yến: "Chết rồi. Ngươi nói bọn họ là... cướp gì cơ?"
Tạ Trường Yến cũng muốn chết lắm.
Nàng vốn định mượn tay binh sĩ tóm gọn hai người này, để tiện moi ra chân tướng từ miệng họ. Ai mà ngờ, Trình nhị hoàng tử Hàm Kỳ đúng lúc đi ngang qua, ra tay lấy mạng cả hai. Hắn thì hay rồi, làm màu hay lắm, còn manh mối của nàng thì đứt đoạn tại đây.
Không hổ là Trình quốc, hoàng tử giết người bừa bãi ngoài đường mà dân chúng còn đứng xem thích thú như thế.
Tạ Trường Yến bị binh sĩ đưa đi hỏi chuyện, vừa mới ngồi xuống thì Hồ Trí Nhân đã nhét tiền chuộc nàng về. Hồ gia có thế lực ở Trình quốc, khắp phủ nha đều có ý nịnh bợ hắn, lập tức vui vẻ thả người.
Hồ Trí Nhân cười hỏi nàng có cảm nhận gì.
Tạ Trường Yến bất đắc dĩ thở dài: "Tội hai người đó không đến mức phải chết, Trình nhị hoàng tử chẳng hỏi câu nào đã ra tay, thật khiến người ta không rét mà run."
Một quốc gia không có pháp chế, thảo nào Chương Hoa nói Trình là "vùng đất chưa khai hoá".
"Lần sau còn liều lĩnh vậy không?"
Tạ Trường Yến cười khổ: "Sự bất quá tam. Ta lỡ mất hai cơ hội rồi, còn gián tiếp hại chết hai mạng người... Tội nghiệt."
Manh mối đứt đoạn từ đây. Mặc dù nha môn đồng ý sau khi tra rõ thân phận của hai người này sẽ thông báo với họ ngay, nhưng Tạ Trường Yến không đặt hy vọng nhiều vào năng lực làm việc của họ. Thế là nàng vừa viết thư cho Cát Tường vừa tiếp tục đến tìm Ông bà bà nói chuyện.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, manh mối vẫn vô vọng. Phía Yên quốc cũng không thấy hồi âm, thế là Tạ Trường Yến tìm Hồ Trí Nhân, nói với hắn nàng muốn về Yên.
Hồ Trí Nhân rất ngạc nhiên: "Mấy nô tì hầu hạ muội không chu đáo sao?"
"Không không, sao lại thế? Hai tháng qua không có thu hoạch gì, cũng không quen thuộc nơi này, có nhiều chỗ bất tiện. Dù sao du ký cũng đã hoàn thành, đến lúc phải về Yên quốc rồi, tiện đó báo với ngũ bá bá chuyện của Ông thị và bóng trắng, có khi ông ấy có manh mối nào đó không chừng."
Hồ Trí Nhân cau mày nói: "Vậy phía Mạnh Bất Ly..."
"Trước đó nhờ huynh gửi thư về Yên, chắc bây giờ huynh ấy đã nhận được rồi. Nếu huynh ấy đến Trình thì phiền huynh nhờ người thông báo một tiếng, nói ta về Tạ gia rồi."
Hồ Trí Nhân cân nhắc giây lát rồi cười nói: "Cũng được. Nhưng mà, muội hãy đợi thêm mấy ngày, đợi ta xử lý xong chuyện còn lại rồi cùng về Yên với muội."
"Huynh không cần theo ta..."
"Không phải theo muội mà ta cũng phải về Yên rồi. Đồng hành với ta, thuyền nhiều người đông, dù gặp phải giặc cướp hay người của Như Ý Môn cũng không cần phải sợ."
Tạ Trường Yến hành lễ nói: "Vậy xin đa tạ Hồ huynh."
Hôm sau, Tạ Trường Yến rảnh rỗi bèn quyết định đi thăm Ông thị lần nữa.
Lúc đến thì Ông thị không có ở nhà, nghe nói ra ngoài khám bệnh rồi. Tạ Trường Yến nghĩ, đến cũng đến rồi thôi thì đợi một lát vậy. Thế là nàng tìm đến hậu viện, giẫm lên tảng đá nhảy qua bờ tường thấp.
Nàng sợ nắng gắt nên ngồi đợi dưới mái lợp cỏ trong viện, sau đó cảm thấy đệm cói cứ gồ ghề, ngồi rất khó chịu. Nàng lấy lên xem thì thấy phía dưới có nhét một quyển sách, là Triều Hải Mộ Ngô Lục 3 của nàng.
Tạ Trường Yến sững sờ, mở sách ra, trên trang bìa ấn con dấu in chữ Thượng Tà.
Bàn tay nàng run run lật dở những trang sau, nhìn thấy một vài lời chú giải. Vết mực còn mới, chứng tỏ mới viết lên gần đây. Nét chữ thanh tú uyển chuyển, có thể xem là thượng phẩm.
Tạ Trường Yến hốt hoảng đánh rơi quyển sách xuống đất.
Đây là... chữ của tam tỷ tỷ!
Ánh nắng đầu hạ chói chang nhưng nàng lại cảm thấy rét run người: bóng trắng đó... là Tạ Phồn Y thật sao?!
Tạ Trường Yến nhặt sách lên, xác nhận lại lần nữa, cuối cùng xác định đây đúng là bút tích của Tạ Phồn Y.
Tạ Phồn Y có thói quen mỗi khi viết đến hăng say sẽ nối ba nét chấm của bộ thuỷ(*) thành một, tựa như thác nước đổ ào xuống. Trong chú thích của quyển sách này có một câu "không rơi vào lối mòn", bộ thuỷ của chữ "rơi"(**) đó bị nối thành một nét.
(*) Bộ thuỷ: 氵
(**) Chữ "lạc" (rơi): 落
Gương mặt có thể giống nhau, bút tích cũng có thể mô phỏng, nhưng những thói quen nhỏ này không thể giống nhau tới vậy. Nếu không phải Ông thị cẩn thận, suy nghĩ chu toàn đến mọi chi tiết, vứt lại quyển sách này làm mồi nhử nàng, vậy thì chỉ có một khả năng, Tạ Phồn Y thật sự vẫn còn sống.
Bọn họ muốn làm gì? Tại sao lại xuất hiện trước mặt nàng? Tại sao phải bắt cóc nàng? Tại sao để mặc nàng tìm đến đây? Mọi chuyện rốt cuộc là vì sao?
Tạ Trường Yến không hiểu.
Nhưng trong lòng nàng biết rằng đối phương đang đánh một ván cờ rất lớn, rất có thể không chỉ nhắm vào một mình nàng.
Nghĩ đến khả năng này, đột nhiên một ý niệm lướt nhanh qua đầu.
Nàng không nán lại nữa, nhét sách lại dưới đệm cói rồi ra về.
Trên đường về Hồ phủ, nàng bảo phu xe vòng sang khách đi3m Vân Tường, không lên lầu mà mua một phần điểm tâm vỏ xốp giòn nhân hoa quả nổi tiếng của khách đi3m mang về. Sau đó ra bến cảng, tìm một con thuyền xuất phát trong đêm về Yên, thanh toán luôn tiền thuê. Cuối cùng nàng về Hồ gia, nói với Hồ Trí Nhân chuyện xảy ra hôm nay: "Tam tỷ tỷ của ta rất có thể vẫn chưa chết, tỷ ấy đang ở gần đây."
"Vậy muội tính thế nào?"
"Nếu đã có liên quan đến tam tỷ tỷ thì ta không thể chờ thêm nữa, phải lập tức quay về xin ngũ bá bá làm chủ mới được!"
Mặt Hồ Trí Nhân thoáng biến sắc, hơi chần chừ.
"Ta biết huynh chưa chuẩn bị xong. Không sao, ta tự ngồi thuyền về Yên, thuyền ta cũng thuê xong rồi, ta còn mua ít đặc sản địa phương cho ngũ bá bá."
"Vậy..." Hồ Trí Nhân có ý khuyên nàng nán lại nhưng thấy nàng cương quyết muốn đi nên đành đồng ý, "Vậy được. Ta tiễn muội lên thuyền."
Tạ Trường Yến thu dọn hành lý, ngồi xe ngựa với Hồ Trí Nhân ra bến cảng, ai dè được báo chuyến hôm nay không chạy nữa, hỏi lý do thì được biết nhà ông chủ có việc.
Tạ Trường Yến không đi được, Hồ Trí Nhân bèn cho xe ngựa về phủ.
"Xem ra ý trời muốn muội đợi thêm rồi."
"Đúng thế, có vẻ là vậy..."
"Ta trễ nhất là ngày mốt có thể đi, muội có muốn... đợi ta không?"
Tạ Trường Yến đang tỏ vẻ ủ rũ nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng cười nói: "Xem ra chỉ có thể như vậy rồi."
Lúc về đến Hồ phủ thì trời đã khuya, Hồ Trí Nhân tiễn nàng đến cửa tiểu viện rồi mới rời đi.
Tạ Trường Yến nhìn theo bóng lưng hắn biến mất ở cuối đường, nhìn căn phòng được bày trí đẹp đẽ, đình viện rực rỡ gấm hoa và những tì nữ ngoan ngoãn khéo léo, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nàng về phòng, nhìn điểm tâm mua về từ khách đi3m Vân Tường, trong lòng không biết có cảm giác gì. Tảng đá nặng cuối cùng cũng rơi xuống nhưng rất không cam tâm muốn vứt nó đi.
Nàng không muốn nghi ngờ Hồ Trí Nhân một chút nào...
Thế nhưng tất cả mọi thứ đều nói với nàng rằng người này có vấn đề.
Đầu tiên, lúc gặp đệ tử Ngân Môn của Như Ý Môn ở Ẩn Châu, có mặt Hồ Trí Nhân.
Sau này, gặp lại người bán quýt giám sát nàng ở Ngọc Kinh, Hồ Trí Nhân cũng có mặt.
Lần này gặp bóng trắng vẫn có Hồ Trí Nhân.
Người này xuất hiện ở bên cạnh nàng mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, hết lần này đến lần khác giúp đỡ nàng. Ban đầu nàng nghĩ là vì bọn họ có hợp tác với nhau, sau này Hồ Trí Nhân bày tỏ tình ý với nàng, nàng bèn xem những lần gặp gỡ này là chút tâm cơ nho nhỏ của người theo đuổi.
Nhưng nếu như không phải ái mộ thì sao?
Nếu như hắn cố tình kết giao với nàng, làm vui lòng nàng thì có lý do nào hay hơn "thích" để có thể danh chính ngôn thuận bám theo nàng?
Hắn dùng ba năm đổi lấy sự tin tưởng tuyệt đối của nàng, nay thời cơ đã chín muồi, cuối cùng cũng có thể thu lưới.
Đầu tiên là sắp xếp nàng vào ở trong phòng chữ thiên có đường hầm, sau đó để "Tạ Phồn Y" xuất hiện, thừa cơ bắt cóc nàng, giả vờ cứu nàng rồi để nàng dọn vào nhà hắn.
Lợi ích của việc này là nếu bị người khác bắt đi nàng chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chạy trốn, nhưng ở trong nhà hắn, nàng có thể yên tâm chờ đợi.
Sau đó sắp xếp cho Ông thị xuất hiện, thu hút sự chú ý của nàng, khi thấy nàng sắp mất hết kiên nhẫn thì thả bút tích của Tạ Phồn Y ra làm mồi nhử.
Đáng lý ra, sau khi nhìn thấy bút tích của Tạ Phồn Y nàng sẽ đổi ý, ở lại tiếp tục điều tra. Phản ứng đầu tiên của Tạ Trường Yến cũng là thôi không đi nữa, nhưng ngay lúc ấy nàng bỗng nhớ đến một chuyện...
Khi đó, Mạnh Bất Ly vừa mới nhận nuôi mèo vàng, có một hôm mèo vàng chạy ra ngoài chơi rồi mắc bệnh. Một ngày nọ, nàng đang vẽ bản đồ thì mèo vàng nhảy lên bàn, khạc khạc mấy tiếng rồi nôn một đống lên trên. Nàng vừa tức vừa buồn cười, đang định dọn dẹp thì Mạnh Bất Ly đi vào như một cơn gió đổ chén thuốc vào miệng mèo vàng.
"Nó làm sao vậy?"
"Nó bị bệnh giun móc." Người trả lời nàng là Chương Hoa "Phong Tiểu Nhã" đang đọc sách bên kia.
"Sao huynh biết?"
"Ta mời thú y khám cho nó rồi."
"Bao lâu rồi?"
"Nửa tháng."
Nàng nhìn Mạnh Bất Ly rồi nhìn Chương Hoa, hơi âu sầu: "Sao không nói sớm cho ta biết?"
Chương Hoa bỏ sách xuống, liếc nàng một cái: "Tại sao phải nói với muội? Muội nuôi nó à? Hay muội biết khám bệnh?"
"Muội, muội, ít nhất muội cũng sống chung một mái nhà với nó mà!"
"Khi chuyện xảy ra, người ta sẽ tìm người có thể giải quyết vấn đề trước tiên, sau đó là người liên quan, cuối cùng mới là người không liên can. Thế nên muội không phải là người biết muộn nhất, ví như lệnh đường, bà ấy vẫn chưa biết gì đâu."
Tạ Trường Yến cạn lời, chỉ đành lườm chàng.
Đó là một chuyện rất nhỏ xảy ra lúc nàng còn ở Tri Chỉ Cư. Bây giờ nghĩ lại, từng chữ như trống dội.
"Khi chuyện xảy ra, người ta sẽ tìm người có thể giải quyết vấn đề trước tiên."
Tại sao Tạ Phồn Y lại xuất hiện trước mắt nàng?
Nếu Tạ Phồn Y chưa chết thì hẳn nên về Yên tìm ngũ bá bá trước tiên rồi đến người liên quan như cha mẹ ruột của nàng ấy, trưởng bối của nàng ấy, huynh muội ruột của nàng ấy... sao lại đến lượt đứa muội muội xếp thứ mười chín này!
Trừ phi mọi chuyện chuyên nhắm vào Tạ Trường Yến, không hề có ý tốt.
Sự xuất hiện của quyển sách có thể khiến Tạ Trường Yến không đi nữa, tiếp tục điều tra chuyện này. Mục đích là để giữ chân nàng.