Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Tạ Trường Yến lảo đảo đứng dậy, đi xuống dưới thuyền. Người kia bị Mạnh Bất Ly chém mất một tay đang nhốt dưới khoang thuyền, nàng phải đi hỏi cho rõ!
Hồ Trí Nhân ra hiệu bằng tay với các hạ nhân dưới thuyền, bảo bọn họ đặt Trịnh thị vào quan tài, còn mình đi theo Tạ Trường Yến xuống khoang.
Tạ Trường Yến bước nhanh đến gian phòng cuối cùng, đang định gõ cửa thì cánh cửa đột ngột mở ra từ bên trong, Mạnh Bất Ly bước ra.
"Sao rồi? Hỏi ra được gì chưa?"
Mạnh Bất Ly lưỡng lự nhìn nàng rồi lắc lắc đầu.
Tạ Trường Yến đẩy hắn ra, lao thẳng vào trong.
Môi Mạnh Bất Ly hơi động đậy như muốn nói gì đó nhưng đành nén nhịn, khoanh tay đứng sang một bên.
Tạ Trường Yến đi vào trong khoang, gian này chất đầy những tảng đá to để đè thuyền, người áo đen bị trói giữa đống đá, bên tay phải bị đứt được băng bó qua loa, bởi vì mất máu quá nhiều nên gương mặt vốn gầy nhom trông càng phờ phạc hơn.
Không biết Mạnh Bất Ly đã làm gì với gã mà trông gã mệt lã như ngọn đèn bị rút cạn dầu. Thấy Tạ Trường Yến đến, mắt trái còn nguyên vẹn của gã sáng lên, cười âm hiểm.
"Ta biết ngay ngươi nóng lòng sẽ đích thân tới..."
Tạ Trường Yến đứng yên cách gã một trượng, quan sát người đàn ông chỉ còn thoi thóp hơi tàn này, lòng thầm sinh ra cảm giác hoang đường khó tả. Một người như con sâu cái kiến như thế này mà khiến nàng có một khoảnh khắc từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Có vướng mắc gì với cha ta?"
Gã ta ho lên mấy tiếng, vết máu chảy xuống theo khoé miệng nhưng ánh mắt vẫn rất đắc ý và mừng rỡ giống như không cảm thấy chút đau đớn nào: "Ngươi muốn biết? Cầu xin ta đi."
Lòng Tạ Trường Yến nặng trĩu.
Gã cười to: "Cầu xin ta này! Quỳ xuống đây, li3m chân ông đây đi, ông vui rồi có khi sẽ nói cho ngươi biết đó..."
Hồ Trí Nhân vừa đuổi đến nghe thấy thế thì nổi trận lôi đình, nhào qua túm lấy cổ áo gã, tát cho gã liền mấy bạt tai. Người áo đen lập tức phun ra mấy ngụm máu.
Hồ Trí Nhân gằn giọng nói: "Nghe đến nha lại của Thiên Tông Phủ chưa? Phải mời họ đến dạy dỗ ngươi đàng hoàng mới được."
Nụ cười của người áo đen vẫn treo đó, chậm rãi nói: "Cứ tha hồ mà đến. Thiên Tông Phủ... tính là cái thá gì!"
Mạnh Bất Ly bỗng lên tiếng: "Như Ý Môn."
Hồ Trí Nhân ngỗ ngàng quay đầu: "Ngươi nói cái gì?"
"Hắn, đệ tử Như Ý Môn." Mạnh Bất Ly chỉ người áo đen.
Hồ Trí Nhân biến sắc: "Sao ngươi biết?"
Tạ Trường Yến không hiểu gì: "Như Ý Môn gì cơ? Đệ tử Như Ý Môn? Có liên quan gì đến Như Ý công công không?"
Người áo đen cười khằng khặc: "Bây giờ thì biết cực hình gì cũng vô dụng với ông rồi chứ."
Hồ Trí Nhân siết chặt nắm đấm tay, sau đó bỗng đập một phát lên mặt gã, gã áo đen trợn trắng mắt lên rồi ngất đi.
"Huynh làm gì vậy?" Tạ Trường Yến khó hiểu, nàng còn chuyện muốn hỏi mà.
"Ra ngoài nói chuyện một chút." Hồ Trí Nhân dẫn nàng ra ngoài khoang, đi đi lại lại mấy đợt trên hành lang, nét mặt hết đổi từ vẻ này sang vẻ khác, cuối cùng hắn dừng lại, nghiêm túc nhìn Tạ Trường Yến, "Giết hắn xem như là báo thù cho Tạ phu nhân rồi. Còn những chuyện khác, đừng truy cứu nữa!"
"Tại sao?"
"Phải nhanh chóng xử lý hắn, nếu không tin tức truyền ra ngoài, dẫn người của Như Ý Môn tới thì hậu quả rất không tưởng tượng nổi. Trường Yến, muội có tin ta không?"
Tạ Trường Yến nhìn Hồ Trí Nhân, trong mắt hắn có một nỗi khiếp sợ mà trước nay chưa từng có.
"Ta, tin huynh."
"Đã vậy thì nghe lời ta, giải quyết hắn trước." Hồ Trí Nhân định quay đầu trở lại khoang thuyền thì Tạ Trường Yến ngăn lại.
"Hồ huynh, ta tin huynh, nhưng mà ta không thể giết hắn."
Hồ Trí Nhân nóng ruột định nói tiếp nhưng Tạ Trường Yến ngắt lời: "Đối với ta, cái chết của hắn không thể xoa dịu thù hận của ta. Ta muốn biết nguyên nhân..."
"Còn có nguyên nhân gì được chứ? Loại người lưỡi dao nhuốm máu xem mạng người như cỏ rác này thì cần chi lý do bình thường!"
"Không bình thường cũng được." Tạ Trường Yến khóc đủ rồi, bây giờ nàng như vườn hoa sau cơn cuồng phong bão táp, trên người loang lổ vết thương nhưng tinh thần vẫn bình tĩnh, "Mười lăm năm trước, tại sao cha ta lại giết huynh đệ của hắn, tại sao lại đâm mù mắt hắn? Hắn là kẻ điên nhưng cha ta thì không. Cha ta nhất định có lý do chính đáng. Mà lý do đó cực kỳ quan trọng với ta."
Nếu không, về sau nàng thật sự không biết phải làm gì.
Mọi sức sống đều bị cuốn trôi theo cái chết thảm của mẫu thân.
Lý tưởng to lớn du ngoạn khắp năm châu bốn bể, nhìn ngắm thế gian kỳ thú, đặt chân đến nơi người ta chưa đặt tới, biết những chuyện người ta chưa biết, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Thế giới gấm hoa đã sụp đổ.
Trong cơ thể nàng bây giờ chỉ còn là một u hồn, vì một chấp niệm mà lưu lại nhân gian.
Mà sợi chấp niệm này chính là nguyên nhân cái chết.
Khoé mắt Hồ Trí Nhân phiếm đỏ: "Trường Yến, muội không biết Như Ý Môn đáng sợ thế nào..."
"Vậy thì để ta biết sự đáng sợ của nó đi."
"Muội sẽ chết đó!"
"Huynh cho rằng ta còn sợ chết sao?"
Hồ Trí Nhân trở tay đấm một quyền lên vách thuyền, tựa trán lên vách, đắn đo suy tư.
Tạ Trường Yến thấy hắn khó xử thì chuyển hướng sang Mạnh Bất Ly: "Huynh không tiện nói, ta không ép huynh. Thế còn huynh thì sao? Huynh có thể nói không? Thân là cận vệ của thiên tử huynh cũng không dám nói sao?"
Vẻ mặt Mạnh Bất Ly cũng đắn đo y như Hồ Trí Nhân, không, nói đúng hơn là đắn đo còn hơn cả hắn.
"Các người không ai muốn nói... Được thôi, ta tự điều tra, cũng như nhau thôi." Tạ Trường Yến định quay lại khoang thuyền gọi gã áo đen tỉnh dậy.
Hồ Trí Nhân quay lại giữ cánh tay nàng: "Ta nói!"
Đôi mắt Tạ Trường Yến sáng lên.
Hồ Trí Nhân nhìn nàng với vẻ mặt tráng sĩ chặt tay, nói: "Ta sẽ nói hết những gì ta biết với muội!"
"Như Ý Môn ở Trình quốc, môn chủ là một người tự xưng Như Ý phu nhân, tông chỉ của họ là 'để người được như ý'."
Đêm đã khuya, Hồ Trí Nhân thắp sáng đèn, bắt đầu kể với Tạ Trường Yến về tổ chức thần bí này.
Trước đó, Tạ Trường Yến không hề biết ở đại lục này, trong bốn bể này hoá ra còn có một thế giới khác, một thế giới ẩn mình trong bóng tối.
"Nhắc đến môn phái này phải truy về một trăm hai mươi năm trước, Như Ý Môn đã trải qua mấy đời môn chủ nhưng đều thống nhất biệt hiệu Như Ý phu nhân. Ban đầu, Như Ý Môn chỉ là một tổ chức sát thủ bình thường, chỉ cần đưa tiền thì sẽ giết người giúp ngươi. Trăm năm trôi qua, không ngừng thôn tính các bang phái khác, mở rộng nhân mạch, biến thành tổ chức lớn như nay."
Tạ Trường Yến đặt ra một vấn đề: "Trình vương cho phép một sự tồn tại như thế sao?"
"Cho, bởi vì đất Trình quốc cằn cỗi nhưng rất hiếu chiến, nuôi binh dưỡng tướng phải cần đến tiền, mà tiền ở đâu ra?"
Tạ Trường Yến hiểu ra: "Như Ý Môn."
"Hồ gia chúng ta được xưng là giàu nhất thiên hạ nhưng đều làm ăn trong sáng, có ba loại kinh doanh không làm, một là cá cược hai là mua bán sắc ba là giết người."
"Nhưng Như Ý Môn làm cả ba món này."
Hồ Trí Nhân gật gật đầu: "Bọn họ bắt cóc phụ nữ trẻ em từ bốn nước, đưa vào Trình quốc. Ai tư chất hơn người thì được chọn nhập môn, tiếp nhận huấn luyện trở thành gian tế và sát thủ. Còn những người tư chất bình thường, ai xinh đẹp thì đưa vào thanh lâu, không đẹp thì bán làm nô tì. Đệ tử trong môn nổi tiếng nhất là Như Ý Thất Bảo."
Quen thuộc phật pháp như Tạ Trường Yến lập tức đọc ra được tên của bảy món bảo vật: "Như Ý Thất Bảo? Có phải một là Kim, hai là Ngân, ba là Lưu Ly, bốn Hổ Phách, năm Xà Cừ, sáu Xích Châu, bảy Mã Não?"
"Đúng vậy. Đệ tử của Như Ý Môn được xếp theo năng lực cao thấp, phân thành bảy loại. Người giết Tạ phu nhân kia hẳn là đệ tử Ngân Môn, bởi vì võ công khá cao nhưng không quá xuất sắc, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng không thông minh. So với đệ tử nòng cốt thì còn kém xa lắm."
Tạ Trường Yến nhíu mày nói: "Cho dù đệ tử đông đảo, lại có được sự ủng hộ của Trình vương nhưng cũng chỉ là những thân kiến không thể ra ánh sáng thôi, tại sao khi nghe đến tên Như Ý Môn huynh lại sợ như vậy?"
Hồ Trí Nhân do dự một hồi mới nói: "Không chỉ Trình vương."
Tạ Trường Yến tròn mắt kinh ngạc.
"Một trăm hai mươi năm, gian tế của tổ chức này đã len lỏi khắp bốn nước, muội không biết được ai là người của họ, cũng không biết Như Ý phu nhân thật sự là ai. Đây mới là điểm đáng sợ nhất."
Bàn tay Tạ Trường Yến run lên: "Yên quốc cũng có sao?"
"Bàng gia là một ví dụ. Nhưng trước khi Bàng gia diệt tộc, không ai biết bọn họ có liên quan đến Như Ý Môn."
Mặt Tạ Trường Yến không còn chút huyết sắc.
"Ở Bích quốc có lời đồn rằng Cơ gia cũng là chỗ dựa của Như Ý Môn, nếu không chuyện bọn họ có Tứ Quốc Phổ giải thích thế nào?"
"Tứ Quốc Phổ? Đó là gì nữa?"
"Cụ thể là gì thì không biết, chỉ nghe nói bên trong ghi chép rất nhiều bí mật của những kẻ quyền cao chức trọng trong tứ quốc. Nhưng vì thế lực của Cơ gia quá lớn mạnh nên không ai dám truy hỏi. Người biết chuyện này đã ít càng thêm ít." Nếu không phải Tạ Trường Yến quyết không buông thì Hồ Trí Nhân cũng không muốn nói ra. Bởi vì người biết quá nhiều luôn đoản mệnh.
Tạ Trường Yến thấp giọng nói: "Thế nên năm đó, vì cha ta thấy được bí mật nào đó của Như Ý Môn nên bị... giết sao?" Giặc Trình quốc có lẽ không phải binh sĩ nước Trình mà là người của Như Ý Môn?
"Có khi là... vậy." Hồ Trí Nhân gật nhẹ đầu. Hắn sợ nàng tiếp tục dò la, sợ nàng đối đầu với Như Ý Môn, đó là một đám quái vật, bọn chúng muốn nuốt ngươi có hàng ngàn cách. Một cô gái mười lăm tuổi sao có thể đối kháng với đám quái vật đó? Đến cả thúc phụ Hồ Cửu Tiên mỗi khi nhắc đến Như Ý Môn cũng đều bảo "nước sông không phạm nước giếng", vả lại trong tộc luôn truyền tai nhau rằng thúc phụ từng chịu thiệt dưới tay Như Ý Môn.
Tạ Trường Yến không đáp lời mà cúi đầu rơi vào trầm tư.
Hồ Trí Nhân cũng không nói nữa. Hắn quay đầu nhìn Mạnh Bất Ly đứng ở cửa.
Hắn nói chuyện riêng với Tạ Trường Yến, Mạnh Bất Ly đứng canh cửa, không hề bỏ đi. Nhưng nhìn từ nét mặt của Mạnh Bất Ly có thể thấy hắn cũng biết không ít về Như Ý Môn, có thể còn nhiều hơn cả hắn, vậy nên không yêu cầu Mạnh Bất Ly tránh đi. Dù sao thì với võ công của Mạnh Bất Ly, nếu muốn nghe lén hắn cũng không thể phát hiện ra.
Có điều, hắn lo lắng cho an nguy của Tạ Trường Yến, thế còn Mạnh Bất Ly đang lo lắng điều gì?
Nếu như Yên vương chạm trán Như Ý Môn thì sẽ thế nào?
Giả thuyết này xuất hiện trong đầu Hồ Trí Nhân một thoáng rồi bị hắn nén xuống.
NNPH lảm nhảm:
Mọi người biết không? Hệ liệt này còn có tên là Tứ Quốc Phổ (câu chuyện của 4 nước mà, hầu như 4 bộ truyện đều xoay quanh cái Tứ Quốc Phổ này). Cá nhân t thích tên này hơn, cảm thấy nó cũng hợp hơn so với tên Hoạ Quốc. Nhưng nếu chỉ nói riêng về 4 nữ 9 của hệ liệt thì Hoạ Quốc có vẻ đúng hơn, "hoạ quốc khuynh thiên hạ" mà, ai ai cũng đỉnh.