Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Lần này, bức hoạ thuận lợi được tháo ra.
Chương Hoa nhìn sang Trịnh thị.
Cảm nhận được ánh mắt của chàng, Trịnh thị buông tay con gái, quỳ xuống trước Chương Hoa: "Bệ hạ, lời thiếp từ tận đáy lòng, mạo phạm long uy, mong thánh thượng thứ lỗi. Tư chất Trường Yến khó làm vợ vua, khấn xin bệ hạ thành toàn, từ mối hôn sự này, ban cho con bé hồi hương."
Điện Chấp Minh lặng ngắt như từ.
Lần này, không còn tiếng khóc của Trịnh thị nữa.
Như Ý mở to mắt liếc dọc liếc ngang, lúc nhìn Tạ Trường Yến lúc nhìn Yên vương, rồi lại nhìn Cát Tường, Cát Tường bèn đáp lại hắn với ánh mắt "chớ có lắm lời".
Chương Hoa chà tay lên đầu rồng, hoa văn lồi lõm lại đâm vào da thịt, chàng thẫn thờ nghĩ: chiếc long ỷ này cấn tay quá, có nên đổi tạo hình khác không? Nhưng Công Thâu Oa đi rồi, Cầu Lỗ Quán nhất thời chưa trùng tu xong, thế thì tìm ai làm đây? Kỹ thuật điêu khắc của Trường Yến không tệ, tiếc là nàng cũng sắp đi rồi...
Đột nhiên nghĩ đến đây, trái tim chàng bỗng thắt lại như khung cửi bị lỗi, một sợi chỉ đứt ra khiến cả tấm vải cũng phải kéo tơ. Chương Hoa quả quyết nói: "Trẫm chuẩn tấu. Tuyên Lễ bộ và Hàn Lâm Viện thụ lý việc này. Còn về một trăm hai mươi trượng."
"Ta chịu thay mẹ." Tạ Trường Yến quỳ thẳng dậy.
Trịnh thị vội nói: "Không được, lời mối mai là trách nhiệm của cha mẹ, tuyệt đối không thể để con..."
Tạ Trường Yến nắm tay bà ấy, mắt nhìn sang Chương Hoa trên long ỷ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Là con vô dụng khiến bệ hạ thất vọng, làm mẫu thân lo lắng. Tất cả là lỗi của Trường Yến, mẹ có bệnh trong người không chịu được cực hình. Xin hệ hạ hỏi tội mình ta, chớ trách người khác."
Ánh mắt Chương Hoa nhấp nháy: "Trượng hình ngoài tổn thương da thịt ra thì chẳng có tác dụng gì. Tước bỏ hiệu cáo mệnh của Trịnh thị, giáng làm thứ dân, hôm nay cho hồi hương cùng con gái Tạ Trường Yến, cả đời không được vào kinh. Con cháu Tạ thị không được tham gia khoa cử. Khâm thử."
Tạ Trường Yến hít sâu một hơi, ngẩn người nhìn Chương Hoa.
Dường như đã thấm mệt, Chương Hoa không nói thêm gì mà phất tay áo rời đi.
Tạ Trường Yến ngơ ngẩn giây lát rồi chầm chậm cúi gập người xuống dập đầu: "Tạ... chủ long ân."
Chính ngọ hôm nay, tuyết đã ngừng rơi đọng thành một lớp thật dày phủ khắp kinh thành.
Trên xe ngựa từ hoàng cung về Tri Chỉ Cư, Trịnh thị và Tạ Trường Yến ngồi đối diện nhìn nhau im lặng.
Cứ thế một lúc lâu sau, Trịnh thị chợt lên tiếng: "Chết tâm chưa?"
Khoé môi Tạ Trường Yến nhếch nhếch như cởi bỏ gánh nặng ngàn cân. Nàng tựa đầu lên khung cửa, nhìn khung cảnh bên ngoài qua tấm màn bay lất phất, nhìn điện Chấp Minh xa dần xa dần, trong lòng không có luyến tiếc, chỉ có thương xót.
"Con đó, thật là gan tày trời..." Trịnh thị xoa xoa mặt mình, xóa tan nỗi lo sợ còn sót lại, "Dám lấy chuyện từ hôn ra thăm dò tâm ý của thiên tử, từ cổ chí kim chắc cũng chỉ có mình con đó."
"Con làm càng như vậy mà mẹ còn diễn kịch với con?"
Trịnh thị mỉm cười, giơ tay vén tóc nàng ra sau tai: "Ngoài mẹ ra còn ai có thể giúp con được chứ?"
Tạ Trường Yến nhìn mẫu thân, trái tim đã chìm vào trong tuyết dần dần được sưởi ấm.
Đêm qua, nàng và Trịnh thị nói chuyện cả đêm, nàng kể hết những chuyện xảy ra giữa mình và Chương Hoa với mẫu thân, sau đó hỏi bà ấy, nàng nên làm thế nào.
Trịnh thị cười đáp: "Còn phải xem con muốn gì. Nếu con muốn được kính trọng, an ổn, phú quý, vậy thì xem hoàng hậu như một chức trách mà làm, không vì tư chỉ vì công, xem mình giống như một nữ thừa tướng vậy."
"Mẹ cũng làm như vậy ư?"
"Phải, hai mươi ba năm, cần cù tận tuỵ, làm cũng không tệ."
"Vậy nếu con muốn ân ái đến bạc đầu thì sao?"
Ánh mắt Trịnh thị nhìn nàng đầy đau xót: "Vậy thì, đổi một phu quân khác thôi."
"Bệ hạ không được sao?"
"Không được."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngài ấy đã nói rõ với con rồi. Vả lại... ngài ấy thật sự... là một hoàng đế tốt."
Con người Chương Hoa bởi vì ràng buộc mà chôn vùi trái tim mình vào nơi sâu thẳm. Cũng vì ràng buộc nên không thể cho phép mình phạm sai lầm. Chuyện quân vương vì yêu một cô gái mà không lên buổi chầu sớm chắc chắn không bao giờ xảy ra với chàng. Làm hoàng hậu của chàng sẽ rất khổ rất khổ.
Tạ Trường Yến nghe lời mẫu thân nói mà im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Nhưng mà, con vẫn muốn thử."
Trước kia nàng cho rằng mình có thể đảm đương chức trách của hoàng hậu vì không có tình cảm với Yên vương.
Nhưng nay biết Yên vương chính là "Phong Tiểu Nhã", biết rằng một cuộc hôn nhân không có tình yêu đáng sợ thế nào.
Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, nếu không yêu thì đời trải qua như thế nào đây?
Đạo lý quốc gia thiên hạ nàng đếu hiểu nhưng vẫn muốn cầu mong...
Cầu mong một đoạn truyền ký đế hậu yêu thương, cùng sát cánh bên nhau.
Thế nên, nàng và Trịnh thị diễn một vở kịch trong điện Chấp Minh ngày hôm nay.
Nàng muốn xin ở Chương Hoa một lời hứa.
Thế nhưng Chương Hoa... không cho.
Kết cục thê thảm đến thế.
Nhưng dường như không quá đau khổ.
Dẫu sao cũng được giải thoát rồi.
Từ nay về sau, đường ai nấy đi.
"Chỉ có điều làm liên luỵ đến các ca ca trong tộc rồi..." Tạ Trường Yến áy náy thấp giọng nói.
"Cái này thì con không cần lo, ngũ bá vốn dĩ đã không cho con cháu làm quan rồi." Trịnh thị không đặt nặng vấn đề này.
Tạ Trường Yến nhìn mẹ, cảm thấy bà ấy thật sự là một người phụ nữ thần kỳ. Bà ấy ở Tạ gia tuân thủ lễ nghĩa điển hình, lời dạy con gái thường ngày cũng không xa rời nhã ngôn của thánh nhân. Nhưng, bà ấy cũng sẽ giúp con gái che giấu để nàng truy tìm chân tướng, còn dám mạo phạm thiên tử vì nàng.
Vì mình, mẹ có thể làm tất cả.
Nhận thức được điều này, trái tim bị Chương Hoa làm tổn thương của Tạ Trường Yến dần dần bình phục lại.
Người mẹ như thế, có mười Chương Hoa cũng không đổi được!
Vậy nên, kết cục này cũng rất tốt đấy chứ...
Tạ Trường Yến nhìn hoàng cung chỉ còn sót lại những đường nét mơ hồ ngoài cửa sổ, nghĩ trong lòng như thế.
Ngày mười bảy tháng mười hai, Tạ tộc Trịnh thị cầu kiến thiên tử xin từ hôn. Đế duẫn.
Tin tức vừa lan ra, chấn động cả triều.
Ngọc Kinh đêm nay, không biết bao nhiêu phủ đệ quan viên đèn đuốc trong thư phòng sáng thâu đêm.
Tại cổng Minh Đức của Ngọc Kinh đêm nay, cửa cổng lẳng lặng mở cho một chiếc xe ngựa giản đơn chạy ra.
Ngồi trong xe chính là Tạ Trường Yến, người được chọn làm hoàng hậu vừa bị trục xuất khỏi kinh
Lúc đến huyên náo bao nhiêu, lúc đi im ắng bấy nhiêu. Đến cả Mạnh Bất Ly cũng không thấy xuất hiện, chỉ có phu xe của Tri Chỉ Cư đưa họ đến bến cảng Vị Lăng, sau đó sắp xếp về quê nhà theo đường thuỷ.
Lúc ra khỏi cổng Minh Đức, Tạ Trường Yến mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cảm giác tựa như đã cách cả một đời.
Nửa năm trước, nàng mang theo một lòng tò mò đặt chân đến nơi này, khi ấy chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ rơi vào kết cục "cả đời không được vào kinh".
Đô thành đã sinh sống nửa năm, cùng với tấm bản đồ của Công Thâu Oa khắc sâu vào trong ký ức của nàng. Nhắm mắt lại, phố lớn ngõ nhỏ, rõ ràng ngay trước mắt.
Được mất trên đời là chuyện thường tình. Nếu bắt buộc phải từ bỏ một thứ thì từ năm mười ba tuổi trong lòng Tạ Trường Yến đã có câu trả lời.
"Ngũ bá bá, nghe nói cờ có cờ tướng và cờ vây, tại sao con chỉ phải học cờ vây mà không học cờ tướng?"
Thời gian quay ngược lại năm ấy, bên cạnh lò hương khói toả lượn lờ, Tạ Trường Yến cầm quân cờ hỏi.
Tạ Hoài Dung ngồi bên cạnh mài chu sa nghe thế thì trầm ngâm một lúc, đáp: "Bởi vì cờ tướng phải ăn tướng, cờ vây cần quan sát. Cờ vây giống với đời người hơn. Rất nhiều chuyện không phải chỉ có duy nhất một cách giải quyết, cũng có thể trong nhất thời không nhìn ra được thắng hay thua. Những lúc thế này cần quan sát xem được và mất bên trong như thế nào, cân bằng, chọn lựa, cái nào nặng? Cái nào nhẹ?"
Tạ Trường Yến mở to mắt: "Cũng giống như thu quan (*) ư?"
(*) Ba giai đoạn trong cờ vây: khai cuộc, trung cuộc, thu quan.
"Đúng thế. Cho dù có vẻ như con từ bỏ vị trí quan trọng nhất nhưng chỉ cần cuối cùng con biết quan sát hơn đối thủ thì con đã thắng rồi. Sống ở đời cũng như thế. Thứ đối thủ xem trọng và thứ con xem trọng chưa chắc đã giống nhau."
"Thế nên, điều ngũ bá bá dạy không phải thắng thua mà là được mất."
Người luôn nghiêm túc như Tạ Hoài Dung cũng không khỏi mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy."
"Công lao thiên nữ tỉa tuyết sương, cớ chi cúi đầu đào lý hoa?" Tạ Trường Yến nhẩm đọc một lượt, sau đó đặt hạt điêu khắc vàng vào trong hộp rồi khoá lại, "Tạm biệt, Ngọc Kinh. Tạm biệt... bệ hạ."
- Hết quyển 1 -
NNPH lảm nhảm:
Hành trình mới của Tạ Trường Yến bắt đầu. T cảm thấy đến quyển 2 thì truyện mới thật sự bắt đầu ấy. Mong chờ thôi.