Một bàn tay nóng hổi bỗng chạm lên gò má khô ráp làm Phong Chi giật mình rụt đầu lại. Một lúc sau cảm thấy bàn tay run rẩy bao lấy gò má mình thì khóe mắt hắn từ lúc nào đã đỏ ửng.
Hắn biết người đến là ai. Từ lúc Kiếm Phong Chi biết Ngụy Trình yêu mình thì có rất nhiều thứ hắn đã sáng tỏ. Có lẽ, trên đời này Ngụy Trình chính là người đã hy sinh nhiều nhất vì hắn, và cũng chỉ có y mới tìm được hắn đầu tiên mà thôi.
Ngụy Trình quỳ rạp xuống bên cạnh Kiếm Phong Chi, cắn chặt khớp hàm, khóe môi run rẩy nhìn chằm chằm người đang nằm trên mặt đất. Bàn tay áp trên gò má hắn không ngừng sờ tới sờ lui. Trái tim trong lồng ngực Ngụy Trình hiện tại đau đớn đến co rút.
Y trợn mắt nhìn người yêu trên mình đầy thương tích. Ngụy Trình không nhớ rõ chuyện của lúc trước, nhưng y vẫn nhớ cảm giác của mình dành cho Kiếm Phong Chi. Có lẽ trước đây y đã yêu hắn rất nhiều, yêu đến nổi đất bằng dậy sóng.
Kiếm Phong Chi bình thường nhu hòa đáng yêu. Là người đơn thuần nhất mà y từng gặp, là người mang trong mình trái tim thiện lương nhất mà y từng biết.
Hiện tại, khắp người không chỗ nào còn lành lặn, mặt sưng tấy, nếu không phải y vô cùng quen thuộc Kiếm Phong Chi, thì khi nãy có nhìn thấy chỉ e cũng không thể nhận ra hắn. Hiện tại chỉ còn nhìn ra đôi mắt ngây ngô mà y từng đắm chìm vào đó mà thôi.
Ngụy Trình bỗng dưng gục đầu xuống trán Kiếm Phong Chi, nước mắt thành dòng rơi trên mặt hắn. Ngụy Trình hiện tại vô cùng căm hận bản thân, vì sao y lại mất trí nhớ chứ? Vì sao sau khi tỉnh dậy cũng không đến tìm Kiếm Phong Chi? Vì sao những ngày trước đó không mang hắn rời khỏi Huyền Môn cung? Vì sao mấy ngày qua không tìm được hắn sớm hơn? Ngụy Trình cảm thấy mình thật vô dụng, trân mắt nhìn người mình yêu phải chịu đựng thống khổ.
Kiếm Phong Chi đầu óc một mảng mờ mịt. Hắn không biết mình nên gọi y là Ngụy Trình hay là Phong nữa. Hắn hiện tại cái gì cũng không biết.
Nhưng có một thứ Phong Chi biết rõ, chính là không muốn nhìn thấy Ngụy Trình đau đớn vì mình nữa, những gì y đã chịu đựng trong quá khứ là quá nhiều rồi. Bản thân hắn có gì đáng giá để y phải hy sinh nhiều như vậy chứ?
Kiếm Phong Chi thật muốn vươn bàn tay lên vỗ vỗ vai Ngụy Trình, để y vơi bớt thương tâm trong lòng. Đáng tiếc cánh tay đã gãy, hắn thậm chí đến cử động còn không thể. Bàn tay trên tuyết cố gắng nhúc nhích, ngón trỏ gian nan vươn ra, nhưng chỉ có thể run run mấy cái rồi nằm yên bất động.
Kiếm Phong Chi định nói gì đó với Ngụy Trình, nhưng khóe môi run rẩy mấy lần vẫn không thể thốt ra được bất kỳ lời nào. Có lẽ hiện tại nói điều gì cũng là vô nghĩa.
Bỗng dưng, Ngụy Trình cởi áo choàng ra bọc Kiếm Phong Chi lại rồi ôm lên. Lúc này Kiếm Phong Chi trong lồng ngực y âm thầm mím môi, một dòng nước mắt nóng hổi bất giác rơi xuống gò má hắn.
Ngụy Trình nhìn thấy Kiếm Phong Chi khóc thì y cũng khóc, mày nhíu nhíu không ngăn nổi hàng lệ chảy dài xuống cằm.
Kiếm Phong Chi cũng không biết Ngụy Trình mang mình đi đâu, chỉ biết là y ôm hắn thật lâu, từ đầu đến cuối cũng chưa từng rời tay. Âm thanh trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực Ngụy Trình hắn nghe rất rõ, khiến lòng hắn vô thức an tâm. Có lẽ đây là lần đầu tiên lúc mình còn tỉnh táo tiếp xúc gần gũi với Ngụy Trình như vậy.
Kiếm Phong Chi khẽ hít hít mũi mấy cái, cảm thấy nước mũi chảy ra có chút khó chịu, nhưng tay không thể cử động, đành nghiêng mặt chùi vào y phục Ngụy Trình. Dường như y đã biết hành động ấu trĩ của hắn nhưng cũng không nói gì. Hắn chỉ cảm thấy một hơi thở ấm nóng của y khẽ phả ra trên mặt mình.
Bọn họ đi lâu đến nổi Kiếm Phong Chi ngủ mấy giấc, khi tỉnh dậy thì y cảm thấy trong miệng mình đang ngậm một hạt gì đó tròn tròn, nhưng không rõ là thứ gì. Bỗng dưng Kiếm Phong Chi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ngâm Tuyết.
"Lão đầu, dù Ngụy Trình đã cho Phong Chi Trấn hải long châu, vẫn không thể cứu mạng nó hay sao chứ?"
Nhiếp Viễn đang ngồi trên bàn dọn dẹp y cụ vừa sử dụng, cũng không nhìn Ngâm Tuyết, hoặc có lẽ hiện tại y không muốn nhìn thấy vẻ đau thương trên gương mặt bằng hữu thân thiết này của mình.
"Kiếm Phong Chi quá khứ từng bị nội thương quá nặng, tuy tiểu Thất đã cứu hắn, nhưng mà hắn thậm chí còn yếu ớt hơn cả người thường. Vừa rồi trải qua khổ hình, vẫn còn chút hơi thở đã là kỳ tích... Chỉ là hóa cốt tán đã thấm sâu vào trong xương tủy, tuy đã dùng dược đào thải phần nào ra ngoài nhưng nội tạng gần như đã bị hủy hoại... Hắn giống như một cái cây mục rỗng từ bên trong, không còn chút sức lực nào để duy trì. Hiện tại có Trấn Hải long châu giữ lại cho hắn chút hơi thở mà thôi. Cho dù ta có là Diêm Vương, e là cũng không thể gạt tên hắn khỏi sổ tử thần lần này."
Ngâm Tuyết nghe xong thì trầm mặc một lúc. Lát sau hắn khàn khàn giọng.
"Ta có thể gọi tiểu Thất đến không? Tiểu Thất có chân hỏa..."
"Vô ích thôi! Hiện tại tổn thương trong cơ thể Phong Chi quá nặng, sẽ không thể chịu nổi hỏa khí mạnh mẽ của Hỏa phụng hoàng, nếu mạo hiểm truyền vào, hắn nhất định sẽ không thể chịu nổi!"
Ngâm Tuyết tròng mắt đã đỏ ửng.
"Đại thống lĩnh cũng không được sao?"
Nhiếp Viễn thở dài một hơi.
"Đại thống lĩnh liên tục mấy ngày nay đều rót cho hắn linh lực. Nhưng hiện tại nội lực của đại thống lĩnh tán loạn, cũng không thể điều khiển theo ý mình. Huống chi hàn khí của ngài mạnh mẽ như vậy, hiện tại Kiếm Phong Chi đều không thể chịu được thứ chí dương, chí âm. Cả đại thống lĩnh và tiểu Thất đều không phù hợp!"
Ngâm Tuyết ánh mắt liền trầm xuống, môi hơi há ra mấy lần rồi rất nhanh đóng lại. Nhiếp Viễn nhìn nhìn Ngâm Tuyết, bình thường nếu y nói như vậy hắn nhất định sẽ nói gì đó, nhưng lần này hắn triệt để yên lặng, xem ra đang chịu đả kích rất lớn.
Nhiếp Viễn thở dài, đứng dậy vỗ vai Ngâm Tuyết vài cái rồi rời khỏi phòng.
Kiếm Phong Chi nghe thấy tiếng Ngâm Tuyết đứng dậy thì liền nhắm mắt lại, giả vờ như mình vẫn còn ngủ. Một lúc sau hắn không nghe động tĩnh gì còn tưởng Ngâm Tuyết đã đi, không ngờ bàn tay đặt bên hông bỗng dưng được nắm lên. Sau đó hắn cảm giác như có giọt nước ấm nóng rơi xuống bàn tay mình.
"A Chi..."
Hai từ này Ngâm Tuyết lúc nhỏ thường gọi hắn, chỉ là rất lâu rồi mới nghe lại được. Bỗng dưng Kiếm Phong Chi cảm thấy sống mũi cay xè.
"Hài tử ngốc... ngươi từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi... lớn lên cũng chưa từng có một ngày thật sự hạnh phúc! Hài tử đáng thương của ta, mấy ngày qua hẳn đã chịu rất nhiều đau đớn phải không? Ta đã không biết kẻ kia lại tàn nhẫn như vậy... A Chi... xin lỗi!"
Ngâm Tuyết hiện tại vô cùng hối hận và khổ sở. Hối hận vì Phong Chi bị mù nhưng mình đã không chiếu cố đến hắn nhiều hơn. Để kẻ kia thừa cơ hội bắt đi mất. Khổ sở vì nhìn thấy hắn nằm đó chịu đau đớn mà bản thân không thể làm được gì.
Ngâm Tuyết nhớ rất rõ lúc nhìn thấy Ngụy Trình mang Kiếm Phong Chi trở về, hắn toàn thân lạnh lẽo im lìm nằm trong ngực y giống như người đã chết, khi đó Ngâm Tuyết cảm thấy lồng ngực mình đau đớn mãnh liệt.
Khi cởi y phục Kiếm Phong Chi ra lau chùi cho hắn, không nơi nào trên thân thể còn nguyên vẹn, đến nỗi Ngâm Tuyết tay chân run rẩy cũng không thể tiếp tục, phải để Ngụy Trình tự mình làm hết.
Kiếm Phong Chi từ nhỏ chính một tay Ngâm Tuyết dạy dỗ, nuôi lớn, thậm chí đánh hắn Ngâm Tuyết còn không nỡ. Hiện tại nhìn đứa nhỏ nhà mình bị người khác chà đạp như vậy, Ngâm Tuyết làm sao có thể chịu nổi?
Khi đó Ngâm Tuyết cả đêm cùng Ngụy Trình ngồi nhìn Kiếm Phong Chi, không thể chợp mắt. Có lẽ chưa bao giờ cảm giác tính mạng của hắn mỏng manh đến như vậy.
Đêm đó Ngụy Trình còn hỏi Ngâm Tuyết nếu như Kiếm Phong Chi chết thì sẽ thế nào? Ngâm Tuyết đã không trả lời được. Bởi lẽ hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày đứa trẻ này sẽ ra đi trước mình.
Sau đó cả Ngụy Trình lẫn Ngâm Tuyết đều yên lặng. Sáng hôm sau Ngụy Trình giống hệt như một năm về trước, dứt khoát tặng Trấn Hải long châu cho Kiếm Phong Chi, còn nói mình không hối hận vì những việc đã làm. Cho dù cả đời không thể hóa thành người, chỉ cần Kiếm Phong Chi còn sống, y đã mãn nguyện.
Ngâm Tuyết nhớ sau khi Ngụy Trình hóa rồng bay đi mất, hắn đã quỳ xuống đất nhìn theo bóng Ngụy Trình mà lạy ba lạy. Ba lạy này chính là thay thế Kiếm Phong Chi, cũng là vì Ngụy Trình đã hy sinh bản thân để cứu mạng nhi tử của mình.
Ngâm Tuyết sờ tay lên trán Kiếm Phong Chi vuốt ve mấy cái, một dòng nước mắt nóng hổi vô thanh vô tức chảy tràn xuống cằm. Xem ra cho dù có Trấn Hải long châu thì cũng không thể đổi lại mạng sống cho Kiếm Phong Chi rồi.
Kiếm Phong Chi trong buổi chiều hôm ấy có tỉnh lại mấy lần, sau đó lại thiếp đi, cả ngày mê mê man man. Có lẽ hắn sớm đã không còn chịu được nữa. Nhiếp Viễn còn nói khí tức của Phong Chi sắp tận, hãy ở bên cạnh hắn nhiều hơn.
Ngâm Tuyết cả buổi ngồi bên hồ, cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì, lúc Ngâm Tuyết từ trong thất thần tỉnh lại thì trời cũng đã tối mịt.
Lúc trở vào nhà nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo đang ngồi bên cạnh Kiếm Phong Chi, rót một cỗ nội lực vào thân thể hắn. Bỗng nhiên y nhíu nhíu mày liền ói ra một ngụm máu tươi.
"Đại thống lĩnh!"
Ngâm Tuyết vừa bước đến định đỡ Hoàng Thiên Ngạo nhưng bị y giơ tay ngăn lại.
Lúc này Ngâm Tuyết vừa kịp nhìn thấy cả cánh tay Hoàng Thiên Ngạo đã đóng băng. Có lẽ y hiện tại không thể vận dụng nội lực thêm được nữa.
Hoàng Thiên Ngạo nhìn xuống Kiếm Phong Chi, tròng mắt có chút đỏ. Có lẽ gần chín trăm năm đi theo Hoàng Thiên Ngạo, ngoài Hứa Tư Hàn ra thì Ngâm Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy y xúc động vì một người khác như vậy.
Ngâm Tuyết khẽ nhìn Kiếm Phong Chi, hiện tại sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Chỉ sợ sắp đến lúc rời đi rồi. Ngâm Tuyết cắn chặt khớp hàm một cái rồi đi ra ngoài.
Lúc này Hoàng Thiên Ngạo đứng chắp tay sau lưng, hóng mắt về mặt hồ xa xa. Nơi này chính là rừng trúc nơi y và Hứa Tư Hàn ở lại đêm trước. Ngụy Trình mang Kiếm Phong Chi về đây để tiện bề liên lạc với Ngâm Tuyết. Huyền Môn cung âm khí nhiều như vậy y không muốn để Kiếm Phong Chi ở đó.
Ngâm Tuyết tiến đến sau lưng nhìn Hoàng Thiên Ngạo, mím môi một cái quỳ xuống, rũ mắt khàn khàn giọng.
"Đại thống lĩnh, có thể chấp nhận cho thuộc hạ một thỉnh cầu hay không?"
Hoàng Thiên Ngạo không xoay đầu lại nhưng có lẽ y biết Ngâm Tuyết muốn nói gì. Bỗng nhiên cảnh tượng một năm trước hiện về. Năm đó, cũng trong một buổi tối lạnh lẽo thế này, Ngâm Tuyết quỳ dưới đất cầu xin y xóa ký ức của Hứa Tư Hàn.
Hoàng Thiên Ngạo ánh mắt không động.
"Nói đi!"
"Thuộc hạ muốn rời khỏi Thiên Hoa sơn!"
Hoàng Thiên Ngạo mày khẽ nhíu lại, gió một trận thổi lên hất tung mái tóc y bay bay. Gần chín trăm năm qua Ngâm Tuyết luôn ở cạnh bên y, hiện tại nói một tiếng từ biệt bỗng dưng cảm thấy trong lòng một mảng trống trải. Thật lâu sau y mới trả lời.
"Ngươi cho dù có đánh đổi cả tính mạng mình cũng không hẳn cứu được Phong Chi. Nhiếp Viễn cũng đã nói rồi!"
Mặc dù Ngâm Tuyết không nói rõ nhưng Hoàng Thiên Ngạo vẫn hiểu rõ ý tứ của hắn. Hiện tại bọn họ không còn ở Thiên Hoa sơn, vậy nói rời khỏi nghĩa là muốn vĩnh viễn rời xa y, từ nay sẽ không còn là thuộc hạ của y nữa. Nhưng điều này chỉ xảy ra khi Ngâm Tuyết hoặc là chết hoặc là không còn đủ năng lực để làm thuộc hạ cho y.
Ngâm Tuyết ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên Ngạo, tròng mắt hắn trong đêm đỏ ứng. Hắc bào bọc lấy thân thể đơn bạc nhưng một chút yếu nhược cũng không có.
"Dù có là như vậy thuộc hạ cũng không thể khoanh tay nhìn nó chết trước mặt mình."
Hoàng Thiên Ngạo vẫn không nói gì. Trong cả ngàn năm đi cùng nhau, có lẽ cũng chỉ duy nhất có hai lần Ngâm Tuyết cầu xin mình. Một là vì Hứa Tư Hàn và lần này là Kiếm Phong Chi.
Hoàng Thiên Ngạo không muốn mất Kiếm Phong Chi nhưng cũng không muốn mất Ngâm Tuyết. Một bên y xem như nhi tử, một bên là bằng hữu, mất bên nào cũng đều là tổn thương không gì có thể bù đắp.
Hoàng Thiên Ngạo từ lúc nào đã xoay lại, vươn tay nâng Ngâm Tuyết đứng dậy nhưng hắn vẫn cố chấp quỳ dưới đất. Hoàng Thiên Ngạo từ lúc nào cảm thấy lồng ngực mình ẩn ẩn đau.
"Sau thiên kiếp ta sẽ dùng nội lực cứu nó."
"Đại thống lĩnh... Không còn kịp nữa..."
Hoàng Thiên Ngạo nhíu nhíu mày. Từ ngày Kiếm Phong Chi về đây y đã hai lần truyền nội lực cho hắn. Nhưng mà nội lực của y hiện tại đã không thể vận hành theo ý mình nữa, cho nên đối với Kiếm Phong Chi đã vô phương cứu giúp.
Ngâm Tuyết nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Ngạo.
"Nó... là nhi tử của thuộc hạ!"
Hoàng Thiên Ngạo không nói gì, nhìn tròng mắt đỏ ửng của Ngâm Tuyết, thật lâu sau y mới khẽ gật đầu. Nếu đây là quyết định của Ngâm Tuyết, cũng là phần tình cảm dành cho nhi tử mình, vậy y càng không thể can thiệp. Y cảm thấy đầu óc mình vô cùng nặng nề. Đều là người quan trọng trong lòng, nhưng mà đến lúc cần thì y không thể đưa tay giữ lấy.
"Về phần tiểu Thất, xin đại thống lĩnh giữ kín bí mật này. Kể cả việc Phong Chi đang ở đây!"
Mấy ngày nay tìm được Kiếm Phong Chi nhưng bọn họ không nói với Hứa Tư Hàn. Thứ nhất vì hắn không thể giúp ích gì được cho Kiếm Phong Chi. Thứ hai cũng sắp đến lúc Tư Hàn phải đến phương Tây, nếu như nghe được tin tức của Kiếm Phong Chi bị Ân Sơn Tây Xương dùng khổ hình, chỉ e hắn nhất định sẽ mang người của Huyền Môn cung san bằng Ân Sơn đài. Người của tam giới đang lăm le dòm ngó khắp nơi. Hiện tại đều không phải là thời cơ thích hợp để hắn có thể ra tay.
Hoàng Thiên Ngạo không nói gì nữa, thật lâu sau y mới khàn khàn giọng.
"Ngụy Trình hiện tại sao rồi?"
"Mấy ngày trước hắn giao Trấn Hải long châu cho Phong Chi, hiện tại đã hóa thành hắc long ẩn mình trong thạch động trên đỉnh núi đằng kia."
Hoàng Thiên Ngạo gật đầu một cái.
"Ừ."
"Đại thống lĩnh..."
Ngâm Tuyết nói đến đó rồi ngừng lại.
"Thuộc hạ biết nói điều này là dư thừa. Nhưng nếu... nếu như thuộc hạ gặp chuyện bất trắc, sau này mong người bảo hộ cho Ngụy Trình và Kiếm Phong Chi rời khỏi thần giới. Đi đâu cũng được, chỉ cần bọn chúng có thể ở bên nhau... làm người thường cũng được, nhưng là một cặp phu thê ân ái."
Hoàng Thiên Ngạo bàn tay từ lúc nào đã siết chặt thành quyền dưới gấu áo.
"Ngươi an tâm! Phong Chi... ta cũng xem là nhi tử của mình. Còn Ngụy Trình là đệ tử giỏi nhất của ta, chỉ cần còn hơi thở, ta sẽ không bỏ rơi bọn chúng."
Ngâm Tuyết mím môi một cái.
"Đa tạ đại thống lĩnh... Vậy, thuộc hạ cáo từ!"
Dứt lời, Ngâm Tuyết liền đứng dậy quay lưng rời khỏi, ngăn đi ánh mắt đang tối sầm lại của mình. Hắn năm đó là người không thân không thế ở Long tộc, nhờ tài năng xuất chúng mà được Hoàng Thiên Ngạo xem trọng mang đến Thiên Hoa sơn làm thuộc hạ thân tín. Nhưng mà cũng vì tài năng mà biết bao nhiêu người ganh kẻ ghét. Bất quá hắn cũng chưa từng để tâm. Hoàng Thiên Ngạo và Thiên Hoa sơn mà nói, với Ngâm Tuyết chính là nhà.
"Ngâm Tuyết!"
Hoàng Thiên Ngạo gọi một tiếng, Ngâm Tuyết ngừng lại nhưng không quay đầu.
"Ngươi... trong vạn năm qua chính là bằng hữu thân thiết nhất của ta! Mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi. Sau này chỉ cần ngươi còn sống, Thiên Hoa sơn vẫn mãi là nhà của ngươi, tùy tiện đều có thể trở về."
Ngâm Tuyết khẽ ngẩng đầu nhắm nghiền mắt hít một hơi dài.
"Đa tạ đại thống lĩnh!"
Dứt lời, Ngâm Tuyết liền nhanh chóng rời đi. Đêm nay hắn còn vài chuyện phải làm, trước khi vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
***
Lúc này Tư Hàn đang ngồi nói chuyện cùng Lục Mạch. Mấy ngày qua phía người của Thiên giới bỗng nhiên án binh bất động, im lìm khác thường khiến ai nấy đều không khỏi đề phòng nhiều hơn một chút. Có lẽ chính là bình yên trước cơn bão lớn.
Mấy ngày nay Hứa Tư Hàn vô cùng bận rộn chuyện duyệt binh của ma giới, nên thậm chí một chút thời gian rảnh cũng không có. Hắn trước đây cũng không biết mình có năng lực bày binh bố trận, vừa rồi phát huy khả năng đến bản thân còn ngạc nhiên về chính mình.
Lần này nếu tam giới đánh tới thì nhất định tổn thương không ít, nhưng Hứa Tư Hàn hắn không định để những người kia có thể thoải mái mà rời đi. Dù gì đi chăng nữa cũng là bọn chúng gây chiến trước, vậy thì hắn không thể ngoan ngoãn chịu chết rồi.
Bọn họ vừa mở ra bản đồ phân bổ binh lực của ma giới, chỉ ra những yếu điểm, cũng đã giao trọng trách cho những người có đủ năng lực.
Sau khi binh lính rời đi, Hứa Tư Hàn vừa nâng tách trà lên uống vừa lơ đãng nói với Lục Mạch một câu.
"Bảy ngày sau ta sẽ bế quan, tiếp tục luyện Đoạn trường thạch. Vậy chuyện của Huyền Môn cung Lục tả sứ chu toàn. Ngươi không ý kiến gì chứ?"
Bảy ngày nữa hắn phải đến phương Tây. Nên tùy tiện tìm một cái cớ cũng vô cùng thích hợp. Không nghe thấy Lục Mạch trả lời, Tư Hàn hỏi lại lần nữa.
"Lục tả sứ?"
Lục Mạch đang hóng mắt ra ngoài cửa sổ khẽ giật mình một cái, mày hơi nhíu lại.
"Ma tôn vừa nói gì?"
"Ta nói bảy ngày sau ta sẽ bế quan trong vòng mười ngày, luyện Đoạn trường thạch. Chuyện của Huyền Môn cung Lục tả sứ chu toàn. Ngươi không ý kiến gì chứ?"
Lục Mạch hơi nhíu nhíu mày nhưng rất nhanh trả lời.
"Được."
Chuyện giao chiến với Thiên giới là chuyện dài hơi, cũng không phải một ngày một bữa. Huống chi nếu Hứa Tư Hàn tiếp tục luyện Đoạn trường thạch thì rất tốt. Khi đó Cố Kiệt Nhân càng trở nên mạnh mẽ, vậy thì ngày trở về của y cũng không còn xa nữa.
"Thời gian đó các ngươi bất kỳ ai cũng không được đến làm phiền, nếu không rất khó đại công cáo thành."
"Thuộc hạ đã biết!"
Tư Hàn gật đầu một cái.
"Ừm. Không còn chuyện gì nữa, vậy ta trở về."
Lục Mạch ngồi trên ghế chắp tay thành quyền.
"Cung tiễn ma tôn!"
Tư Hàn vừa quay đi thì chân mày hơi nhíu lại. Lục Mạch mấy ngày nay đều thất thần bất thường, trước đây y cũng chưa từng lơ đãng như vậy, nhất là chuyện đại sự liên quan đến an nguy của Huyền Môn cung.
Sau khi Tư Hàn đi rồi, Lục Mạch vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc nãy y dường như nghe đâu đó tiếng thổi lá vang lên nên hiện tại cả người đều ngẩn ngơ.
Lục Mạch nhớ rất rõ ngày hôm đó mình ở dưới gốc lê tỉnh dậy, xung quanh chỉ có duy nhất mình y, Bạch Cửu cũng không còn nhìn thấy nữa. Cảm giác đầu tiên của y chính là tức giận.
Y không ngờ một kẻ thấp hèn như Bạch Cửu lại có thể trong lúc hai người bên nhau mà làm y ngất xỉu. Sau khi tìm kiếm khắp nơi Lục Mạch vẫn không nhìn thấy Bạch Cửu đâu. Lúc y mang thuộc hạ cùng đến Hồ tộc thì nghe nói mẫu thân của Bạch Cửu cũng đã không còn tung tích.
Sau đó Lục Mạch tìm kiếm khắp nơi, mạn lưới thu thập thông tin của ma giới vươn rất rộng, nhưng vẫn không tìm ra được bất kỳ tin tức nào của Bạch Cửu, giống như tiểu hồ ly đó cũng chưa từng tồn tại trên đời.
Khi đó từ tức giận Lục Mạch đã dần cảm thấy mất mát. Có lẽ Bạch Cửu sớm đã không phải chỉ là thú trò chơi tiêu khiển, khi chơi chán thì y có thể tùy ý vứt đi nữa.
Hiện tại nơi lồng ngực Lục Mạch luôn cảm thấy trống rỗng, có lẽ Bạch Cửu rời đi cũng đã mang theo trái tim của y rồi.
Lục Mạch trước đây ngoài hồi sinh Cố Kiệt Nhân thì không còn mục đích sống gì khác. Cho nên trong vạn năm qua y cũng chưa từng cảm thấy tịch mịch cô đơn. Nhưng mà Bạch Cửu đi rồi y mới biết hóa ra trong vạn năm đó mình đã thê lương đến dường nào. Hiện tại chỉ cần nghe một âm thanh, một mùi hương, một tiếng cười khẽ giống Bạch Cửu cũng khiến y cảm thấy lồng ngực mình ẩn ẩn đau.
"Chủ nhân..."
Từ lúc nào bên ngoài Hoa yêu tiến vào. Hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ không cột thắt lưng, hai vạt áo mở rộng lộ ra làn da trắng nõn. Hắn chân trần từng bước tiến gần đến Lục Mạch, tóc đen thả dài đến chân. Mặt trắng nõn, môi đỏ rực, mắt ướt át đa tình, trên người một mùi hương hoa hồng tự nhiên thoang thoảng, khiến ai nấy nhìn thấy hắn đều muốn sủng hạnh.
Hoa yêu trước đây cũng từng một thời gian dài qua lại cùng Lục Mạch, nhưng sau đó vào kỳ vận chuyển lưu hương đặc thù của loài Hoa yêu mà hắn không đến Huyền Môn cung nữa. Hắn xuất quan thì càng trở nên đẹp đẽ hơn xưa, đáng tiếc lúc đó Lục Mạch đã mang Bạch Cửu theo bên người, cũng chưa từng triệu hồi hắn.
Mấy ngày vừa rồi, có người ở Huyền Môn cung nói Lục Mạch đã đuổi Bạch Cửu đi nên hắn mới đến đây. Quả thật so với Bạch Cửu thì nhan sắc hai người kẻ tám lạng người nửa cân. Chỉ là Bạch Cửu chưa từng biết cười, chưa từng biết lấy lòng chủ nhân, còn hắn thì có thể. Hiện tại người đã đi rồi, hắn nhất định lấy lại địa vị của mình năm xưa.
"Chủ nhân..."
Hoa yêu mềm giọng gọi một tiếng nữa, tiến đến gần cong người, vươn bàn tay lên chạm lên lồng ngực rộng lớn của Lục Mạch rồi ra sức vuốt ve, kích thích dục vọng trong người y.
Không thấy Lục Mạch phản ứng, Hoa yêu tiến môi đến, đôi mắt xanh thẳm tựa mặt nước hồ thu nhìn chằm chằm Lục Mạch. Khi vừa định hôn xuống môi Lục Mạch bỗng dưng bàn tay bị Lục Mạch nắm lại. Lục Mạch giương đôi