Hỏa Phụng Hoàng

Chương 41: ĐẠI NÁO THIÊN GIỚI




Hứa Tư Hàn đảo cánh một cái lập tức hóa thành người, đứng sừng sững ở cổng trời, hai tay chắp phía sau, tròng mắt đỏ rực, hắc bào trong gió khẽ tung bay.
"Là Hỏa phụng hoàng, triệu hồi lôi công điện mẫu, nhanh lên!"
Xung quanh thiên binh thiên tướng rất nhanh xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, thiết giáp vàng kim sáng loáng, vũ khí trong tay sắc nhọn lăm le hướng về Hứa Tư Hàn. Hắn chỉ khẽ lướt mắt qua bọn họ một cái rồi từ từ tiến thẳng vào đại điện.
Hắn đi đến đâu binh lính liền dạt ra một bên tránh đường cho hắn. Từ ngày luyện Đoạn trường thạch đến nay, hỏa công trong người Hứa Tư Hàn sớm đã đạt đến mức tối cao. Chỉ là hiện tại bản thân mạnh đến cỡ nào hắn vẫn chưa nhận thức hết được.
Trước mặt Tư Hàn là quảng trường vô cùng rộng lớn, với những hàng cột thẳng tắp vươn mình lên cao. Bậc thang dài đằng đẵng dẫn lên chính điện khói sương mờ ảo. Hắn khẽ nhắm nghiền mắt lại cảm nhận linh khí ở nơi này rồi lẩm bẩm một câu.
"Hóa ra nơi cao nhất cũng chỉ có thế này..."
Hắn vừa nói vừa ngẩng mặt nhìn xung quanh.
"Hỏa phụng hoàng, yêu quái, ngươi chớ ngông cuồng!"
Bên dưới đại tướng quân của thiên giới chỉa mũi kiếm vào hắn. Việc Hỏa phụng hoàng xuất hiện ở đây ngay tại thời khắc này là chuyện ngoài ý muốn. Việc Minh Tường Lan bị mang đến Thiên lôi đài để khiêu khích Hỏa phụng hoàng chỉ vừa xảy ra trong hôm qua. Thậm chí, sáng nay Vũ Bình Nguyên và Vũ Triệt mới rời khỏi thiên giới đến phương Bắc và Phương Tây cầu Huyền Vũ và Bạch Hổ chi viện binh lực, vì cái gì chân trước bọn họ vừa đi thì chân sau Hỏa phụng hoàng đã đến chứ?
Nhưng dẫu sao hiện tại Hỏa phụng hoàng chỉ đi một mình, nếu như hắn kéo theo cả người của ma giới, chỉ e đại họa khó lường.
Rất nhanh lôi công điện mẫu đã xuất hiện. Lập tức giơ lên pháp khí hướng về Hứa Tư Hàn. Hắn liền nheo mắt, đầu hơi nghiêng một chút nhướng mày nhìn đám người lăm le giáo mác trước mặt mình.
"Yêu quái sao? Dựa vào cái gì các ngươi gọi ta là yêu quái? Dựa vào cái gì các ngươi tự phong mình là thần tiên?"
"Yêu quái, chớ ăn nói hàm hồ. Ngươi từ khi sinh ra đã là nghiệt chủng, lẽ ra phải bị tiêu diệt từ sớm. Nay Minh Tường Lan đã bị bắt rồi, còn không mau khoanh tay chịu trói đi?"
"Minh Tường Lan?"
Tư Hàn khó hiểu nhìn họ.
"Mẫu thân của ngươi hiện tại đang nằm trong tay chúng ta, ngươi đừng làm điều xằng bậy!"
"Mẫu thân?"
Tư Hàn khẽ nhíu mày.
"Hỏa phụng hoàng, mẫu thân của ngươi đang chịu hình phạt ở Thiên lôi đài, ngươi muốn nhìn nàng chết thảm hay sao?"
Tư Hàn bất giác nhếch môi lên cười. Minh Tường Lan cũng là họ Minh. Hay thật, hóa ra chính là một âm mưu. Hắn dường như đã hiểu ra một số việc. Năm xưa Minh Kính Hà hẳn vì sinh ra Hỏa phụng hoàng nên lập tức giết chết hắn, hiện tại phát hiện hắn còn sống nên tùy tiện tìm một người trong Phụng tộc chết thay mình. Quả nhiên, thủ đoạn vô cùng tàn ác.
Hứa Tư Hàn ngẩng đầu nhắm nghiền mắt hít một hơi dài rồi khẽ cười lên một tràn. Hắn cũng không rõ tư vị trong lòng mình lúc này là gì, là chua xót hay khinh thường? Ngày hôm nay hắn đến đây chỉ muốn tận mắt nhìn thấy thiên giới, muốn xem đó rốt cuộc là một nơi như thế nào mà mẹ ruột hắn có thể vì địa vị của mình mà chính tay sát hại nhi tử mình. Nhưng càng lúc hắn càng phát hiện, hóa ra người sinh ra hắn vốn dĩ một chút lương tâm cũng không còn. Nếu vậy, thì còn gặp nàng để làm gì chứ? Đáng hay sao?
Bỗng nhiên Hứa Tư Hàn hơi nghiêng đầu nhìn về hướng xa xa. Nơi đó là cung điện nguy nga, có giăng rất nhiều đèn lồng đỏ. Hắn nghĩ có thể đó chính là chỗ ở của nữ nhân kia. Hắn lại liếc mắt nhìn đám người trước mặt, ngạo nghễ nhếch môi lên rồi phất áo đảo cánh bay đi.
Thấy Hứa Tư Hàn bay đi mất thiên tướng lập tức hét lên.
"Đuổi theo!"
Hứa Tư Hàn rất nhanh đã xuất hiện trước cấm cung của Minh Kính Hà, thị vệ vừa đi ra liền bị hắn đánh một chưởng ngất xỉu. Cung nga nhìn thấy lập tức hét lên thất thanh.
"Có kẻ lạ đột nhập, bảo vệ nương nương!"
Một đám binh lính cùng cung nga vừa xuất hiện, Tư Hàn liền không để ý đến chúng mà một đường đi thẳng vào trong.
"Tấn công!"
Đám người rút kiếm xông lên, Tư Hàn lập tức quay mặt gầm lên một tiếng, hỏa quang phóng ra, bọn họ liền ngã sóng soài úp sấp vào nhau trên mặt đất bất tỉnh.
Bên trong vắng lặng như tờ, cửa phòng đóng im ỉm. Hứa Tư Hàn liền đẩy cửa tiến vào. Lập tức bên trong Linh nhi bay đến dùng song kiếm từ trên cao chém xuống. Tiên lực mạnh mẽ, chiêu thức xuất ra cũng vô cùng hiểm ác.
Bất giác, thân ảnh Tư Hàn biến mất trong không khí, Linh nhi chưa kịp giật mình thì hắn đã xuất hiện ngay trước mặt nàng. Chỉ trong chớp mắt móng tay sắc bén vàng kim siết lấy cổ Linh nhi xách nàng lên khỏi mặt đất.
"Ư..."
Linh nhi thái dương cùng trán nổi gân xanh, máu từ khóe miệng chảy tràn ra, cổ họng giống như bị thiêu đốt. Nàng gian nan nhíu mày, hai chân giãy giãy trong không khí, nước mắt cũng tràn ra.
"A!!!!!"
Hứa Tư Hàn lạnh lùng vứt nàng xuống đất, Linh nhi kêu lên một tiếng ói ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Minh Kính Hà đang ngồi trên ghế cao nhìn xuống, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chỉ là da mặt có chút tái đã bán đứng nàng.
Hứa Tư Hàn giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Minh Kính Hà. Nàng cũng mím môi trừng hắn, đáy mắt từ đầu đến cuối đều tràn ngập địch ý, hệt như cái ngày mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở Thiên Hoa sơn. Hóa ra người đã sinh ra hắn chính là như vậy, chưa từng một lần muốn nhìn thấy mình. Nghe nói hắn còn sống hẳn nàng đã vô cùng tức giận. Hứa Tư Hàn liền ngẩng đầu cười vang một tiếng.
"Ha ha, quả nhiên đủ tuyệt tình!"
Minh Kính Hà nghe thấy năm chữ này thì ánh mắt trầm xuống. Nàng có một linh cảm không tốt. Giống như Hứa Tư Hàn đã biết được thứ gì đó. Hắn từ từ tiến đến gần từ bên dưới ngẩng đầu giương tròng mắt đỏ rực nhìn nàng.
"Vương vị đáng giá như vậy sao?"
Hắn khàn giọng hỏi một câu. Minh Kính Hà bàn tay dưới gấu áo đã siết chặt thành quyền, cắn răng lên tiếng.
"Năm xưa ở Thiên Hoa sơn ngươi đã công khai chống đối ta, còn trước mặt đông người hạ nhục công chúa. Đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo và Thiên Hoa sơn cũng đã đuổi ngươi xuống núi rồi. Nơi đó nuôi ngươi lớn nhưng vẫn không chứa chấp nổi ngươi, nay ngươi đến thiên giới là muốn trả thù xưa hay sao?"
"Thù xưa?"
Tư Hàn bất giác khẽ nhướng mày. Nữ nhân này nói cũng thật thuận miệng. Nếu như hắn không nhớ ra chuyện lúc nhỏ, hẳn bản thân còn tưởng Minh Tường Lan chính là mẫu thân mình, hoàn toàn bị Minh Kính Hà lừa gạt. Là nói hắn may mắn hay là do Minh Kính Hà xui xẻo đây?
"Thù xưa đương nhiên có. Bất quá không phải là thiên giới, mà chính là bà!"
Minh Kính Hà trợn mắt, khóe môi hơi mấp máy, nhưng rất nhanh liền trấn tỉnh.
"Hứa Tư Hàn, ngươi ở Thiên Hoa sơn từng bất kính với ta, hiện tại đến đây để làm gì?"
Minh Kính Hà nhất quyết không nhận thân. Đã có một Minh Tường Lan làm mẫu thân của Hỏa phụng hoàng vậy thì quá khứ với nàng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Năm đó người biết được sự thật cũng chỉ có nàng, Minh Kính Bắc, y tiên và Linh nhi mà thôi. Nhưng bọn họ tuyệt đối không bán đứng nàng.
Tư Hàn nghe Minh Kính Hà nói như vậy thì hắn khẽ nhướng mày.
"Năm xưa chính tay mình giết chết nhi tử, ta nhiều lần tự hỏi, khi đó bà đã có tư vị gì?"
Minh Kính Hà giật mình trợn mắt, lời định nói ra ở khóe môi liền nuốt vào. Vì sao Hứa Tư Hàn lại biết? Nói như vậy thì hắn đã biết nàng chính là mẫu thân của mình hay sao chứ?
"Ngươi... ngươi đang nói bậy cái gì?"
"Ha ha, nói bậy sao? Mẫu thân!"
"CÂM MIỆNG!"
Minh Kính Hà bỗng khóe môi có chút run rẩy, trợn mắt nhìn Tư Hàn, nàng giáng tay xuống bàn 'rầm' một tiếng. Hứa Tư Hàn không để ý đến nàng, hắn chỉ nhếch môi lên cười cười.
"Minh Kính Hà, bà nên nhớ hiện tại ai mới là kẻ làm chủ ở đây. Tính mạng bà đang ở trong tay ta, bà nghĩ ta không dám giết bà hay sao chứ?"
Minh Kính Hà từ lúc nào mắt hơi rũ xuống, bỗng dưng nàng đứng bật dậy, vận khí đánh ra một chưởng về hướng Hứa Tư Hàn. Đôi cánh phụng hoàng liền bung ra chắn trước mặt hắn, chưởng lực bị đánh ngược trở lại văng vào Minh Kính Hà làm nàng ngã nhào xuống ghế ói ra một ngụm máu tươi.
Hắn thu lại đôi cánh nhìn Minh Kính Hà giống như nhìn một thứ cỏ rác không tên.
"Bà năm đó đã giết ta, chẳng lẽ bà nghĩ ta vẫn xem mình là mẫu thân hay sao? SAI RỒI! Ta đến đây chỉ muốn xem lúc bà đối diện với sinh tử thì thế nào mà thôi!"
Dứt lời hắn liền phóng đến, chỉ trong chớp mắt đã siết lấy cổ Minh Kính Hà như cách hắn vừa làm với Linh nhi mà xách lên. Minh Kính Hà liền nhắm nghiền mắt, hỏa khí xộc đến định tấn công Hứa Tư Hàn nhưng rất nhanh bị hóa giải. Hắn nhếch khóe miệng lên cười.
"Khổng tước yếu ớt như bà mà cũng muốn chống lại Hỏa phụng hoàng ta hay sao? Ngông cuồng!"
Dứt lời, hắn liền siết cổ Minh Kính Hà giơ lên cao. Minh Kính Hà cảm thấy cuống họng mình vô cùng đau đớn, hơi thở yếu ớt thều thào.
"Thả... thả..."
Hứa Tư Hàn híp mắt một cái.
"Địa vị quan trọng hơn nhi tử của bà sao?"
"Khụ... khụ..."
Minh Kính Hà ho sặc sụa, máu tươi tràn ra khỏi miệng chảy xuống xiêm y một mảng đỏ tươi. Hứa Tư Hàn nghiến răng nghiến lợi híp mắt.
"Truyền thuyết quan trọng hơn máu mủ ruột thịt hay sao? ĐÊ TIỆN!!!!!!!!"
Dứt lời, Hứa Tư Hàn buông tay một cái Minh Kính Hà ngã nhào xuống đất thở thoi thóp. Vương miện trên đầu nàng rơi xuống đất, tóc mai tán loạn, y phục xộc xệch. Nhìn nàng lúc này cũng không còn một thiên hậu uy nghiêm hô phong hoán vũ nữa. Minh Kính Hà từ từ bò đến cửa muốn thoát thân. Tư Hàn thản nhiên ngồi xuống ghế lớn, tay vỗ vỗ lên mặt bàn làm bằng chất gỗ thượng hạng sờ sờ mấy cái.
"Nương nương, nơi này chẳng qua chỉ cao một chút, nhưng mà so với bà thì quá cao rồi. Ngồi trên này cũng thật thoải mái, bất quá nó không hợp với bà, chỗ này... cần một người xứng đáng hơn!"
Hắn ngừng lại hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang bò lê trên mặt đất. Hiện tại một chút khí thế cũng không có, đối diện với sinh tử thì cái gì địa vị, cái gì vương quyền, mọi thứ đều không còn ý nghĩa gì nữa.
"Thiên hậu chẳng phải là mẹ của chúng sinh hay sao? Bà ngay cả làm mẹ của ta còn không đủ tư cách, làm sao có thể làm mẹ chúng sinh chứ? Chúng sinh vốn dĩ không cần một người mẹ như bà!"
Dứt lời bỗng dưng 'rầm' một tiếng, Hứa Tư Hàn ngồi trên cao phát ra một chưởng lực cánh cửa liền sập xuống đè lên chân Minh Kính Hà. Hắn dùng pháp lực trói chặt Minh Kính Hà không cho nàng di chuyển khiến Minh Kính Hà càng thêm chật vật.
"Bà có thể nhẫn tâm với ta, năm xưa vứt bỏ ta, nhưng mà ta dù gì cũng không trách bà. Bởi vì nhờ có bà mà ta đã có được một nhân tình. Nhờ có bà ta mới tìm được một người phụ thân thật lòng yêu thương mình. Cho dù người chỉ là nhân loại tầm thường nhưng lại mang trong mình trái tim đủ lớn để yêu thương một quái vật như ta. Còn bà... chặc chặc..."
Hắn chặc lưỡi mấy cái.
"Một chút cũng không thể so sánh!"
Minh Kính Hà bị Hứa Tư Hàn dùng pháp lực ngăn cản nên nhất thời không thể di chuyển. Nàng chỉ có thể ngồi trên mặt đất nhắm nghiền mắt lắng nghe những lời chửi mắng của hắn.
Tròng mắt Minh Kính Hà chằng chịt tơ máu, nàng hối hận rồi, hối hận lúc trước lẽ ra mình nên chính tay đốt nó thành tro bụi rồi hãy để người mang đi. Hiện tại đứa trẻ đó chẳng những còn sống mà còn quay về đối nghịch cùng nàng. Nàng càng hối hận vì năm xưa cũng từng có chút nhớ nhung về đứa trẻ đó. Nàng sai rồi, là nàng đã sai! Nó quả nhiên đúng như lời sấm truyền, sinh ra chính là tai họa.
"Cũng thật tốt, nếu như bà không giết ta, biết đâu hiện tại ta đã đáng ghét giống Vũ Yên Chi... ha ha. Bà dạy dỗ cũng thật tốt, dạy ra một tiểu nha đầu lỗ mãng, xấu xa..."
Minh Kính Hà khóe môi run rẩy, trừng trừng đôi mắt oán hận đầy tơ máu nhìn Tư Hàn.
"Ngươi miệng nói không trách... vậy ngươi đánh ta... là có ý gì? Trước sau mâu thuẫn như vậy?"
Tư Hàn bỗng nhiên cười lớn một tiếng.
"Không trách... phải phải. Ta không trách vì bà năm xưa đã bỏ rơi mình. Nhưng mà bà giết ta thì đã là kẻ thù của ta rồi. Bà nghĩ ta có thể bỏ qua cho kẻ thù giết mình hay sao chứ? Hiện tại nghe nói bà còn định tặng một mẫu thân cho ta nữa. Đa tạ! Nhưng mà nghe đâu bà đã giam mẫu thân ta ở Thiên lôi đài, vậy thì hiện tại chúng ta đi thôi, đến đó gặp mẫu thân ta một chút. Đã diễn tuồng thì phải diễn cho hết chứ? Ta chiều ý bà!"
Dứt lời, Hứa Tư Hàn liền bay đến, ba bước đã mang Minh Kính Hà đi mất.
***
Nhoáng một cái bọn họ đã đến Thiên lôi đài, Hứa Tư Hàn nhìn thấy một nữ nhân bạch y, thân thể bị trói chặt trên đài cao, đầu gục xuống, tóc tai rũ rượi, khóe môi còn vương tơ máu. Hắn bay là đà xuống, ném Minh Kính Hà ngã nhào trên mặt đất rồi từ từ tiến đến gần nữ nhân.
Biết có người đến gần, nữ nhân từ từ ngẩng đầu lên, người này ánh mắt trong suốt không chút vẩn đục, trên người tóc mai tán loạn, y phục dính đầy máu nhưng dường như không làm khí chất thần tiên trong nàng phai nhạt. Nàng nhìn Hứa Tư Hàn yếu ớt hỏi.
"Ngươi... là đứa trẻ đó sao?"
Nàng vừa nói vừa nhìn ấn ký dưới đuôi mắt của hắn, bất giác Tư Hàn nhìn thấy một tia thương xót dâng lên từ đáy mắt nàng. Ngay cả một người xa lạ, kẻ khi không bị hắn liên lụy mà còn dành cho hắn ánh mắt đó, còn nữ nhân chín tháng mang thai, dứt ruột sinh ra mình thậm chí một chút yêu thương hắn cũng chưa từng nhìn thấy.
"Người... là Minh Tường Lan?"
Nàng nhìn hắn khẽ gật đầu một cái.
"Ta không phải là mẫu thân của ngươi. Ngươi không cần vì cứu ta mà đến đây! Mau đi đi..."
Tư Hàn mày hơi nhíu lại. Rõ ràng ai mới là người liên lụy ai đây? Cuối cùng thì hai người bọn họ cũng chỉ là nạn nhân của trò chơi vương quyền mà thôi.
Hứa Tư Hàn ngẩng đầu nhắm nghiền mắt hít vào một hơi, rồi vươn tay chạm vào khóa xích, vận nội lực một cái khóa xích liền bung ra. Minh Tường Lan đảo đảo ngã xuống hắn liền ôm lấy nàng bế lên. Người này nhẹ đến đáng thương, có lẽ cuộc sống trong quá khứ đã không dễ dàng gì.
"Đi, ta mang người đi!"
"...Đi đâu?"
"Đến chỗ của ta."
"Nhưng bọn họ sẽ đối phó ngươi..."
Tư Hàn khẽ lắc đầu một cái.
"Ta chưa từng sợ bọn họ."
Lúc hắn lướt ngang Minh Kính Hà đang nằm dưới đất thì nhướng mày, từ trên cao liếc mắt nhìn nàng.
"Lần này ta tha chết cho bà, nhưng mà sẽ không có lần sau. Ta đã đến đây được một lần đương nhiên sẽ có lần thứ hai. Hãy khôn ngoan một chút! À còn nữa, nói với tiểu muội muội, Hoàng Thiên Ngạo là người của ta, bảo nàng tìm nhà khác gả đi. Nếu nàng còn dám mơ tưởng đến hắn thì đừng trách ca ca tuyệt tình!"
Hắn vừa xoay lưng định đi thì trên cao bỗng nhiên xuất hiện một đạo sấm sét đánh đến. Tầng tầng thiên binh thiên tướng lao đến chắn trước mặt Minh Kính Hà.
"Yêu quái, đi chết đi!"
Xung quanh gió bỗng ngừng thổi, ai nấy đều hết sức căng thẳng.
Hứa Tư Hàn nhìn bọn họ cũng không trả lời, chỉ nhếch mép lên lập tức bay vút lên cao, đảo cánh một cái liền tung ra chưởng phong đánh đến, hàng thiên binh phía trước liền hợp sức tạo ra một phong ấn chắn trước mặt. Chưởng phong tung đến liền bị đẩy ra ngoài, lập tức một góc chính điện liền sụp đổ.
"Rầm..."
Lôi công điện mẫu từ lúc nào đã bay lên, liên lục giáng sấm sét xuống Hứa Tư Hàn. Hắn nhíu mày một cái đảo cánh bay lên không trung. Lập tức phong thần cũng bay đến xoắn tay cuồng phong xộc đến, Tư Hàn bất ngờ nên bị trúng chưởng liền lảo đảo ngã xuống lăn mấy vòng trên mặt đất. Lôi công từ trên cao liền tung xuống một đạo sấm sét, đôi cánh hoàng kim lấp lánh lập tức bao bọc lấy người Tư Hàn. Hứa Tư Hàn từ đầu đến cuối đều ôm lấy Minh Tường Lan bảo hộ dưới đôi cánh của mình.
Sau đó hắn rất nhanh từ dưới đất đứng dậy, nét mặt từ đầu đến cuối đều chưa từng biến đổi. Tròng mắt bỗng chuyển sang đỏ rực, gió thổi lên, tóc đen bay tán loạn trong gió. Bất giác móng vuốt vàng kim dài ra, chỉ trong chớp mắt hắn đã biến mất vào không khí.
Xung quanh vang lên tiếng nhao nhao.
"Đâu rồi, hắn đâu rồi?"
Ai nấy đều căng thẳng thắt lưng quan sát xung quanh.
"Rầm!"
Bỗng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn thể tam giới liền chấn động. Ngâm Tuyết đang ngồi trong phòng đánh cờ cùng Nhiếp Viễn ở Huyền Môn cung liền cảm thấy mặt đất có chút rung chuyển.
"Cái gì vậy?"
Nhiếp Viễn cùng Ngâm Tuyết nhìn nhau, hắn liền đứng bật dậy.
"Sáng giờ ngươi có đến chỗ tiểu Thất không?"
Nhiếp Viễn khẽ lắc đầu.
"Chúng ta đã uống rượu từ nửa đêm hôm qua cho đến bây giờ."
"Không xong!"
Ngâm Tuyết dứt lời lập tức chạy đến phòng Tư Hàn.
"Tiểu Thất!"
Cánh cửa mở ra bên trong không có một bóng người. Hắn cắn chặt khớp hàm lập tức hóa thành cơn gió rời khỏi Huyền Môn cung, Ngụy Trình nhìn thấy Ngâm Tuyết gấp gáp như vậy cũng phi thân đuổi theo.
Lúc nãy Tư Hàn từ trên cao giáng xuống một chưởng lực, lập tức bên dưới mặt đất biến dạng lõm xuống một mảng. Một ngàn thiên binh trong nháy mắt hóa thành khói bụi bay đi mất. Xung quanh mùi chết chóc xộc đến, bọn họ kinh hãi lùi lại phía sau. Lôi công điện mẫu cũng đã bay đến chắn trước mặt Minh Kính Hà. Minh Kính Hà khàn giọng.
"Gọi chi viện đi! Hỏa phụng hoàng hôm nay xem ra muốn đại khai sát giới!"
"Nương nương, hôm nay những người giỏi nhất đều đã rời khỏi thiên giới cùng thiên đế và thái tử điện hạ. Hiện tại... không còn một ai đủ sức chặn hắn. Lúc nãy thần đã cho người cấp báo cho thái tử điện hạ rồi. Xem ra chúng ta phải cố gắng kéo dài thời gian chờ bọn họ trở về."
Bỗng dưng Hứa Tư Hàn từ trên cao chỉ tay vào Minh Kính Hà.
"Bà không phải là thiên hậu nương nương sao? Nhìn thấy tướng lĩnh của mình chết cũng không cảm thấy xót xa cho họ? Muốn đối phó với ta mà điên cuồng đến như vậy sao?"
Minh Kính Hà nhíu mày thành hàng. Nàng có linh cảm nếu để hắn nói nữa e là sẽ nói ra bí mật của nàng.
"Hỏa phụng hoàng. Ngươi phóng hỏa giết người, hôm nay ngươi muốn đại khai sát giới hay sao? Tại chỗ này làm điều xằng bậy chính là muốn đối nghịch cùng tam giới."
"Ha ha."
Hứa Tư Hàn cười một tràn lớn.
"Đối nghịch hay không đối nghịch thì cũng chỉ từ miệng các người mà ra! Nói thẳng tức là thẳng, nói cong tức là cong. Ta đã bị các ngươi nói là yêu quái, vậy thì hôm nay ít nhất cũng phải làm xứng danh mình chứ!"
"Ngươi..."
"Minh Kính Hà, có những chuyện bà nên biết điểm dừng, còn không biết giới hạn thì chắc chắn đá nát vàng tan!"
Vừa dứt lời, Hứa Tư Hàn liền vung tay một cái lập tức hỏa quang ập đến, lần nữa một dãy cung điện nguy nga liền sập đổ. Tiếng la hét thất thanh vang lên.
Hứa Tư Hàn cười một trận lớn rồi vụt cánh bay đi.
***
Sau khi rời khỏi thiên giới, Hứa Tư Hàn không trở về Huyền Môn cung mà ngừng lại ở rừng đào tám dặm dưới chân Thiên Hoa sơn.
Nhìn thấy hắn đứng đó ngẩn người Minh Tường Lan liền hỏi hắn.
"Ngươi... có quyến luyến với nơi này hay sao?"
Tư Hàn liền thở dài một hơi.
"Ngọn cỏ gốc cây ở đây đều đã từng thuộc về ký ức của ta."
"Vậy vì sao phải từ bỏ?"
"Ta không từ bỏ, chỉ là... tất cả đã rời bỏ ta. Cho dù có cố gắng níu kéo, cuối cùng cũng không được gì."
Minh Tường Lan không trả lời, chỉ đi về phía trước. Bạch y trong gió khẽ phiêu phiêu. Tư Hàn nhìn thấy thì cũng chậm rãi theo chân nàng.
"Ta cũng đã từng từ bỏ một người..."
"Ai?"
Tư Hàn khàn giọng hỏi nàng. Ánh sáng mặt trời chói lọi đâm vào mắt hắn một mảng đau.
Minh Tường Lan không trả lời, đáy mắt nàng phảng phất chút buồn thương.
"Hơn chín trăm năm trước ta cũng từng cất giữ hình bóng một người trong lòng. Người đó tài hoa trác tuyệt... vừa nhìn ta đã vô cùng yêu thích. Chỉ là chàng có một chút lạnh lùng, hoặc giả là vô tâm? Khi đó chàng ngoài nghiên cứu y thuật thì không còn quan tâm đến chuyện gì khác. Cái gì là danh vọng cái gì là địa vị chàng đều không để ý. Có lẽ vì như vậy mà ta và chàng đã không thể ở bên nhau."
"Vì sao? Vì sao hai người yêu nhau nhưng không được ở bên nhau chứ?"
Tư Hàn vừa nói vừa nhớ đến bản thân mình. Mà không đúng, là hắn yêu Hoàng Thiên Ngạo nhưng không được đáp lại.
"Ta không biết, có thể nói là ý trời đi!"
Minh Tường Lan ngừng lại vươn bàn tay hứng một cánh đào đang bay bay trong gió. Gương mặt nàng lúc này xinh đẹp tuyệt trần, giống như tiên tử bị đọa chốn hồng trần, mỏng manh, không thật.
"Năm đó vì phụ thân chê chàng không xứng với ta nên đã ép gả ta cho một người khác. Trong lúc ta đã mang trong mình cốt nhục của chàng..."
Minh Tường Lan ngẩn ngơ nhìn ra mặt hồ xanh biếc đang gợn sóng lăn tăn ngoài kia.
"Thế lực của người kia rất lớn, nghe nói chàng cùng hắn đã từng giao đấu, chàng vì vậy mà bị phế đi nội công, cả đời ngoài hành y thì không thể dùng đến pháp lực của mình nữa. Vì vậy ta đã nói không muốn ở bên người kém cỏi như chàng, muốn chàng quên ta đi... chàng vì vậy mà tổn thương đã rời khỏi thiên giới, sau đó mai danh ẩn tích, cũng không còn ai nhìn thấy chàng

1 2 »