"Sư phụ lừa gạt ta, tại sao lại gạt ta chứ? Nếu người không yêu ta thì vì sao lại ôm ta? Vì sao lại ở bên cạnh ta? Rốt cuộc từ đầu đến cuối người xem ta là cái gì?"
Tư Hàn vừa nói vừa đấm vào lồng ngực Hoàng Thiên Ngạo, nước mắt rơi xuống thấm đẫm ngực áo y.
"Trả lời ta đi, từ đầu đến cuối rốt cuộc người xem ta là cái gì chứ?"
Hắn nhỏm người dậy nhìn sâu vào đáy mắt Hoàng Thiên Ngạo. Lúc này đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia, hắn chợt nhớ đến cảnh tượng lúc nãy mình thấy ở phòng công chúa. Tư Hàn rũ mắt liền nhìn thấy trên cổ y vậy mà lại có một dấu răng còn rất mới.
Hắn khẽ nuốt xuống một cái rồi ngồi thẳng dậy, nước mắt nóng hổi cũng chảy xuống cằm. Hắn cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹn, khó nhọc nhíu nhíu mày, bờ môi run rẩy lợi hại.
"Người có thể cho ta biết... người... đã từng có một khoảnh khắc nào thật lòng yêu ta chưa?"
Hắn hơi cúi đầu nhìn chằm vào Hoàng Thiên Ngạo chờ đợi một tiếng trả lời.
"Chưa từng!"
"Ha."
Tư Hàn trong cổ họng vô thức bật ra một âm thanh uất nghẹn. Hắn cắn chặt khớp hàm toàn thân run rẩy, cảm thấy trái tim trong lồng ngực từng trận nhói lên, tâm đau, hắn đang vô cùng đau đớn.
"Từ đầu đến cuối các người mang ta về đây... là để hóa giải hàn khí cho người hay sao?"
Hoàng Thiên Ngạo yên lặng thật lâu, lát sau khàn khàn giọng.
"...Phải!"
Hứa Tư Hàn bất giác nhắm nghiền mắt. Hắn bỗng giương bàn tay run run lên lau khô nước mắt trên mặt mình. Rồi từ từ rời khỏi thân thể Hoàng Thiên Ngạo bước xuống đất ngẩng đầu bật ra một tràn cười.
"Ha ha... Thì ra là như vậy... quả nhiên, sư phụ chưa từng yêu ta..."
Hắn há miệng thở ra một hơi rồi ngẩn người nhìn qua cửa sổ, tròng mắt đỏ ửng giăng đầy tơ máu. Thiên Hoa sơn đã từng là nơi hắn lớn lên vậy mà hiện tại không còn một chút quen thuộc. Người trên giường kia đã từng là kẻ khiến hắn yêu đến chết đi sống lại, yêu hơn cả sinh mệnh mình, nhưng mà cuối cùng y lại nói chỉ xem mình là thuốc. Tư Hàn hít mũi một cái, lẩm bẩm mấy câu.
"Hóa ra, tất cả các người từ đầu đến cuối đều chỉ lợi dụng ta, lợi dụng cả tâm hồn và thể xác ta... Hóa ra cái gì là nghĩa phụ, cái gì là huynh đệ, cái gì là người yêu... tất cả chỉ do một mình Hứa Tư Hàn ta suy tâm vọng tưởng mà thôi. Đáng lắm... đáng lắm! Ha ha ha."
Hắn bỗng quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Ngạo, lúc này đáy mắt hắn chỉ còn lại lệ khí.
"Hoàng Thiên Ngạo, ta hận ngươi! Cuộc đời này ta làm sai nhất chính là yêu phải một kẻ như ngươi, hận nhất là đã trao chân tình cho một kẻ không đáng. Trách chỉ trách ta ngu muội mà thôi! Vĩnh viễn ta sẽ không bao giờ đặt chân đến Thiên Hoa sơn nữa. Sau này gặp lại chính là kẻ thù."
Dứt lời, hắn nhoáng một cái nhảy ra cửa sổ. Bên ngoài thị vệ nhìn thấy gương mặt Hứa Tư Hàn bại lộ dưới ánh mặt trời liền la hét thất thanh.
"Hỏa phụng hoàng, là Hỏa phụng hoàng!"
Chuông cảnh báo được gióng lên rền rã. Lập tức tiếng bước chân rầm rập kéo đến vây kín xung quanh biệt viện của Hoàng Thiên Ngạo.
Hôm nay Thiên Hoa sơn đặc biệt đông đúc. Những thủ lĩnh của các môn phái lớn cũng vừa kịp đến. Ngày mai chính là nghị sự bàn bạc cách tiêu diệt Hỏa phụng hoàng.
Thật không ngờ, nghị sự chưa diễn ra thì Hỏa phụng hoàng lại đứng sờ sờ trước mặt. Bọn họ ai nấy sắc mặt đều căng thẳng, có người sợ hãi, có người nhìn Tư Hàn đầy sát khí. Bọn chúng cơ bản chỉ nghe sấm truyền và lời đồn đãi về Hỏa phụng hoàng chứ chưa từng thực sự giáp mặt, cho nên có chút không biết thực lực ra sao.
Trên mái nhà rất nhiều người rút pháp khí chờ sẵn. Một lưới thiên tằm đã giăng kín trên đầu ngăn không cho Tư Hàn bay lên.
Tư Hàn giương đôi mắt mờ mịt nhìn ra xung quanh. Hắn từ đầu đến cuối đều không di chuyển một bước. Hắc bào trong gió khẽ tung bay.
Hắn nghĩ mình cơ bản chưa từng làm hại ai, vì sao chỉ vì hắn là Hỏa phụng hoàng mà bọn người kia liền muốn đoạt mạng mình chứ? Hắn không hiểu, một chút cũng càng không hiểu.
Rất nhanh đệ tử Thiên Hoa sơn đã tập hợp đầy đủ, gươm giáo tua tủa vây thành một vòng quanh Hứa Tư Hàn. Bạch Nghiên và Kỳ Thịnh đều xuất hiện nhìn hắn e dè. Vũ Triệt cùng binh lính hộ vệ của thiên giới cũng nhanh chóng tiến đến.
"Hứa huynh đệ? Sao lại là ngươi?"
Nhìn thấy Tư Hàn y liền giật mình một cái, người này lại chính là Hỏa phụng hoàng hay sao? Ở núi Thúc Lĩnh hắn đã từng cứu y một mạng.
Tư Hàn nghe Vũ Triệt hỏi nhưng không trả lời, hắn chỉ giương đôi mắt trống rỗng nhìn những người xung quanh. Bọn họ dường như đang khát máu của hắn.
Bỗng dưng, Tư Hàn cảm thấy nhân sinh quá đỗi chán chường, hôm nay hắn không chết thì những kẻ này nhất định cũng sẽ truy cùng diệt tận.
"Hứa Tư Hàn, nơi này dù gì cũng từng nuôi ngươi lớn khôn, hôm nay ngươi đến đây là muốn lấy oán báo ân hay sao?"
Người nói chính là Kỳ Thịnh. Từ trước đến nay y cùng hắn không có bất kỳ ân oán gì như hắn cùng Bạch Nghiên. Nhưng Kỳ Thịnh khi nhìn thấy hắn bị oan cũng chưa từng vì mình nói ra lời công đạo.
Nghe Kỳ Thịnh nói lời này những người xung quanh liền vang lên tiếng xầm xì to nhỏ, liên tục chỉ trỏ vào mặt hắn.
"Nó là yêu quái, làm sao biết cái gì là báo ân?"
"Đúng đúng, chỉ là một thứ đáng ghê tởm mà thôi!"
"Mau giết nó đi, hôm nay có các vị thượng thần và thủ lĩnh các môn phái đều ở đây, nhất định không cho nó cơ hội sống sót!"
"Giết! Giết!"
Xung quanh vang lên tiếng ồn kinh thiên động địa, Tư Hàn cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung. Giờ đây, tại chỗ này không có bất kỳ ai giương cánh tay ra nắm lấy hắn, không có bất kỳ ai cho hắn một chỗ tựa vào. Hắn liếc nhìn về cửa phòng Hoàng Thiên Ngạo, cửa vẫn đóng im ỉm. Xem ra người này cũng muốn hắn chết.
Tư Hàn bất giác ngẩng mặt nhìn trời cười lớn một tiếng.
"Ha ha ha."
Mắt từ lúc nào chỉ còn lại lệ khí, ấn ký ở đuôi mắt hiện lên đỏ rực, hỏa khí bùng ra làm cho xung quanh bắt đầu nóng lên. Ai nấy đều nhìn nhau âm trầm.
"Hay cho một câu lấy oán báo ân!"
Bỗng dưng Tư Hàn đảo mắt nhìn xung quanh, bọn người kia liền không khỏi lùi lại.
"Các người miệng luôn nói lời nhân nghĩa đạo đức, nhưng từ đầu đến cuối chỉ mang ta về đây lợi dụng. Nếu đã lợi dụng thì lẽ ra cũng nên đối xử với ta tốt một chút chứ?"
Tư Hàn lắc lắc đầu.
"Nhưng không có!"
Hắn nhếch môi lên cười.
"Nuôi dưỡng hay sao? Không phải, là các người đang nuôi một con vật, cho ăn cho uống rồi ra tay đánh đập khi chướng mắt! Ở đó nói lời nhân nghĩa với ta hay sao? NGỤY QUÂN TỬ!"
Lúc này trong phòng Bạch Hổ đi đi lại lại, còn Huyền Vũ ngồi trên bàn bình thản uống trà.
"Nhị ca, Hỏa phụng hoàng ở ngoài kia rồi, chúng ta không bắt nó hay sao?"
"Đại ca đã nói đây là chuyện nhà của huynh ấy. Để huynh ấy giải quyết đi."
"Nhưng mà..."
"Yên tâm, đại ca tự biết cân nhắc! Cứ ngồi chờ đợi, lúc cần thiết chúng ta sẽ ra tay."
Bên ngoài đám đông vẫn vây quanh Hứa Tư Hàn. Sau khi nghe hắn nói vậy cả đám đều nhao nhao.
"Quả nhiên yêu ma ăn cháo đá bát, Thiên Hoa sơn nuôi phí hắn rồi!"
"Hỏa phụng hoàng nên giết từ khi sinh ra, Thiên Hoa sơn vì sao lại mang nó về đây chứ?"
"Nghiệp chướng, quả nhiên chính là nghiệp chướng!"
Xung quanh càng nói càng loạn, Bạch Nghiên bất giác tiến về phía trước chỉ vào mặt Tư Hàn.
"Hứa Tư Hàn, mấy năm nay ta dạy ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi!"
Tư Hàn nhìn Bạch Nghiên nhếch môi lên cười, trong đáy mắt chỉ toàn là khinh miệt.
"GIẢ DỐI!"
Hắn không thèm nhìn Bạch Nghiên nữa mà nhìn về đám người kia.
"Vì sao các người muốn lấy mạng ta? Ta đã giết người nhà ngươi sao? Hay ngươi? Hay là các người?"
Hắn ngừng lại một lúc.
"Yêu ma sao? Ai cho các người cái quyền mắng ta? Là ngươi, là ngươi, hay là HẮN?"
Tư Hàn vừa nói vừa chỉ tay vào trong phòng Hoàng Thiên Ngạo. Bên ngoài ồn ào từ nãy đến giờ hắn không tin y không nghe thấy.
"Ta sinh ra làm chủ sinh mệnh của mình. Từ nay trở đi ta và người Thiên Hoa sơn ân đoạn nghĩa tuyệt. Một chút dính líu cũng không còn!"
Dứt lời, hắn liền tiến lên vài bước định rời khỏi. Bạch Nghiên nhíu nhíu mày. Hiện tại các vị thượng thần và thái tử thiên giới đều có mặt ở đây, cho nên hắn tin tưởng Hỏa phụng hoàng sẽ không dám làm loạn.
"Hứa Tư Hàn, ngươi buông tay chịu trói đi. Hôm nay thượng thần Bạch Hổ, Huyền Vũ đều ở đây, chỉ cần ngươi đầu hàng, chúng ta sẽ cho ngươi một cơ hội được chết toàn thây."
Tư Hàn liền nghiêng đầu khó tin nhìn Bạch Nghiên, bất giác khóe môi nhếch lên một cái.
"Vậy sao? Nhị sư thúc, bao nhiêu năm nay nhờ sư thúc mà ta ăn không ít khổ. Nên hôm nay nếu có chết thì nhất định cũng lôi sư thúc theo!"
Dứt lời, Tư Hàn xoay tay một cái từ lòng bàn tay liền bùng ra ngọn lửa đỏ rực. Xung quanh lập tức lùi về phía sau vài bước.
Hứa Tư Hàn mím môi một cái bung tay tung một chưởng về phía Bạch Nghiên. Thiên hỏa thành luồng xoắn tới như muốn nuốt chửng y.
Vũ Triệt từ phía đối diện liền bay đến chắn trước mặt Bạch Nghiên, dùng kiếm khí xoay tay liên tục hóa giải thiên hỏa.
"Lập trận!"
Kỳ Thịnh hét lên một tiếng, xung quanh liền xếp thành hình lục giác tung chưởng tạo nên một phong ấn thật lớn chặn lại thiên hỏa của Hứa Tư Hàn.
Hắn bay lên không trung. Bên dưới liên tục phát công. Tầng tầng kết giới xộc đến đánh vào người Tư Hàn.
"Kết. Kết. Kết!"
Hắn bay là đà về phía sau né trái tránh phải. Một kết giới cắt trúng mảnh vải cột tóc bung ra, tóc đen dài như tảo biển liền bay bay trong gió.
"Kết!"
Bên dưới lại phát công, kết giới sắc bén như mũi kiếm xuyên vào da thịt hắn đau đớn. Vài mảnh trượt qua gò má, máu tươi liền chảy dọc xuống cằm.
Tư Hàn tung mình lên không liền bị lưới thiên tằm trùm đến làm cả người té ngã trên mặt đất. Người xung quanh lập tức vây đến liên tục chém xuống.
"A!!!!!!!!"
Tư Hàn nghiến răng nghiến lợi cắn xuống nhịn đau. Bỗng dưng hắn gầm lên một tiếng, tròng mắt đỏ rực, 'bùm' một cái hỏa khí liền phụt ra bao bọc quanh thân thể hắn. Người xung quanh bị hất văng té nhào ra ngoài.
Lúc này Vũ Triệt cầm trường kiếm tiến lên trước mặt Tư Hàn. Dường như y không bị hỏa khí của hắn làm cho chùn bước. Tư Hàn toàn thân hắc bào nên không phát hiện hắn bị thương, nhưng mà nơi hắn nằm đều đã nhầy nhụa máu tươi.
"Vũ Triệt, ngươi đối với ân nhân cứu mạng mình cũng muốn giết sao?"
Tư Hàn khàn khàn giọng hỏi một câu. Hắn nhớ trước đây mình đã từng dùng thân thể chắn cho y không bị Hoàng Thiên Ngạo giết. Nhưng mà hiện tại y cũng muốn giết mình. Hóa ra, trên đời này quả nhiên không có cái gọi là chân tình. Chỉ có một mình hắn ngu ngốc mang trái tim thành kính dâng tặng cho kẻ khác.
Vũ Triệt hơi nhíu mày.
"Hứa Tư Hàn, dừng tay đi, ngươi tiếp tục như vậy thì sau này nhất định tam giới sẽ không buông tha cho ngươi."
"Dừng tay sao? Từ đầu đến cuối ta đã từng ra tay hay chưa? Chưa từng! Nhưng mà ngươi nhìn ta xem... máu... khắp nơi đều là máu."
Tư Hàn bỗng ngừng lại một chút.
"Các ngươi đã muốn giết ta như vậy. Được! Vậy thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện."
Dứt lời, hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại gầm lên một tiếng. Hỏa khí bùng ra, lưới tằm liền nổ tung không còn một mảnh. Gió lớn ào ạt thổi đến, lá cây cuộn thành luồng bay tán loạn trong không trung. Người xung quanh kinh hãi lùi lại mở ra kết giới chắn trước mặt.
Tư Hàn lập tức đứng dậy, giương đôi mắt đỏ rực nhìn xung quanh nhếch môi lên cười rồi khẽ liếc về cửa phòng vẫn đóng kín của Hoàng Thiên Ngạo.
Giờ phút này y vẫn không xuất đầu lộ diện. Có lẽ chuyện sinh tử của mình sớm đã không còn liên quan đến y nữa. Hắn nhìn xuống những ngón tay máu đang rơi trên mặt đất mà không rõ tư vị gì. Chỉ cảm thấy hôm nay mình triệt để đã nhìn thấu nhân sinh.
Tư Hàn ngẩng đầu nhắm nghiền mắt hít một hơi, nếu như chúng sinh đã phụ ta thì vì sao ta còn xem trọng họ chứ? Bất giác, trong đầu hắn có một thắc mắc, nếu như lúc này hắn ra tay với bọn họ thì Hoàng Thiên Ngạo sẽ giết hắn chứ?
"Công chúa, đừng chạy loạn, công chúa!"
Bỗng dưng Vũ Yên Chi nghe náo loạn thì chạy ào ra ngoài liền giương đôi mắt mờ mịt nhìn Hứa Tư Hàn đang bị mọi người vây quanh.
"Tiểu tử khốn kiếp!"
Dứt lời, nàng chạy đến níu tay Vũ Triệt.
"Ca ca, hắn, là hắn ăn hiếp muội!"
Vũ Triệt nhìn thấy Yên Chi thì liền trợn mắt một cái.
"Muội... muội làm cái gì ở đây?"
"Muội đi theo ca ca mà!"
"Vào trong!"
"Ca ca?"
"VÀO TRONG!"
Tư Hàn bất giác nhếch môi lên.
"Tiểu công chúa sao? À không... sư mẫu, sư mẫu của ta. Đến đúng lúc lắm!"
Tư Hàn híp mắt một cái, nếu lúc này hắn làm tổn thương Vũ Yên Chi, Hoàng Thiên Ngạo sẽ đến không? Sẽ vì nàng mà giết hắn không? Hắn bỗng giương tay từ trên cao giáng xuống một chưởng.
"Yên Chi!"
Vũ Triệt hét lên một tiếng rồi nhào đến chắn trước mặt muội muội mình, tung một chưởng về phía Tư Hàn. Thứ y dùng là chân hỏa của phụng tộc, hai luồng hỏa khí chạm vào nhau liền nổ 'bùm' một cái tạo thành một chấn động nhỏ xung quanh.
Tư Hàn liền bay lên cao. Vũ Triệt cũng đuổi theo. Vốn dĩ y đối với Hứa Tư Hàn còn chút ân tình vì trước đây hắn từng cứu mình. Nhưng mà Vũ Yên Chi là muội muội của y, nàng cùng hắn cũng không có thâm thù đại hận gì, chiêu vừa rồi rõ ràng là muốn đoạt mạng nàng.
"Hứa Tư Hàn, ngươi không phân biệt thị phi, vậy hôm nay ta sẽ cùng với người Thiên Hoa sơn tiêu diệt ngươi. Đừng nói chúng ta ỷ đông hiếp yếu!"
Tư Hàn liền cảm thấy tức cười.
"Ha ha. Ỷ đông hiếp yếu sao? Để xem..."
Dứt lời, Vũ Triệt lập tức xoay trường kiếm trong tay phát ra một luồng chân hỏa vô cùng mạnh mẽ đánh về phía Tư Hàn. Hắn nhíu mày một cái rồi lộn nhào lên trên, lướt qua mấy dãy nhà Thiên Hoa sơn, Vũ Triệt liền đuổi theo liên tục tung chưởng về phía hắn. Bên dưới không ít người phóng ra kết giới đánh lén hắn.
Bất giác Tư Hàn liếc xuống đất nhìn thấy Vũ Yên Chi đang loay hoay đứng một mình liền tung một chưởng đến. Chỉ trong chớp mắt một bóng trắng vụt đến ôm lấy Vũ Yên Chi bay lên, thiên hỏa va vào một tòa nhà nổ tung. Khói bụi mịt mù.
Là Hoàng Thiên Ngạo, y đang ôm công chúa trong lòng mà giương đôi mắt không chút cảm xúc nhìn về hướng này. Hứa Tư Hàn nhe răng ra cười, nước mắt cũng chảy tràn xuống. Khi nãy hắn bị người ta đánh y cũng chưa từng xuất đầu lộ diện, vừa rồi hắn đánh đến công chúa thì y liền hiện thân. Quả nhiên, đối với ái nhân trong lòng thì ra sức bảo vệ.
Nghe người ta nói là một chuyện, chính mắt mình nhìn thấy lại là một chuyện khác. Hắn không để ý Vũ Triệt nữa, bỗng dưng ngẩng mặt gào lên một tiếng, đôi cánh từ trong thịt chui ra ngoài, toàn thân hộ giáp vàng kim sáng loáng bao bọc lấy thân thể hắn.
Hứa Tư Hàn nhìn Hoàng Thiên Ngạo cười lớn một tiếng.
"Thiên hạ phụ ta vậy ta cũng phụ thiên hạ!"
Dứt lời, hắn gầm lên, mây đen trên trời tụ lại, những ngọn núi xung quanh Thiên Hoa sơn bỗng dưng rung chuyển, khói bốc lên ngút ngàn.
"Ầm ầm."
Từng tiếng nổ long trời lở đất vang lên, dung nham từ các ngọn núi bỗng tràn ra.
"Núi lửa, núi lửa phun trào rồi!"
Dưới kia nghe thấy tiếng la hét thất thanh, khói bụi bay mù mịt, lửa nóng hừng hực phóng đến.
Hứa Tư Hàn đập cánh bay vút lên bầu trời, hắn gầm một tiếng lửa đỏ như trùm kín Thiên Hoa sơn.
"Tiểu Thất, ngừng tay đi!"
Bất giác Hoàng Thiên Ngạo bay lên không trung chắn trước mặt hắn. Nhìn thấy máu tươi trên mặt cùng cổ hắn, bàn tay dưới gấu áo Hoàng Thiên Ngạo siết chặt lại thành quyền.
Nhìn thấy y chắn trước mặt mình, Tư Hàn nhếch môi lên cười.
"Hoàng Thiên Ngạo, ngươi nghĩ mình là ai? Có thể sai khiến được ta hay sao? Tất cả những gì các ngươi đã đối xử với ta, hôm nay ta một lần mà tính sổ hết! Các người sống hay chết sớm đã không còn liên quan đến ta nữa."
Dứt lời, Hứa Tư Hàn bất giác hóa thành Hỏa phụng hoàng khổng lồ bay vút lên không trung rồi lộn nhào xuống Thiên Hoa sơn liên tục phóng hỏa. Bên dưới tiếng la hét thất thanh, tiếng người gào thét vang dội cả một góc trời.
Hoàng Thiên Ngạo đuổi theo, xoay tay một cái, chưởng lực phát ra đâm đến cứa vào bụng Hỏa phụng hoàng, nó liền gào lên.
"Roak. Roak."
Nhưng nó không ngừng lại, tiếp tục phóng hỏa xuống rừng người bên dưới. Lúc nãy những kẻ muốn muốn giết nó hiện tại chạy tán loạn, có người chết, có người bị thương nằm rên la trong biển lửa.
Bỗng dưng trên trời đổ xuống một trận mưa lớn. Huyền Vũ biến thân thành một thần rùa khổng lồ với một con rắn quấn quanh mình lao vút lên không trung liên tục phun nước. Thiên hỏa gặp mưa do thượng thần Huyền Vũ tạo ra liền yếu rồi tắt dần.
Hỏa phụng hoàng không cam tâm liền đảo cánh. Bỗng dưng từ bên hông Bạch Hổ hóa thân thành hổ trắng, sức mạnh cùng tốc độ kinh hoàng trong chớp mắt phóng đến dùng vuốt xuyên vào cổ Hỏa phụng hoàng một cái, làm nó bất ngờ ngã nhào xuống. Chỉ trong chớp mắt hiện hình thành Hứa Tư Hàn lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Cổ một mảng máu tươi đầm đìa.
"Tiểu Thất!"
Hoàng Thiên Ngạo từ trên cao phóng xuống, Hứa Tư Hàn trợn trừng mắt phóng lên, chỉ trong chớp mắt hắn đã vươn tay siết lấy cổ Hoàng Thiên Ngạo, híp mắt gầm lên một tiếng.
"LÀ NGƯƠI PHỤ TA!!!!!!!!!!"
Lập tức ngọn lửa đỏ trùm đến nuốt chửng lấy cả hắn cả Hoàng Thiên Ngạo. Móng vuốt từ lúc nào đã chui ra khỏi thịt bấm vào cổ Hoàng Thiên Ngạo, máu chảy xuống ướt tay hắn.
Bất giác từ sau lưng Bạch Hổ phóng đến, Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy liền nắm lấy cổ tay Tư Hàn hất hắn văng đi va vào mái nhà ngã xuống đất ói ra một ngụm máu.
Vì Tư Hàn bất ngờ bị đẩy đi, Bạch Hổ không kịp thu công, liền đập vào mặt Hoàng Thiên Ngạo đẩy y ngã xuống.
"Đại ca!"
Huyền Vũ bên dưới vừa định bay đến chỗ Tư Hàn bỗng dưng bị Hoàng Thiên Ngạo nắm lại.
Hứa Tư Hàn lồm cồm đứng dậy trợn mắt nhìn xung quanh. Bỗng dưng trên bầu trời xuất hiện một đám mây rất lớn. Sấm sét vang trời khiến bên dưới ngẩng đầu không khỏi nhíu mày.
"Ma chướng, là ma chướng!"
Người bên dưới lập tức rút gươm giáo ra, ai nấy vẻ mặt đều hết sức căng thẳng. Huyền Vũ liền đứng dậy chắn trước mặt Hoàng Thiên Ngạo và Bạch Hổ.
"Ma tôn, thuộc hạ đến đón ngài!"
Lục Mạch cùng hàng ngàn yêu ma hiện thân trên bầu trời gọi lớn. Tư Hàn há mồm thở dốc, tay ôm lấy bụng mình chặn đi máu đang tuôn ra xối xả. Hắn giương mắt liếc nhìn Hoàng Thiên Ngạo một cái rồi lập tức bay lên bầu trời.
Lục Mạch liền mỉm cười nhìn bên dưới.
"Hỏa phụng hoàng là ma tôn của ma giới. Các người tại chỗ này ra tay cùng ma tôn. Món nợ này từ từ sẽ tính với các ngươi."
Dứt lời, Lục Mạch nhìn Tư Hàn.
"Ma tôn, trở về thôi. Trận chiến ngày hôm nay tạm thời gác lại, hẹn ngày khác tái chiến!"
Dứt lời sóng gió ầm ầm rút đi, trên bầu trời sớm đã không còn nhìn thấy hình bóng Tư Hàn đâu nữa. Hoàng Thiên Ngạo tay siết lại thành quyền giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn về hướng kia.
"Tiểu Thất, hôm nay ta để ngươi rời đi cũng là vì tương lai của chúng ta. Ở lại đây ta sẽ không có cách bảo vệ ngươi tốt. Đến ma giới là thích hợp nhất! Đi đi... năm sau nếu ta bình an vượt qua thiên kiếp nhất định đến đòi ngươi về!"
"Đại ca, không đuổi theo sao?"
Bạch Hổ tiến đến nhìn Hoàng Thiên Ngạo. Huyền Vũ liền liếc hắn một cái.
"Không cần!"
Hoàng Thiên Ngạo khàn khàn giọng rồi bỏ lại những người khác từ từ vào trong phòng. Bên ngoài Huyền Vũ chủ trì đại cuộc xử lý tàn dư sau cuộc chiến.
(Hỏa phụng hoàng tại Thiên Hoa sơn. Fanart vẽ bởi Nguyệt Thần)
***
Sau khi vào phòng, Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy Ngâm Tuyết đang đứng ở một góc, từ đầu đến cuối hắn đều thấy hết chuyện bên ngoài, chỉ là không xuất hiện mà thôi.
"Đại thống lĩnh!"
"Đi đi, lúc này... nó đang cần ngươi!"
Ngâm Tuyết khẽ thở dài. Cuộc nói chuyện ngày hôm qua giữa hai người bọn họ hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
"Đại thống lĩnh, nếu như Lục Mạch thực sự lợi dụng tiểu Thất thì sao?"
"Ngâm Tuyết. Lúc này ở trong thiên hạ, nơi nào sẽ là chỗ ở an toàn nhất cho tiểu Thất?"
"Là... ma giới!"
"Đúng vậy! Lục Mạch muốn lợi dụng tiểu Thất để khuấy đảo thiên hạ, cho nên hắn nhất định đợi đến lúc tiểu Thất yếu lòng nhất sẽ xuất hiện dụ dỗ."
"Vậy... sao đại thống lĩnh còn..."
"Hiện tại hàn khí trong người ta tích tụ đã đến cực hạn rồi. Trong một năm này ta không thể bảo vệ cho tiểu Thất. Tam giới không chỉ có Bạch Hổ và Huyền Vũ, mà còn rất nhiều người khác có sức mạnh. Cho nên ta không thể lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để cứu người. Chỉ có chỗ của ma giới là bọn người kia không dám đến..."
"Nhưng nếu như tiểu