Hỏa Phụng Hoàng

Chương 13: RỜI KHỎI THIÊN HOA SƠN




Mấy ngày rồi Hoàng Thiên Ngạo vẫn không có một chút tung tích nào. Cả Ngâm Tuyết cùng Ngụy Trình cũng không thấy đâu. Kiếm Phong Chi đều giúp Bạch Nghiên chủ trì đại cuộc. Người đến từ các môn phái khác đã tập hợp đầy đủ ở Thiên Hoa sơn, nhưng đại thống lĩnh không có ở đây, chúng sinh lại chìm trong những ngày mưa bão không ngừng, ai nấy đều không biết rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
"Các vị xin hãy bình tâm. Đại thống lĩnh hẳn sẽ sớm quay về. Vài ngày nữa trời cũng sẽ ngừng mưa."
Bạch Nghiên ngồi trên ghế cao cùng Kỳ Thịnh và Kỳ Anh không ngừng trấn an những người bên dưới.
Hiện tại bên trong chính điện đã không ít lời ra tiếng vào. Bọn họ nhìn bầu trời đen kịt mà không khỏi khiếp sợ. Ai nấy đều lo lắng cho thân nhân và môn sinh của môn phái mình đang ở nơi xa. Bọn họ không biết đến khi nào trời mới ngừng mưa nữa.
Sau khi mọi người lũ lượt rời khỏi chính điện trở về phòng nghỉ thì Kỳ Anh mới khàn khàn giọng.
"Nghe nói người của thiên giới đi cầu thượng thần Huyền Vũ, không biết ngài ấy có chịu đến phương Đông một chuyến hay không!"
Bạch Nghiên không nói gì, chỉ nhìn ra làn mưa trắng trời bên ngoài. Hắn hơn ai hết hiểu rõ trận chiến năm xưa. Càng hiểu rõ Chu Tước có vị trí như thế nào trong lòng Hoàng Thiên Ngạo. Năm đó hắn cùng với Kỳ Thịnh cũng từng đến nơi tu đạo của Hoàng Thiên Ngạo, và nhìn thấy rất nhiều thứ.
Năm đó Chu Tước trước khi tan thành khói bụi, Hoàng Thiên Ngạo nhanh chóng lấy được một mảnh nguyên thần của y phong ấn vào một viên linh châu. Mấy năm nay bảo tháp nơi cất giữ linh châu đó luôn là cấm địa của Thiên Hoa sơn, được canh phòng cẩn mật. Biết rằng thứ đó rất quan trọng nhưng cũng không nghĩ khi mất đi thì Hoàng Thiên Ngạo lại trở nên điên cuồng như vậy.
***
Lúc này Tư Hàn đang ngồi trong động thất thần lắng nghe tiếng mưa rơi rền rã ngoài kia. Hắn ngồi một mình, thân thể đơn bạc, nệm chăn đều không có. Giường đá lót rơm cũng đã nhiều ngày.
Hoàng Thiên Ngạo đã rời khỏi Thiên Hoa sơn nửa tháng không một tung tích. Không ai biết y đi đâu, cũng không biết đến khi nào trời sẽ ngừng mưa.
"Tiểu Thất!"
Từ lúc nào trước mũi xuất hiện thêm một cái đùi gà. Nhưng Tư Hàn một chút vui vẻ cũng không có. Kiếm Phong Chi nhìn thấy hắn uể oải như vậy thì vô cùng ngạc nhiên, bất quá không lâu, y liền nằm xuống giường rơm, cầm đùi gà lên làm động tác giả nhai nhai.
"Ngươi không ăn đại sư huynh ăn hết đó!"
Tư Hàn không trả lời y mà nằm sấp xuống bên cạnh, đến mắt cũng không thèm mở.
Kiếm Phong Chi liền giơ tay lên trán Tư Hàn sờ sờ một cái. Không xong rồi, tiểu sư đệ ham ăn của y nay đã chê cơm, vậy đâu có được, hẳn là bệnh đi?
Nhưng Hỏa phụng hoàng ngoài bị thương thì còn bị bệnh hay sao chứ? Y hơi giật mình một cái.
Từ nhỏ đến lớn, Tư Hàn trừ khi bị roi tiên đánh làm cho phát sốt thì hắn chưa từng bị thời tiết làm cho bệnh hoạn bao giờ. Cho nên tiểu Thất chán ăn thì nhất định là trong người không khỏe rồi.
"Đệ không sao chứ?"
"Đại sư huynh!"
"Hửm?"
"Huynh có từng yêu thích một người nào đó hay chưa?"
"Yêu thích?"
Kiếm Phong Chi gãi đầu một cái, cũng quên mất bệnh tật của tiểu sư đệ nhà mình.
"Lúc xuống núi ta có nhìn mấy vị cô nương rất xinh đẹp đi... bất quá..."
"Hửm?"
Tư Hàn xoay đầu nhìn Phong Chi một cái.
"Bất quá ta chưa kịp yêu thích các nàng!"
"Vì sao?"
"Vì các nàng là yêu quái, chúng ta là người diệt yêu, cho nên mặt mũi các nàng thế nào ta còn chưa kịp nhìn kỹ!"
Kiếm Phong Chi vốn không hiểu phong tình. Y xưa nay trong đầu óc chỉ nghĩ tình yêu là giữa nam và nữ, còn nam nam gì đó y chưa từng nghĩ đến.
Thỉnh thoảng có nghe Lục Niên nói, nhưng y cho rằng đó đều là những thứ xằng bậy của thế gian không nên nghĩ đến. Huống chi dưới kia cô nương nhiều như vậy, sau này khi xuất sơn, y nhất định tìm một cô nương dịu dàng mà kết bái phu thê. Sau đó bọn họ sẽ đi đến một nơi nào đó để xây dựng nhà cửa. Như vậy cũng rất tốt không phải sao?
Cho nên, bao nhiêu năm nay Tư Hàn si tình sư phụ như vậy mà Kiếm Phong Chi cũng không hề hay biết. Y vừa không để ý vừa là đầu gỗ, cho nên cái gì là tình yêu thì càng chưa thể hiểu được.
"Nhưng mà đệ có thể hỏi Ngụy Trình. Đợi hắn về ta sẽ hỏi hắn giúp đệ!"
"Lục sư huynh?"
"Phải. Thời gian trước Ngâm thúc nói hắn đang thất tình nên tính cách có chút khó ở, còn kêu bọn ta cẩn thận đừng chọc đến hắn."
"Nha..."
Tư Hàn nha lên một tiếng không tung tích liếc nhìn Phong Chi, nhưng thấy đại sư huynh vẫn vô tâm vô phế nằm một bên gặm đùi gà. Chẳng trách lục sư huynh thất tình cũng phải! Đầu gỗ như đại sư huynh muốn cưa đổ e là phải mất rất nhiều thời gian.
Tư Hàn bình thường giống như vô tâm vô phế nhưng thật ra cái gì hắn cũng nhìn thấy được. Ngụy Trình mấy năm nay thường xuyên chiếu cố Kiếm Phong Chi không đơn giản chỉ vì y là đại sư huynh của mình.
Ngụy Trình sớm bản lĩnh đã vượt xa bọn môn đồ của Thiên Hoa sơn, hắn lại còn là thái tử Bắc Hải, nên sớm trở về thừa kế ngai vị. Nhưng hắn vẫn ở lại Thiên Hoa sơn, bình thường thì không nể nang bất kỳ ai trừ các vị sư phụ và Ngâm Tuyết.
Nhưng Ngụy Trình lại rất để ý đến Kiếm Phong Chi, cũng thường hay chăm sóc cho y. Có lẽ, Tư Hàn đã biết yêu nên hắn nhìn thì liền biết Ngụy Trình đối với Kiếm Phong Chi có tình ý đặc biệt. Đáng tiếc, đầu gỗ khó huấn luyện. E là lục sư huynh còn khổ tâm dài dài.
Thấy Tư Hàn không nói gì thì Kiếm Phong Chi nghiêng người một cái, dùng tay áo lau đi dầu mỡ bóng trứ trên miệng mình.
"Sư phụ đi nhiều ngày như vậy vẫn chưa có tung tích. Sư mẫu đến thì phải làm sao đây chứ?"
"Sư mẫu?"
Tư Hàn liền nhíu mày nhìn y.
"Lúc nãy ta nghe nhị sư thúc và tam sư thúc nói người của thiên giới vài ngày nữa sẽ đến đây. Trong đó còn có sư mẫu của chúng ta!"
Tư Hàn liền thất thần một cái.
"Sư phụ không phải còn nặng tình với Chu Tước gì đó hay sao? Lấy sư... lấy công chúa về để làm gì?"
Hai từ 'sư mẫu' hắn chưa từng muốn nói. Chính vì như vậy, vị công chúa xa lạ kia đừng hòng giật mất sư phụ của hắn. Nếu muốn thì hãy đợi hắn rời khỏi Thiên Hoa sơn đã.
Nhưng mà hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, nếu là trước đây hắn sẽ lẳng lặng rời đi, nhưng mà hiện tại thì không thể. Hắn cùng với Hoàng Thiên Ngạo chuyện gì cũng đã làm qua, chỉ trừ bước cuối cùng. Hiện tại dù Hoàng Thiên Ngạo chưa thừa nhận hắn, nhưng mà hắn biết trong lòng y hắn không đơn thuần chỉ là một đồ đệ. Cho nên lúc này muốn hắn buông tay là chuyện không thể.
"Cũng tốt!"
Tư Hàn bất giác lẩm bẩm một cái, Kiếm Phong Chi nghe thấy thì nhìn hắn.
"Gì?"
"Lão tử muốn xem công chúa đó có đủ tư cách làm sư mẫu của ta hay không. Đủ tư cách thì muốn gọi ta lập tức sẽ gọi nàng hai tiếng sư mẫu! Ui da."
Kiếm Phong Chi nhìn thấy ánh mắt đầy hàn ý của Tư Hàn thì gõ vào đầu hắn một cái rồi chặc lưỡi.
"Tiểu Thất, đại hôn của sư phụ là do sư phụ chọn lựa, còn là hứa hôn ngàn năm nay giữa thiên giới và Long tộc, đủ tư cách hay không cũng không đến lượt tiểu bối như chúng ta nói đâu!"
"Xùy."
Tư Hàn bĩu môi một cái rồi quay mặt đi. Kiếm Phong Chi hay Ngụy Trình hay bất kỳ ai ở Thiên Hoa sơn cũng không đủ tư cách nhưng hắn thì có thừa.
Hắn không phải quả hồng mềm để tùy ý ai muốn bắt nạt thì liền có thể. Trừ khi chính miệng Hoàng Thiên Ngạo nói không cần hắn nữa, khi đó hắn sẽ suy nghĩ lại, còn hiện tại thì đừng có hòng.
Bỗng dưng như nghĩ ra thứ gì đó, tròng mắt Tư Hàn liền đảo qua một cái.
"Đại sư huynh!"
Kiếm Phong Chi bực mình nhìn hắn.
"Gì?"
Tư Hàn kề sát mặt Kiếm Phong Chi làm y hơi giật mình thu cằm lại.
"Đệ muốn đi tìm rồng ngủ gật!"
Kiếm Phong Chi trừng mắt một cái. Sư đệ này của y đã điên cuồng rồi hay sao? Rời khỏi Thiên Hoa sơn? Hắn nghĩ ngoài kia là chỗ để một đứa trẻ như mình dạo chơi hay sao chứ?
"Hàm hồ!"
Kiếm Phong Chi gằn giọng.
"Đệ nói thật, đại sư huynh cho đệ đi có được hay không?"
"Tiểu Thất, đệ đừng có ăn nói tùy tiện. Đệ chưa từng rời khỏi núi, cái gì cũng không biết. Linh lực yếu như vậy, hiện tại còn bị cấm túc. Ngoài kia là đại hồng thủy, yêu quái đang chạy loạn khắp nơi. Sư huynh đệ của Thiên Hoa sơn cũng chỉ có một mình Ngụy Trình và Ngâm thúc là đủ sức rời đi tìm sư phụ. Chúng ta còn không dám. Đệ nghĩ mình có thể hay sao?"
Tư Hàn liền im lặng.
"Còn nữa, sư phụ hiện tại ở đâu đệ có biết hay không? Nếu đệ tìm gặp, sư phụ đang nổi cơn thịnh nộ không đánh chết đệ hay sao chứ? Khi sư phụ giận dữ sẽ không ai có thể kiềm chế được người đâu!"
Hứa Tư Hàn nghe xong thì bật cười ha hả một cái, vươn tay hết sức ngả ngớn gãi gãi cằm Kiếm Phong Chi giống như gãi thú cưng, làm y vả vào tay hắn. Hắn liền thu móng lại xoa xoa.
"Lão tử chỉ nói chơi, mấy ngày nay lão tử rất siêng năng luyện tập, sư huynh xem nè..."
Hắn vừa nói vừa lấy quyển sách lật lật trước mặt Kiếm Phong Chi.
"Tốt nhất là như vậy!"
"Yên tâm yên tâm! Lão tử chỉ nói chơi. Cuộc đời của lão tử còn uống rượu chưa có đủ đâu, không rảnh làm mấy chuyện đó!"
"Hừ."
Kiếm Phong Chi hừ một cái, rồi ngồi bật dậy.
"Không rảnh rỗi nói chuyện với đệ nữa, ta phải đi đây. Ở đây ngoan ngoãn luyện tập. Còn nữa, đừng chạy loạn ra ngoài, mấy ngày nữa rảnh rỗi ta sẽ đến thăm đệ."
"Ờ!"
Tư Hàn hết sức ngoan ngoãn ra cửa động tiễn Kiếm Phong Chi. Sau khi y đi rồi, Tư Hàn lật lật quyển sách tới lui rồi ngã ra giường hết lăn lại nằm, hết nằm lại lăn. Sau đó úp quyển sách lại che mặt mình.
Bất giác, hắn giật quyển sách ra, trong đêm tròng mắt sáng lấp lánh.
"Dù gì cũng sắp mất đi tướng công, đi cũng mất không đi cũng mất. Lão tử mới không ngồi chờ, không thể để ả nữ nhân kia đoạt mất sư phụ!"
Dứt lời, Tư Hàn bật ngồi dậy, nhanh chóng hòa mình vào làn mưa trắng xóa hướng đến kho pháp khí của Thiên Hoa sơn, đêm nay hắn nhất định phải trộm đồ.
***
Hôm nay là phiên trực của Lý Khởi Phong, kẻ thù không đội trời chung của Tư Hàn. Hắn trốn trong góc quan sát một lúc, sau đó nhếch môi lên cười rồi hướng đến chỗ Nhiếp Viễn phóng đi.
Tư Hàn bình thường ăn trộm rượu đã thành thói quen, nên biết rất rõ chỗ Nhiếp Viễn giấu mấy bình rượu quý. Tư Hàn sau khi ngó đông ngó tây không thấy bóng dáng của Nhiếp Viễn đâu, lập tức đào trong đống cỏ khô ra một cái hầm, xong chui vào rất nhanh đào lên ba bình rượu.
Tư Hàn ngẩng đầu mở nắp bình rượu, hương thơm ngào ngạt khiến hắn liền chảy nước miếng, nhưng đành dằn xuống cơn thèm khát mà nhanh chóng đậy nắp lại. Mùi rượu của Nhiếp Viễn chính là thứ đáng sợ nhất trên đời, ai nấy ngửi thấy liền không khống chế được cơn thèm của mình.
Sau đó hắn nhanh chóng trèo khỏi hầm rồi phi thân bay đi. Lúc này Nhiếp Viễn từ trong nhà nhìn theo bóng dáng của hắn, âm thầm thở ra một hơi.
"Nghiệt duyên!"
Y vừa nói vừa lắc đầu mấy cái rồi trở vào nhà.
Lúc nãy khi Tư Hàn vừa đến thì y đã nhìn thấy, nhưng y không cản trở. Nhiếp Viễn có thể đoán biết hắn đang tính làm cái gì. Từ lần Hoàng Thiên Ngạo ôm hắn ra hồ thì y liền biết đoạn nhân duyên này không thể nào ngăn cản, cũng chính là một phần trong thiên kiếp mà Hoàng Thiên Ngạo phải gánh chịu. Bất quá sau này như thế nào thì Nhiếp Viễn không thể biết được. Thôi thì mọi chuyện hãy để tùy ý trời quyết định.
***
Tư Hàn sau khi trộm thành công rượu thì hắn lập tức mang đến nhét vào một góc kín, sau đó mở nắp một bình thổi chút gió cho hương bay đi, rồi ẩn thân vào một hốc đá chờ xem kịch vui.
"Sư huynh, sư huynh!"
Một đệ tử trực cùng Lý Khởi Phong lớn tiếng gọi.
"Gì đó?"
Lý Khởi Phong hơi bực mình, trời mưa lạnh nên hắn cũng không muốn trực, bất quá không thể đổi ca cùng người khác.
"Có ai đó giấu bình rượu trong này. Mùi thơm lắm!"
Lý Khởi Phong đi đến nhìn, hắn liền ngửi ngửi mấy cái.
"Là rượu của dược sư. Sao lại nằm ở đây?"
"Chắc có kẻ nào đó trộm lén lút giấu vào đây. Hay chúng ta mang trả lại cho dược sư?"
"Đồ ngu!"
Lý Khởi Phong mắng sư đệ mình một câu.
"Rượu quý như vậy có thể mang trả hay sao? Dù gì cũng có kẻ trộm sẵn, chúng ta..."
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh một cái, mặt hiện lên một chữ gian.
"Trời lạnh thế này uống một chút cho ấm bụng!"
"Ha ha, sư huynh quả nhiên cao kiến!"
Hai bên cười ha hả một tiếng bắt đầu lén lút cầm bình rượu lên, ngươi một hớp ta một hớp, rất nhanh bình rượu liền thấy đáy.
Thứ rượu hoa này của Nhiếp Viễn có một đặc điểm, ban đầu uống không cảm thấy say, càng uống càng trở nên tỉnh táo. Ngon đến không thể ngừng lại. Cho đến bất tỉnh lúc nào cũng không hay.
Bọn Lý Khởi Phong xưa nay nghe nói chứ chưa từng thưởng thức qua thứ rượu này, cho nên uống không thấy say liền uống mãi. Đến bình thứ hai thì bất giác thấy chóng mặt rồi ngã nhào lên nhau bất tĩnh.
Tư Hàn lập tức bay ra, mò tìm chìa khóa ở thắt lưng của Lý Khởi Phong, sau đó còn vươn tay vả vả vào má hắn mấy cái.
"Lão tử hại được ngươi thì rất thích! Chưa từng cảm thấy áy náy bao giờ. Ngày mai để Bạch Nghiên nhìn thấy trong lúc làm việc ngươi dám uống rượu nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo. Nhưng mà trách cũng đừng trách lão tử, là do chính ngươi tham lam đi. Ha ha."
Hắn cười ha hả một tiếng rồi nhanh chóng lấy chìa khóa mở ra kho pháp khí, sau đó dùng linh lực mở lớp phong ấn bên trong.
Đây là kho pháp khí bình thường dành cho môn đồ luyện tập, ngoài ra còn có cả pháp khí cấp cao uy lực mạnh mẽ, khi cần dùng đối phó với cừu nhân thì sẽ mang ra. Bất quá chưa ai đụng đến bao giờ, bởi lẽ cừu nhân cũng chưa từng xuất hiện ở Thiên Hoa sơn.
Tư Hàn đương nhiên hướng đến những thứ cấp cao đó, còn những thứ dành cho luyện tập thường ngày thì hắn có chút khinh thường.
Hắn nhìn ngó xung quanh một lượt, đi sâu vào bên trong thì nhìn thấy một thanh trường kiếm đặt trên giá khá cũ kỹ, phủ đầy bụi bặm. Không hiểu sao vừa nhìn Tư Hàn liền có cảm tình. Hắn lập tức bay lên giá, nhấc trường kiếm lên nhưng không được.
"Hay lắm... càng cứng đầu chứng tỏ kiếm tốt!"
Hứa Tư Hàn lập tức xoay hai tay vận khí rồi đẩy một luồng tiên lực bao vây lấy trường kiếm giống như cọng dây thừng trói chặt nhấc lên, trường kiếm rung lắc dữ dội, sau đó thoát khỏi dây thừng, bay vòng vòng kho pháp khí cũng không ngừng lại.
"Chết tiệt!"
Tư Hàn mắng chửi một câu lập tức vận khí đuổi theo. Bay tới bay lui một vòng vẫn không đuổi kịp trường kiếm.
Bất giác hắn nhếch môi lên cười một cái rồi biến mất vào không khí. Sau đó lập tức hiện hình chặn trước đầu kiếm, tay nắm lấy lưỡi kiếm dùng linh lực trói chặt. Thanh kiếm bay đến đậm nhẹ vào cổ hắn rung lắc giống như đang giằng co mấy cái rồi ngừng lại, sau đó rơi xuống đất.
Tư Hàn lúc nãy hơi giật mình, đã chuẩn bị bắt kiếm nhưng chưa kịp thì đã bị nó đâm vào da mình. Nhìn thấy máu ở đầu mũi kiếm thấm vào lưỡi kiếm rồi biến mất hoàn toàn.
"Uống máu nhận chủ sao?"
Bất giác, Tư Hàn nhớ đến ngày xưa từng nghe Lục Niên giảng giải về các loại pháp khí, thì từng nói đến một thứ gọi là Cổ kiếm, trước đây được gia tộc của một vị đệ tử dâng cho Bạch Nghiên, còn nói là trấn môn chi bảo, uống máu nhận chủ.
Nhưng Bạch Nghiên khi đó đệ tử hàng ngàn, quà cáp không thiếu nên y có vẻ không hứng thú gì lắm, sau đó thì cho vào kho pháp khí cũng chưa từng một lần mang ra sử dụng.
Tư Hàn liếc liếc, dù thanh kiếm này không có tiếng tăm nhưng hắn thích nó, nên quyết định sẽ dùng. Hắn xoay tay một cái thanh kiếm liền ngoan ngoãn bay lên tay hắn. Tư Hàn cười cười hài lòng, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu hắn có pháp khí chân chính thuộc về mình.
Tư Hàn sau đó rất nhanh rời khỏi, khóa cửa lại rồi đặt chìa khóa vào thắt lưng của Lý Khởi Phong, nhân tiện còn nện vào mặt y một quyền, mặt lập tức sưng lên.
"Ngươi cứ tiếp tục nằm ngủ ở đây đi, ngày mai tỉnh dậy là đang ở trong hình đường rồi đó tên họ Lý. Đụng lão tử là ngươi xui rồi! Ha ha."
Dứt lời, Tư Hàn trong đêm tối lập tức lẻn đi. Đến trước cửa phòng của Kiếm Phong Chi thì khẽ ngừng lại, lấy ra trong ngực mình một tờ giấy ghi sẵn dòng chữ:
"Lão tử đi giành hạnh phúc cho chính mình, rất nhanh sẽ trở lại, các người đừng lo lắng!"
Hắn xuyên qua ô cửa thổi tờ giấy vào dưới gối Kiếm Phong Chi, xong lập tức phi thân lên tầng mây rồi mất dạng. Tư Hàn không hề biết rằng, chuyến đi này của mình lành ít dữ nhiều, lại bắt đầu thêm những mối nhân duyên.
Bất giác, sau lưng Tư Hàn có một kẻ bay theo. Trong đêm tối, hắn nhếch môi lên cười.
"Hỏa phụng hoàng ơi là Hỏa phụng hoàng. Ngươi rơi vào tay ta rồi! Đại thống lĩnh, để xem ngài giành nổi hắn hay không? Ha ha."
--------HẾT CHƯƠNG---------