Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao thì Tư Hàn mới thức dậy. Đêm qua hắn đến gần sáng mới ngủ được, vì mãi ngắm nhìn gương mặt Hoàng Thiên Ngạo, Tư Hàn chỉ sợ bản thân ngủ đi ngày mai thức dậy thì Hoàng Thiên Ngạo cũng không còn bên cạnh mình nữa.
Quả nhiên hiện tại y đã không ở đây. Tư Hàn trong cơn mơ ngủ giật mình ngồi bật dậy.
"Sư phụ!"
Hắn hoảng hốt gọi một tiếng, gương mặt thất thần nhìn ra xung quanh, nhưng chỗ này chỉ duy nhất một mình hắn nằm.
Tư Hàn không tin nổi liền thẫn thờ, bỗng dưng hắn vụt dậy chạy nhào ra ngoài, giương đôi mắt buồn bã tìm kiếm khắp nơi.
"Sư phụ, sư phụ!"
Nhưng đáp lại cũng chỉ có tiếng thiên nhiên cây cỏ. Tư Hàn bất giác thừ người ra, tròng mắt từ lúc nào đã đỏ ửng. Hắn không còn sức lực mà ngồi chồm hổm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối nhìn chằm chằm viên đá trước mặt.
Hóa ra tất cả chỉ là giấc mộng! Sư phụ làm sao có thể đến đây với hắn chứ? Bởi vì nếu y thật sự quan tâm hắn, thật sự yêu thích hắn thì vì cớ gì chỉ xuất hiện trong giấc mơ? Những lúc hắn tỉnh táo thì hoàn toàn không nhìn thấy y. Thường ngày y cũng lạnh nhạt với hắn không phải sao?
"Không mơ thì tốt hơn? Không có hy vọng sẽ không có thất vọng..."
Tư Hàn bất giác lẩm bẩm một câu như vậy. Hy vọng càng nhiều sẽ càng làm cho bản thân cảm thấy đáng thương hơn. Hắn chưa từng muốn mình trở nên đáng thương trong mắt người khác.
Từ nhỏ đến lớn dù bản thân có bao nhiêu lần bị khinh miệt, nhưng mà hắn phi thường mạnh mẽ, cũng chưa từng cho phép mình trở nên yếu đuối bất luận là trước mặt kẻ nào. Vì cái gì hắn lại yêu mến Hoàng Thiên Ngạo chứ? Vì cái gì lại yêu thích kẻ lạnh lùng đó để rồi một ngày làm bản thân trở nên thê thảm như thế này?
Thà rằng hắn vẫn là hắn, thà rằng hắn chưa từng để ý đến y, thà rằng hắn đừng thích y, vậy thì hiện tại hắn có thể sống cuộc đời thống khoái của bản thân mình. Có thể chuyên tâm tu luyện rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Hoa sơn, bắt đầu cuộc đời cho chính mình.
Còn hiện tại hắn cái gì cũng không có. Thậm chí đến trái tim cũng suýt nữa không còn.
Hoàng Thiên Ngạo đêm qua chắc đã say giấc nồng bên mỹ nhân. Đêm qua hắn đã nhìn thấy không phải sao?
Dù chuyện nam phong Tư Hàn không rõ lắm, nhưng mà trong thiên hạ đã có rất nhiều nam nhân lấy nhau, thậm chí trong Long tộc cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì. Ngoài thê còn thiếp, ngoài thê thiếp thì còn nam sủng.
Cho nên nếu Hoàng Thiên Ngạo chưa lập thê nhưng sủng ái một nam nhân khác thì cũng không quá ngạc nhiên. Người đêm qua trong phòng y xinh đẹp đến như vậy, đương nhiên hoàn toàn có thể trở thành nam sủng của y. Hoàng Thiên Ngạo cô đơn tịch mịch đã quá nhiều năm, việc cùng một ai đó cũng không phải chuyện gì quá đáng.
Tư Hàn nghĩ nghĩ thì tim càng trở nên nhói đau.
Hắn ngã ra đất nằm trên thảm cỏ xanh nhìn bầu trời thăm thẳm với những tản mây trắng trôi bồng bềnh. Gió mát thổi thổi tóc mai hắn nhẹ bay bay.
Bất giác, Tư Hàn vươn tay ra nối lại tạo thành một hình chữ nhật rồi nhìn xuyên qua đó, bầu trời bỗng dưng thu gọn lại trước mắt hắn, sau đó hắn từ từ buông tay dang rộng trên thảm cỏ.
Hóa ra cuộc đời chính là như vậy, nếu mình muốn nó rộng thì liền rộng, muốn hẹp thì liền trở nên hẹp. Chỉ cần mở rộng tầm nhìn, trước mắt chính là trời cao biển rộng.
Tư Hàn nằm đó một lúc lâu ngẫm nghĩ về thế sự nhân sinh. Có một số việc lúc nhỏ hắn đã không còn nhớ nữa, chẳng hạn như năm đó vì sao mình đến Thiên Hoa sơn, việc hắn hiện thân là yêu quái cắn xé quan binh nên Hứa thợ săn và nãi nãi mình mới bị bắt, hắn cũng đã quên.
Tư Hàn nghe một số người nói mình là con của bằng hữu của Hoàng Thiên Ngạo. Nhưng hắn không tin. Hắn nhớ mình có một người phụ thân làm nghề thợ săn, họ Hứa, có một người nãi nãi già, hắn vẫn còn nhớ loáng thoáng gương mặt của y, hắn nhớ y rất cao lớn, lúc nhỏ còn để hắn ngồi trên vai mà mang đi vào rừng săn thú, y có một vòng tay ấm áp và ánh mắt hiền từ.
Nhiều năm trước hắn có hỏi Ngâm Tuyết, y cũng từng kể với hắn như vậy. Bất giác lòng hắn có chút xúc động cùng hưng phấn. Hắn lấy miếng ngọc bội đeo ở cổ ra nhìn ngắm rồi thì thầm.
"Phụ thân, con nhất định sớm sẽ trở về nhà..."
Phải rồi, trên thế gian này còn có một người đang chờ đợi hắn không phải sao? Còn có một nơi để hắn trở về. Dù hắn không nhớ rõ lắm nhưng hắn biết Hứa thợ săn rất thương mình. Thiên Hoa sơn không cần hắn thì hắn sẽ trở về nhà. Nơi đó mới là nơi chân chính thuộc về hắn.
Tư Hàn nghĩ nghĩ liền nhắm nghiền mắt lại hít một hơi căng phồng ngực rồi thở ra, vừa vươn vai vặn eo vừa chà chà lưng xuống nền cỏ xanh mướt.
"Quên đi tất cả, nơi đó mới là nhà của mình!"
"Ở đâu?"
Bỗng dưng có một người ngồi chồm chổm trước đầu hắn, từ trên cao nhìn xuống.
"Linh Hy?"
Người đến vậy mà lại là Linh Hy. Tư Hàn nhìn thấy y lập tức chảy nước miếng. Hắn ngồi bật dậy nhìn cặp lồng mà y mang đến.
"Chết đói hay sao tiểu tử thối?"
Linh Hy vừa nói vừa vươn ngón tay di di vào đầu hắn mấy cái. Bất quá Tư Hàn không để ý đến y liền nhào đến giật lấy cặp lồng định mở ra thì bị Linh Hy giật lại.
"Chặc chặc. Đồ cái thứ thô lỗ! Ngươi đúng là con quỷ đói."
Dứt lời y lấy từ trong lồng ra một đĩa thịt dê nướng thơm phức ném vào tay Tư Hàn. Hắn giật mình chụp lấy. Vừa rồi nếu hắn không nhanh tay thì mỹ vị đã rơi hết xuống đất không phải hay sao?
"Linh Hy, ngươi thật thương lão tử!"
Linh Hy chặc lưỡi mấy cái.
"Chà chà, miệng thối cũng mọc ngà voi!"
"Hừ, miệng lão tử mới không thối!"
Tư Hàn vừa nói vừa kê miệng hà hơi vào mặt Linh Hy một cái, bất quá như dự đoán được y lập tức lấy cặp lồng chặn trước mặt thành công cứu được hơi thở của mình.
"Ui da!"
Tư Hàn bị Linh Hy dùng cặp lồng đánh vào đầu mấy cái, nhưng hắn không tránh, chỉ ngồi chồm hổm một bên tranh thủ ăn thịt dê.
"Đúng là cái thứ ham ăn!"
"Lão tử chỉ có thể ăn, ngoài ăn thì cũng không biết làm gì khác."
"Ngươi sung sướng nhỉ, ngoài kia đang nháo loạn cả lên. Bọn Kiếm Phong Chi Ngụy Trình không rảnh tay rảnh chân, đến ăn cơm còn không kịp. Vậy mà còn nhờ ta mang đồ ăn cho tiểu tử thối nhà ngươi. Ngươi nằm đây hóng gió, thật đời không còn công đạo!"
Tư Hàn vừa nhai một miệng to vừa xoay sang nhìn Linh Hy.
"Vài bữa nhớ cho lão tử thêm một vò rượu. Ăn vầy nhạt miệng lắm!"
Linh Hy liền híp mắt nhìn hắn, ra vẻ tiếc hận. Nhóc tham ăn, thật không biết đến khi nào mới có thể trưởng thành.
"Phải rồi, nghe nói ngươi sắp có sư mẫu!"
"Khụ khụ..."
Tư Hàn bị sặc một cái ho đến cả gan phổi đều muốn nhảy ra ngoài.
"Không sao chứ?"
Linh Hy vừa vỗ vỗ lưng hắn vừa khàn khàn giọng hỏi. Nhiều năm nay bọn họ đều biết Tư Hàn có một chấp niệm nhất định với Hoàng Thiên Ngạo, nhưng không rõ đó là thứ gì, chỉ biết rằng hắn đối với đại thống lĩnh vô cùng quyến luyến.
"Là nam nhân hồng y đêm qua sao?"
Tư Hàn khàn khàn giọng hỏi Linh Hy.
"Nam nhân hồng y?"
"Đêm qua ta đi ăn trộm tình cờ nhìn thấy trong phòng sư phụ có một nam tử rất xinh đẹp. Trên trán còn có một đóa hoa tám cánh đỏ rực... thậm chí còn đẹp hơn cả cô nương!"
Ăn trộm cũng tự hào hay sao mà nói như là việc đúng đắn? Quả nhiên, không có tiền đồ. Linh Hy rầu rĩ.
"Ngươi có nhìn thấy qua cô nương hay sao?"
"Vậy thì không có. Bất quá ta nghe Lục Niên nói cô nương thì rất xinh đẹp!"
"Xùy!"
Linh Hy liền bĩu môi khinh thường một cái. Không như các huynh đệ khác vài năm được theo Ngụy Trình xuống núi một lần để truy bắt yêu quái trao dồi thêm công lực. Tư Hàn từ ngày đến đây cũng chỉ quanh quẩn trong Thiên Hoa sơn, chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước. Cho nên cô nương cao gầy mập ốm như thế nào hắn cũng không biết. Nhưng nghe nói là cũng có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng và đôi tai. Đặc biệt ở một chỗ trên người còn rất to, khác với lũ nam nhân ngực phẳng như bọn họ.
"Đó là Bạch Cửu!"
"CÁI GÌ?"
Tư Hàn không tin nổi mà nhíu mày nhìn Linh Hy, thậm chí đến ăn cũng quên mất.
"Là cửu công tử của Bạch Luân. Dung mạo vô cùng xinh đẹp, tư chất không thua kém bất kỳ kẻ nào. Ta tuy xuất thân Hồ tộc nhưng đã ra đi rất nhiều năm, lần đầu nhìn thấy Bạch Cửu ở đây nhưng thực sự hắn vô cùng xuất chúng... Ể ngươi đi đâu đó?"
Từ lúc nào Tư Hàn đã đứng bật dậy định rời khỏi.
"Ta tìm sư phụ!"
"Tìm đại thống lĩnh làm gì?"
Lồng ngực Tư Hàn khẽ phập phồng.
"Bạch Cửu là người xấu. Ta không muốn hắn trở thành sư mẫu của mình!"
"Ai nói sư mẫu ngươi là Bạch Cửu?"
Tư Hàn giật mình quay lại nhìn y.
"Còn người khác nữa sao? Mẹ nó rồng ngủ gật thật trăng hoa!"
"Cái gì mà còn người khác với không còn người khác? Ngươi nghĩ sư phụ ngươi thích Bạch Cửu hay sao?"
Tư Hàn một bên gào lên.
"Bọn họ qua đêm cùng nhau!"
"Chính mắt ngươi thấy?"
"...Ta thấy... bọn họ tắt đèn... đi ngủ..."
"Sau đó?"
"Nha... cái đó ta không biết!"
"Ngươi không chính mắt nhìn thấy thì đã nghĩ bọn họ qua đêm cùng nhau hay sao?"
Tư Hàn nghe Linh Hy nói thì bản thân bỗng dưng trở nên nóng nảy, hai tay cào loạn mái tóc thành một nùi trên đầu, bực mình ngồi phịch xuống đất lấy miếng thịt dê cho vào miệng nhai nhai.
Tư Hàn bình thường rất thông minh, nhưng những việc liên quan đến Hoàng Thiên Ngạo thì hắn liền không bình tĩnh để suy nghĩ. Đêm qua nhìn thấy tắt đèn nhưng hắn cũng lập tức rời đi nên không nhìn thấy Bạch Cửu sau đó cũng rời khỏi phòng.
"Là nhị công chúa của Thiên giới!"
Tư Hàn nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn Linh Hy, miệng cũng không còn nhai nữa.
"Sau khi kỳ hội kết thúc thì nàng cũng đến đây thăm Thiên Hoa sơn, nghe nói đi cùng còn có Thiên hậu nương nương cùng với thái tử. Năm nay nàng mười ba tuổi, đến năm nàng mười lăm tuổi thành niên thì sẽ chính thức rước dâu! Sáng nay Ngâm Tuyết sau khi nghe đại thống lĩnh giao phó trở về nói như vậy!"
"... Cũng tốt. Ha ha..."
Tư Hàn bất giác cười ha hả giống như việc không phải của hắn, chớp chớp mắt mấy cái cũng không nhìn Linh Hy mà chăm chú lật lật miếng thịt trên đĩa. Nhưng hắn không biết rằng trong lúc mình thất thần, lật mãi lật mãi cũng không lấy miếng thịt nào thì đã bị Linh Hy nhìn thấy hết.
Linh Hy thở dài một hơi. Xem ra y đã đoán đúng, đứa trẻ này từ lúc nào đã đặt đại thống lĩnh trong lòng rồi. Nhưng mà bọn họ vốn dĩ không có kết quả tốt. Dù gì đại thống lĩnh cũng sẽ nhanh chóng lấy công chúa, cái đó mới là thiên mệnh. Nam nhân với nam nhân thì sẽ có kết quả gì chứ?
Linh Hy nhìn Tư Hàn mà nén xuống chút đau lòng. Dù gì hài tử này mình cũng nhìn hắn lớn lên, chứng kiến hắn bị bao nhiêu ủy khuất, bản thân không thể giúp gì được cũng chỉ có thể thỉnh thoảng làm chút đồ ăn ngon cho hắn mà thôi!
Linh Hy vỗ vỗ vai Tư Hàn mấy cái làm hắn giật mình ngẩng đầu lên.
"Trời cao biển rộng, ngươi chịu khó nhìn xa một chút. Sau này ngươi thành tài cũng sẽ rời khỏi Thiên Hoa sơn, khi đó ngươi sẽ tìm được người mình thích..."
Linh Hy nói vậy vì y hoàn toàn không biết rằng Tư Hàn chưa chắc giữ được mạng sống khi thời khắc hai năm nữa đến. Bao nhiêu năm nay y cũng hoàn toàn không biết rằng hắn chính là thuốc của Hoàng Thiên Ngạo.
Nhưng nhìn thấy hắn không được truyền dạy võ công như những người khác thì y không hiểu, bất quá mỗi lần hỏi thì Ngâm Tuyết chỉ thở dài rồi mắng y một tiếng nhiều chuyện mà thôi. Nhưng mà bù lại về phương diện tình cảm thì y có con mắt rất tinh tường, không như bọn Kiếm Phong Chi đầu gỗ, sớm y đã nhìn thấy được trái tim của Tư Hàn.
"Cái gì chứ?"
Tư Hàn nghe Linh Hy nói như vậy thì nhíu mày hất tay y đi, chút tình cảm hèn mọn này hắn không muốn bất kỳ ai biết, hắn không muốn bọn họ thương hại mình.
Linh Hy hoàn toàn hiểu rõ nên thu cặp lồng lại định trở về. Bất giác nhìn thấy dấu bầm khả nghi ở cổ Tư Hàn y liền nhìn chằm chằm.
"Tiểu tử thối. Ngươi mấy ngày rồi không tắm hả? Ở dơ đến như vậy?"
Y vừa nói vừa dùng tay bạo liệt chà vào vết bầm trên cổ Tư Hàn nhưng không thấy phai mất, nhìn kỹ lại mới biết đó chính là vết bầm.
"Ở trong động có muỗi hay sao? Không đúng, muỗi cũng không thể cắn ngươi sưng nhiều như vậy chứ?"
Tư Hàn đẩy Linh Hy ra chà chà cổ mình, bất giác hắn ngẩng đầu nhìn Linh Hy, nhìn kỹ lại ánh mắt của hắn có một chút mạc danh kỳ diệu.
Linh Hy khó hiểu nhìn hắn.
"Cái gì?"
"Không gì!"
Tư Hàn vừa nói nhưng lại nhe răng ra cười. Chỗ răng nanh bị Hoàng Thiên Ngạo bẻ gãy năm xưa sau này lại mọc thành hai chiếc răng khểnh, khi hắn cười rộ lên thì vô cùng đáng yêu.
"Tiểu tử thối, cái gì làm ngươi vui vẻ như vậy?"
"Không có gì, a ha ha, không có gì!"
Hắn vừa nói vừa bật dậy bay nhảy khắp nơi, vừa nhảy vừa cười ha hả, Linh Hy nhìn thấy thì khẽ lắc đầu.
"Ăn thịt dê xong thì điên rồi!"
Y cũng không ở đây nhìn cảnh hắn điên điên khùng khùng nữa mà nhanh chóng đứng dậy. Trước khi rời khỏi liền lấy trong túi áo ra một vò rượu nhỏ ném về phía Tư Hàn. Hắn nhanh tay chụp được.
"Cho ngươi!"
Tư Hàn không nói nhiều phóng đến, bỗng dưng ghì lấy đầu Linh Hy hôn mạnh một cái vào trán y. Làm y giật mình lùi về phía sau làm bộ dân nữ nhà lành bị ức hiếp mà lấy tay che ngực.
"Tiểu tử thối ngươi làm cái quỷ gì?"
"Tiểu khả ái, ngươi hôm nay thật đáng yêu nha!"
"Mẹ... ngươi điên rồi!"
Linh Hy thô lỗ mắng chửi một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Tư Hàn ở tại chỗ này hết nhảy tới nhảy lui lại lăn lăn lộn lộn dưới đất. Hắn sờ sờ lên cổ mình rồi chạy đến bờ suối, sau đó dùng phép biến một cái mặt nước liền trong suốt như mặt gương. Hắn nhìn nhìn vết bầm trên cổ mình, liền nhe răng cười.
Hóa ra đêm qua hoàn toàn không phải là hắn nằm mơ. Là rồng ngủ gật thực sự đến tìm hắn, còn trải qua cùng hắn suốt đêm. Vết bầm này chính là bằng chứng, đêm qua Hoàng Thiên Ngạo trong lúc say tình đã cắn hắn mấy cái. Hắn còn nhớ rất rõ.
Chẳng những vậy mà có lẽ đêm hắn bị thương y cũng ôm hắn ra hồ ngâm nước. Cảm giác đêm đó hắn hoàn toàn nhớ rõ. Nếu đêm qua không phải là giấc mơ vậy thì những đêm trước cũng chính là sự thật.
Tư Hàn ngẩng mặt nhìn trời sau đó giang tay ngã 'ùm' xuống suối, vừa hát hò, vừa nghịch nước.
***
Sau khi tắm rửa xong thì cũng đã là tối muộn. Hắn ngồi trong hang động nhìn chằm chằm vào quyển sách hôm qua Ngâm Tuyết cho nhưng một chữ cũng không thấy. Hắn mãi nghĩ về chuyện tình cảm của mình.
Hoàng Thiên Ngạo quan tâm hắn như vậy, còn ôm hắn hôn hắn thì vì cái gì ngoài mặt không thể hiện? Nhiều năm nay trước mặt hắn luôn giả vờ không quan tâm? Đêm qua rõ ràng lúc hắn luyện công thì bị đánh ngất.
Không được, nếu đêm nay y đến và đánh ngất hắn lần nữa, sau đó lại phủ nhận tất cả và nói với hắn đó chỉ là giấc mơ thì hắn làm sao kia chứ? Tư Hàn không cam tâm! Hắn nhất định phải làm rõ chuyện này, ít nhất cũng phải khiến y thừa nhận mình.
Có phải vì hắn là nam nhân hay không? Hay vì hắn chỉ là đứa trẻ không thân không thế? Hay vì hai năm sau sư phụ phải cưới công chúa thiên giới?
Tư Hàn không biết, một chút cũng không hiểu. Càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Hắn vốn là Hỏa phụng hoàng, lại đang luyện hỏa công, người lúc nào cũng vô cùng nóng nảy. Nếu hiện tại kêu hắn nhịn thì thật sự không nhịn nổi.
Tư Hàn nhìn ra ngoài trời thấy bóng đêm đã buông xuống dày đặc liền nhanh chóng thổi tắt đèn rồi phóng ra khỏi hang động. Hướng đến đương nhiên chính là phòng ngủ của Hoàng Thiên Ngạo, Tư Hàn lập tức nương nhờ một cánh bướm nhỏ từ từ bay vào ô cửa hẹp rồi vào phòng.
Mấy năm nay phòng Hoàng Thiên Ngạo có một thay đổi nhỏ, ngoài phòng ngủ làm thêm một thư phòng. Hiện tại y đang ngồi ở thư phòng vẽ tranh. Bạch Cửu giống hệt ngày hôm qua vẫn ngồi một bên thổi sáo cho y nghe.
Tư Hàn nhìn thấy y thì vô cùng chán ghét. Hôm nay Bạch Cửu không mặc y phục đỏ rực như hôm qua, hôm nay y mặc một bộ màu trắng, nhìn vô cùng thuần khiết và ngây thơ. Đáng tiếc đôi mắt lúng liếng phong tình thì không ngây thơ chút nào.
"Dâm tặc!"
Tư Hàn âm thầm liếc liếc. Hôm nay hắn đã thông minh hơn hôm qua, không đậu bên ngoài nữa mà bay thẳng đến đậu trên vai Hoàng Thiên Ngạo, cho nên Bạch Cửu dù có phát hiện vẫn không dám làm gì. Còn về Hoàng Thiên Ngạo, không hiểu sao hôm nay Tư Hàn có một tự tin khác thường, nên cũng không e dè như ngày hôm qua nữa.
"Khụ khụ!"
Bỗng dưng Bạch Cửu ho khan một cái, máu chảy ra ở khóe miệng, y yếu ớt ngã nhào khỏi ghế thở dốc.
"Ngươi không sao chứ?"
Hoàng Thiên Ngạo từ lúc nào đã đứng trước mặt trên cao nhìn xuống khàn giọng hỏi một câu.
"Đại thống lĩnh... ưm..."
Nhìn người này yếu ớt mỏng manh như vậy Tư Hàn thật muốn bay đến đạp cho y một cái. Hôm qua còn đánh hắn mạnh như vậy, hôm nay giả bệnh tật cho ai xem đây chứ? Đáng ghét!
Không thấy Hoàng Thiên Ngạo phản ứng gì, Bạch Cửu liền giương cánh tay trắng nõn của y lên chìa về phía Hoàng Thiên Ngạo. Khóe mắt Tư Hàn bỗng nhiên giật điên cuồng, bất giác hắn phồng má thổi một luồng khí nóng ra làm Bạch Cửu như bị phỏng giật mình thu tay lại.
Hoàng Thiên Ngạo lúc này mày khẽ nhíu một cái nhưng không lâu.
"Người đâu!"
Bên ngoài thị vệ tiến vào.
"Dạ, đại thống lĩnh!"
"Mang Bạch công tử đến chỗ Nhiếp Viễn xem xét thương thế!"
"Ta không sao... đại thống lĩnh không cần nhọc lòng."
Bạch Cửu bất giác lên tiếng, y cũng chưa chịu đứng dậy. Cái y muốn chính là Hoàng Thiên Ngạo dìu mình, sau đó sẽ thuận thế ngã vào lòng y. Nhưng mà sao vẫn chưa có cơ hội đó chứ?
"Vậy, tiễn Bạch công tử trở về!"
"Dạ, đại thống lĩnh!"
Dứt lời lính canh tiến đến dìu lấy Bạch Cửu đứng dậy. Bạch Cửu không xương tựa vào người thị vệ như thể mình không còn sức, đôi mắt mềm nhũng nhìn Hoàng Thiên Ngạo.
"Vậy... tiểu Cửu cáo từ. Đại thống lĩnh nghỉ ngơi sớm!"
Hoàng Thiên Ngạo không trả lời, chỉ gật đầu một cái. Mặt y từ đầu đến cuối đều không chút cảm xúc.
Thị vệ nhanh chóng dìu Bạch Cửu ra ngoài, vừa đến góc khuất y liền đứng thẳng dậy, còn khẽ phủi phủi mấy cái, mặt vô cùng tức giận. Y ghét nhất chính là mùi của phàm nhân tục tử.
"Cửu công tử?"
"Ta tự về được!"
Dứt lời, y nhanh chóng phất tay áo rời khỏi.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Hoàng Thiên Ngạo tiếp tục ngồi xuống bàn vẽ tranh.
Không thấy y để ý đến mình Tư Hàn liền bay vòng vòng trước mặt y, còn cố tình đậu vào tờ giấy của y. Hoàng Thiên Ngạo liền chấm một hạt mực lên cánh trắng của hắn làm làm bướm giật mình một cái hồi thần, hất Tư Hàn ngã nhào xuống đất hiện nguyên hình.
"Hồ nháo đủ chưa?"
Hoàng Thiên Ngạo không nhìn hắn chỉ nhàn nhạt hỏi một câu. Tư Hàn phủi phủi quần áo rồi đứng dậy, như cẩu mà chạy đến bên cạnh y chọc chọc vai y mấy cái.
"Sư phụ..."
Y không để ý hắn mà tiếp tục vẽ. Hắn liền nghiêng đầu kê mặt vào tờ giấy của Hoàng Thiên Ngạo.
"Phụt."
Hoàng Thiên Ngạo bỗng bật cười một cái. Mặt của Tư Hàn khi nãy bị y vẽ trúng, hiện tại có một đường mực giăng ngang từ tai này sang tai kia, nhìn hắn vô cùng chọc cười người khác.
Tư Hàn không để ý mình đang vô cùng xấu xí, bỗng nhiên ngồi vào lòng y, vòng tay ôm lấy cổ y, cắn xuống môi y một cái.
--------HẾT CHƯƠNG--------