Hoa Phong Bạch Vân

Chương 23: Bái sư




Trong đại sảnh Vân Nguyệt Điện lúc này đang chật kín người. Hơn tám mươi tân môn đệ tử đang đứng phía dưới. Trên chủ vị tại vị trí cao nhất là Phong Vân Lưu Thủy và Thiên Đế Thiên Mạnh Lãng, xuống dưới một chút phân ra ở hai bên trái phải lần lượt là Lãnh Tà Trần, Phong Dật Lưu ngồi bên phải, Linh Du Phi và Hoa Tự Minh Ân ngồi bên trái. Xuống dưới bậc thềm phân ra hai bên ngồi lần lượt là Tứ Đại Cung Chủ Thiên Giới và Nguyệt Vô Thương. Kế đó mới lần lượt là các vị Tiên Vương, Tiên Quân, Thượng tiên… Hoàng Đế, Vương nhân giới, và các trưởng lão, lão sư trong Bạch Vân Sơn, những đệ tử có địa vị cao trong Bạch Vân Sơn cũng được sắp xếp chỗ ngồi phía sau các trưởng lão hoặc sư phụ của mình.

Tử Nguyệt lạnh nhạt nhìn xung quanh đại điện, như có như không liếc nhìn Phong Vân Lưu Thủy, đứng hai bên trái phải của nàng lần lượt là Mạc Thiên kì và Tần Thiên Hạo, còn người đứng trước nàng chính là Thiên Ngọc Vũ. Vừa nhìn là biết chỗ đứng hiện giờ của mỗi người đều là dựa theo kết quả trong Tân Sinh Tranh Tài.

Sau khi trận chiến kết thúc cũng là lúc nghi thức bái sư bắt đầu. Chúng đệ tử đều được tập trung trong Vân Nguyệt Điện để tiến hành nghi thức bái sư.

Nghi thức được tổ chức cũng rất đơn giản, người muốn nhận đệ tử chỉ cần trao Vân Linh cho người bản thân muốn nhận làm đệ tử đợi đến khi Vân linh được thu thì chính thức xong việc bái sư, còn đệ tử nào mà muốn nhận sư phụ thì chỉ cần cầm Vân Thảo đưa đến trước người bản thân muốn bái làm sư phụ nếu Vân Thảo được nhận thì nghi thức bái sư cũng được hoàn thành. Về thứ tự bái sư thì tất nhiên là tứ tôn sẽ nhận đệ tử trước, kết đó là các trưởng lão, sư phó, rồi đến đệ tử đã đến thời điểm nhận đệ tử, cuối cùng là những đệ tử nào không được nhận Vân Linh mà vẫn muốn bái sư sẽ cầm Vân Thảo tìm sư phụ.

Trong đại sảnh trang nghiêm chúng tân môn đệ tử nghiêm chỉnh quỳ dưới đại sảnh chờ đợi nghi lễ bái sư bắt đầu. Ai nấy cũng đều hồi hộp không thôi, không biết bản thân sẽ có thể được bái ai vi sư, lại được ai nhận làm đồ đệ.

Hàn Vi Vi, Bạch Phong, Bạch Trúc Hi trong lòng cũng hồi hộp không kém. Nhất là Bạch Trúc Hi, nàng hồi hộp đến nổi tay đều là mồ hôi, Bạch Phong nhìn muội muội của mình không khỏi đau xót, nhẹ nắm tay nàng an ủi. Bạch Trúc Hi trả lại cho y một nụ cười nhẹ nhàng: Được ca ca an ủi nàng cũng cảm thấy tốt hơn rồi. Ít nhiều gì nàng cũng không còn cảm thấy lo lắng, cho dù bản thân không bái sư được cũng chẳng sao. Chỉ cần ca ca có thể bái một trong tứ tôn làm sư phụ, cuộc sống của hai người sau này sẽ thoải mái hơn, mẫu phi cũng sẽ không bị người coi thường, cuộc sống trong cung sẽ tốt hơn, có khi lại còn được phụ hoàng sủng ái trở lại. Bạch Phong làm sao không hiểu sự lo lắng của muội muội mình, nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế, chờ đợi được nam nhân đó để ý là chuyện viễn vông, hậu cung giai nhân ba ngàn nào phải chuyện đùa, muốn cho mẫu phi thoát khỏi khốn cảnh chỉ còn cách đưa người rời khỏi đó, nhưng nói ra sao mẫu phi cũng không chịu, lại còn cố chấp suy nghĩ một ngày nào đó vẫn mong ông ta để ý người, yêu thương người như ngày xưa. Nhưng thật sự được sao? Đế Vương xưa nay vô tình, trong mắt ông ta chỉ có giang sơn cùng xã tắc, nào có chỗ dung thứ cho tình cảm. Y chỉ mong sao ông ta sẽ giữ đúng lời hứa chăm sóc cho mẫu phi, còn việc có được sủng ái hay không, y cũng không dám mong chờ.

Hàn Vi Vi cho dù thường ngày có lạnh lùng đến mấy thì giây phút này cũng không tránh khỏi hồi hộp và lo lắng. Nàng đã rất cố gắng, chỉ mong rằng ước nguyện của nàng sẽ thành hiện thực. Ánh mắt nàng không tự chủ được nhìn về phía nam tử áo bào lam nhạt đang ngồi gần Lãnh Vân Hàn.

Người vẫn như xưa, dịu dàng nhã nhặn như ánh nắng ban mai giống như lần đầu tiên nàng gặp người năm nàng mười tuổi. Nàng còn nhớ rõ nhưng liệu người còn nhớ không? Nàng không biết, kể từ giây phút biết người là tiên nhân, nàng đã định rằng bản thân nhất định sẽ đi theo con đường tu tiên, bái người làm thầy, trở thành đồ đệ của người. Đời đời kiếp kiếp đều thủ bên cạnh người, là báo ân cũng được, vì tư lợi cũng xong. Cho dù kết cục có là thịt nát xương tan, nàng cũng không hối hận.

Nam Cung Hồng Liên vẻ mặt nình thản, nhìn cũng không mấy để tâm. Dù sao nàng đến đây cũng không phải để bái sư, với lại những người ở đây cũng không đủ khiến cho nàng hạ thấp bản thân nhận ai trong số họ làm sư phụ. Cho dù có cũng chỉ có Phong Vân Lưu Thủy là xứng đáng. Nhưng số trời đã định, y không có khả năng nhận nàng làm đệ tử, mà nàng cũng không thể nhận y làm sư phụ. Lưu thủy Thiên Hoàng….. có lẽ cũng chỉ có người đó mới xứng đáng ở bên người y. Nàng chỉ mong kiếp này hai người họ có thể được đến hạnh phúc, thứ hạnh phúc mà đáng lí ra hai người phải có được từ nhiều năm trước, nhưng đều vì sự ngu ngốc của nàng mới khiến tất cả trở nên như vậy. Lần này nàng phải nắm bắt cơ hội để chuộc lại lỗi lầm bản thân gây ra, cho dù có phải hy sinh thân mình cũng không tiếc.

Phong Vân Lưu Thủy nhẩm tính đi tính lại thiên mệnh, nhưng tính ra sao cũng không được kết quả mong muốn, hàm hàm hồ hồ không hiểu ra sao. Khiến lòng y không khỏi có dự cảm xấu. tuy vậy y vẫn quyết định làm vậy, tương lai thế nào cứ để tương lai tính. Nếu đã Không thể tránh, không thể trốn, không thể giết, vậy thì đối mặt vậy.

Mạc Thiên kì và Tần Thiên Hạo tâm tư lúc này thật rất phức tạp, hai người biết rất có khả năng nàng sẽ bái Phong Vân Lưu Thủy làm sư phụ, còn hai người có thể sẽ phải nhận một trong tam tôn còn lại làm sư phụ, nếu vậy thì cơ hội ba người ở bên cạnh nhau rất ít, hai người thật không muốn xa nàng chút nào. Cả tháng nay cơ hội được gần gũi nàng đã ít, tương lai nếu cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách a, dù sao cả hai cũng là nam nhân đương lúc còn khỏe mạnh, khí huyết dương cương, hai người họ cũng chỉ có mình nàng, muốn hai người tìm nữ nhân khác để giải quyết cũng không có khả năng, thật có khổ không thể nói mà.

Tử Nguyệt sao lại không biết hai nam nhân kia tâm tư ra sao, nhưng nàng cũng không có cách nào. Nàng tự động ngó lơ sự ai oán của hai vị nam nhân nào đó, bình thản như không biết chuyện gì.

Thiên Ngọc Vũ thần sắc không mấy tốt, lạnh lùng như băng. Y thật không thể hiểu nổi, nàng làm sao có thể ngó lơ y triệt để như vậy. Đứng cạnh nàng bấy lâu, y cũng đã căng thẳng mà nàng lại cứ vẻ điềm nhiên bình tĩnh, căn bản xem y như không khí, lại còn mắt đưa mày lại với hai nam nhân kia. Tuy biết rõ đó là phu thị danh chính ngôn thuận của nàng nhưng y vẫn cảm thấy không thoải mái. Thật khiến y tức chết mà.

Tử Nguyệt không hiểu sao cứ thấy lành lạnh, nhìn kĩ lại mới thấy nơi phát ra khí lạnh không ai khác chính là Thiên Ngọc Vũ, nàng lấy làm khó hiểu không thôi: Tên này bị sao vậy, tự dung xuất ra khí lạnh, tức chuyện gì sao? Thật là một kẻ lạ lùng.

Lãnh Tà Trần nhìn canh giờ cũng không sai biệt lắm, đã đến lúc thực hiện nghi thức bái sư. Y nhìn Lãnh Vân Tâm gật đầu một cái, tỏ vẻ có thể tiến hành đại lễ bái sư.

Lãnh Vân Tâm nhận mệnh đi xuống địa sảnh, cao cao giọng nói. “ Đa tạ chư vị đã tham gia đại lễ bái sư của Bạch Vân Sơn. Cũng không thể không kể đến sự nổ lục cố gắng của nhóm tân môn đệ tử năm nay. Bây giờ ta xin tuyên bố đại lễ bắt đầu. Mời Tứ Tôn trước hết tuyển chọn đệ tử, kế tiếp là các vị trưởng lão, sư phó, và các đệ tử đến tuổi nhận đồ đệ. ”

“ Sư đệ, ta thấy Thiên Ngọc Vũ tư chất rất tốt, đệ nên nhận y làm đệ tử, nếu đệ muốn có thể nhận thêm đệ tử cũng không sao. ” Lãnh Tà Trần không khỏi lo lắng nhỏ giọng nói với Phong Vân Lưu Thủy. Tuy hắn biết y thân phận cao quý, nhưng nay hắn cũng đã là Cung chủ Phong Hoa Cung, là trụ cột của Lục giới, đến nay vẫn chưa nhận đệ tử để có người kế thừ y bát cũng không ổn cho lắm. Nay cũng nên nhận đệ tử rồi. Lúc trước hắn cũng cố ý muốn cho y nhận đệ tử, từng tốn nhiều sức lực tìm kiếm vài người có tư chất tốt để y lựa chọn, nhưng y luôn cự tuyệt, sư phụ biết nhưng không nói gì, chỉ bảo rằng thời cơ y nhận đệ tử chưa đến. Nhưng đợi bao năm vẫn không có tiến triển, hắn thật sự nóng lòng muốn chết rồi.

Phong Vân Lưu Thủy sao lại không biết tâm tư của sư huynh nhà mình. Mọi lần đều là khiến hắn thất vọng ôm đống cục tức, nhưng lần này y sẽ theo ý nguyện của hắn một lần. Dù sao, sư huynh cũng chỉ là vì lo nghĩ cho y, lo nghĩ cho Phong Hoa Cung, lo nghĩ cho Lục giới chúng sinh, cũng không thể trách hắn được. Y tư thái ưu nhã nhếch ly trà trên bàn nhấp một ngụm, mùi vị lan tỏa trong khoang miệng thanh mát. Chậm chậm đặt ly trà lên bàn, thanh âm trong trẻo như tiếng suối trời vang lên: “ Đệ không vội, cứ để cho mọi người nhận đồ đệ trước đi. ”

Lãnh Tà Trần phiên mắt trợn trắng nhìn y, y không vội nhưng người khác lại rất vội, thật là, mà thôi, kệ y đi, chỉ cần y chịu nhận đồ đệ là tốt rồi, cái khác tính sau.

Lãnh Tà Trần nhìn một lượt các tân môn đệ tử, mắt nhìn về phía Tần Thiên hạo và Mạc Thiên Kì. Y cảm thấy hai người này rất có tư chất, nghĩ vậy liền nhấc chân bước về phía hai người, đưa Cung Linh về phía trước hai người. “ Làm đồ đệ của ta. ”

Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo nhìn nam tử trước mặt, lại nhìn cung linh, lại nhìn nhau một hồi liền nhận lấy cung linh. Dù sao cũng phải bái sư, nhận hắn làm sư phụ cũng không có vấn đề gì.

Lãnh Tà Trần hài lòng nhìn hai người, sau đó bước trở về chỗ ngồi. Hiển nhiên y rất ưng ý đối với hai vị đồ đệ mới này. Mạc Thiên kì và Tần Thiên Hạo sau khi nhận cung linh xong liền đứng dậy, nhìn Tử Nguyệt nở nụ cười nhẹ, sau đó mới bước theo sau Lãnh Tà Trần, đứng kế bên hắn.

Chúng đệ tử thấy Nghiêm tôn không nhận thêm đệ tử thì thấy thất vọng không thôi. Nhưng không sao, vẫn còn nhiều vị nữa mà.

Phong Dật Lưu thấy Lãnh Tà Trần trở về liền nhìn Phong Vân lưu Thủy một chút, ngay sau đó một tay phe phẩy ngọc phiến, một tay cầm cung linh dần đi về phía Tử Nguyệt. Khóe miệng nở nụ cười gian manh, mang vài phần nghịch ngợm. Đó là những gì nàng thấy được khi quan sát Phong Dật Lưu. Nàng thấy y cũng không tồi, tính cách này của y phóng khoáng tự do, mang vài phần tùy tâm sở dục, càn khiến nàng thấy có hảo cảm với y. Nếu không phải vì chuyện của Huyết Nguyệt, nàng nhất định sẽ chọn y làm sư phụ.

Phong Dật Lưu đi đến trước mặt Tử Nguyệt, đưa cung linh về phía nàng. “ Sư điệt, nhận ta làm sư phụ nhé? Nhận ta làm sư phụ thì con có thể thoải mái vui chơi a. Ta không có yêu cầu đối với đồ nhi của mình quá cao đâu. ”

Tử Nguyệt dở khóc dở cười nhìn y, vị tiểu sư thúc này của nàng thật là đáng yêu mà, y xem nàng là trẻ con chắc, thuyết phục nàng làm đồ đệ của y cứ như kiểu dụ dỗ trẻ em ý. Nhưng mà nói ra sao, nàng cũng khong thể nhận y làm sư phụ được, nhưng nếu không trả lời sẽ khiến y khó xử, còn mở miệng từ chối sẽ khiến y mất mặt. Cũng không ít lần y chỉ dạy nàng luyện kiếm, mang cho nàng nhiều chuyện vui, nàng thật không nhẫn tâm khiến y mất mặt được. không thể nói thẳng cũng không thể từ chối, thật khiến nàng khó xử mà.

Nhận thấy nàng còn đang do dự, Phong Dật Lưu lập tức nhẹ nhàng khuyên bảo: “ Con còn chờ gì nữa, mau nhận đi. ”

Tử Nguyệt thật sự không biết nên nói làm sao để từ chối. Nàng gấp đến độ toát cả mồ hôi, mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh mong có ai đó giúp nàng. Nhưng hiển nhiên không có ai ra mặt hộ nàng, bởi vì họ không dám a, ai nhìn cũng hiểu là nàng đang muốn từ chối, lí do thì có người hiểu, có người không hiểu, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn y. “ Sư Bá, con… ”

“ Con không nhận là ta buồn đó, đây là lần đầu tiên sư bá của con nhận đồ đệ, lần đầu tiên muốn nhận đã bị người từ chối thật không hay a. con nỡ thấy ta thương tâm sao? ” Phong Dật Lưu sao không biết nàng đang có ý muốn từ chối, nhưng cho dù ra sao, y cũng quyết phải khiến nàng bái y làm sư phụ mới được.

Tử Nguyệt nhìn Phong Dật Lưu, trong mắt một mảnh bất đắc dĩ: Thật là, làm sao y lại cố chấp như vậy chứ. Nàng là tình thế bắt buộc a, Huyết Nguyệt còn chờ nàng giúp đỡ kìa, nàng không thể bội tín được. Cho nên, tiểu sư thúc, con phải thực xin lỗi người rồi. Cùng lắm con sẽ giúp người nhận một đệ tử ưu tú là được rồi.

Phong Vân Lưu Thủy nhìn Tử Nguyệt cùng Phong Dật Lưu mãi đôi co, khe khẽ thở dài. Thôi kệ, dù sao y cũng phải đối mặt, nếu đã không tránh được thì nhận mệnh vậy, tương lai chưa chắc không thể thay đổi.

Y chầm chậm bước từ chỗ ngồi xuống đại sảnh, trên tay là cung linh hình dạng lông vũ, chúng tiên gia, đệ tử thấy y bước về phía Phong Dật Lưu và Tử Nguyệt không khỏi cảm thấy bất ngờ, nhiều hơn là tò mò. Một trận xôn xao vang lên không ngừng, Thượng Tôn muốn nhận đồ đệ rồi, họ thật muốn biết rốt cuộc y sẽ nhận ai làm đồ đệ.

Chúng đệ tử đang quỳ dưới đại sảnh không ngừng hồi hộp không thôi, ai cũng mong chờ người được chọn sẽ là bản thân.

Tử Nguyệt nhìn y đang dần đến gần nàng thì thầm cảm thấy vui mừng: Nàng tin chắc y sẽ nhận nàng làm đệ tử, lí do thì nàng không biết, nhưng trực giác của nàng luôn cho là vậy, mà bao năm nay trực giác của nàng chưa bao giờ sai, lần này cũng vậy.

Phong Vân Lưu Thủy lạnh nhạt liếc nhìn Phong Dật Lưu ngay sau đó dời ngay tầm mắt, chỉ vài giây sau đã đi đến trước mặt Tử Nguyệt.

Phong Dật Lưu bất giác nhíu mày nhìn y, hiển nhiên y cũng không nghĩ rằng sư huynh thật muốn nhận nàng làm đệ tử. Y cảm thấy không được vui lắm, vụng trộm nhìn nàng, khuôn mặt tuyệt sắc nhưng luôn mang theo sự lạnh lùng, mặt dù khuôn mặt nhìn thì lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng không khó nhận ra nụ cười chưa bao giờ đạt đến đáy mắt, cho dù cười, thì nụ cười đó cũng chỉ là giả, không hề xuất phát từ chân tâm. Xung quanh nàng như có như không một vầng sáng nhàn nhạt, lạnh nhạt như ánh trăng, lạnh lùng như sương. Ngay từ lầm gặp đầu tiên y đã thích nàng, thầm nghĩ nhất định phải nhận nàng làm đệ tử, nhưng dường như người nàng muốn bái làm sư phụ là nhị sư huynh, điều này khiến y cảm thấy khó chịu hết sức, đôi lúc còn có điểm ghen tỵ. Ghen tỵ… Y ghen tỵ với nhị sư huynh. Suy nghĩ này không khỏi khiến y cảm thấy bất ngờ và hoang mang vô cùng. Mấy vạn năm nay, y luôn quen sống phóng túng, đều không để chuyện gì trong lòng, tùy tâm sở dục làm việc. Y luôn biết nhị su huynh hơn y rất nhiều, nhưng chưa bao giờ tỏ ra bất mãn, vì y không hề ghen tỵ với huynh ấy, bởi vì y cảm thấy sư huynh nên có được hào quang đó. Nhưng nay y lại vì nàng mà có ý ghen tỵ với nhị sư huynh, điều này cũng quá kì lạ rồi. Y cảm thấy thật hoang mang.

Phong Vân Lưu Thủy cũng nhận thấy được sự hoang mang xẹt qua trong mắt Phong Dật Lưu, mi tâm khẽ nhíu, một tiếng thở nhẹ vang lên. Nghiệt duyên a. Y lại quay sang nhìn Tử Nguyệt và Thiên Ngọc Vũ, trên tay là ai cung linh hình dạng lông vũ, y cầm mỗi tay một cái đưa về phía hai người, thanh âm trong trẻo như tiếng suối trời, thanh mát thấm nhập vào ruột gan người nghe: “ Nhận lấy. ”

Thiên Ngọc Vũ kinh ngạc nhìn y, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng nay xuất hiện một nụ cười hiếm hoi, giơ tay lên nhận lấy cung linh. Y biết việc này có nghĩa là gì, không chỉ y trở thành đệ tử nội môn củ Phong Vân Lưu Thủy, mà quan trọng hơn là y có thể cùng nàng sớm chiều ở chung, thật tốt quá.

Tử Nguyệt vẻ mặt vui mừng nhìn y, tay cũng giơ lên nhận cung linh: Thật tốt quá, kế hoặc bước đầu tiên cuối cùng cũng hoàn thành. Giờ chỉ cần tìm cơ hội tiếp cận y, lấy lòng tin từ y, tìm kiếm tung tích của Ty Thánh Ngọc Châu nữa là xong.

Phong Dật Lưu mím chặt môi nhìn Tử Nguyệt, vẻ mặt ai oán không thôi, nàng chẳng lẽ ghét y như vậy sao?

Tử Nguyệt nhận thấy ánh mắt ai oán của ai kia, mắt không dám nhìn y lấy một cái: Thật ra nàng cảm thấy rất áy náy, nhưng biết sao được.

Phong Vân Lưu Thủy thâm ý nhìn Phong Dật Lưu, y cảm nhận được cái nhìn của sư huynh không khỏi lạnh cả người. Sư huynh thật đáng sợ, xem ra y chỉ có thể buông tay.

Phong Vân Lưu Thủy cũng lười nghiên cứu tâm trạng của Phong Dật Lưu, y nhìn về phía chúng tiên gia cao giọng nói: “ Từ nay về sau, Thiên Ngọc Vũ và Hoa Lạc Tử nguyệt sẽ là đồ đệ của Bạch Vân Thượng Tiên Phong Vân Lưu Thủy ta. Chư vị tiên gia có ý kiến gì không? ”

Lãnh Tà Trần nghe vậy thì thầm hô khẩu khí: cuối cùng sư đệ cũng chịu nhận đồ đệ rồi. Thật tốt quá!

Chúng tiên gia đương nhiên sẽ không có ai có ý kiến, họ vui còn không kịp nữa là. Cuối cùng sư đệ cũng chịu nhận đồ đệ rồi, thật tốt quá.

Linh Du Phi híp mắt hài lòng nhìn kết quả này: Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, thời gian còn dài.

Chúng tiên gia đương nhiên sẽ không có ý kiến, họ vui còn không kịp: Tam Hoàng Tử rốt cuộc có thể bái Thiên Hoàng làm sư phụ thật tốt quá!

Thiên Đế khỏi nói, ông cực kì vui mừng, rốt cuộc tâm nguyện của ông cũng trở thành hiện thực, tương lai của nhi tử ông cũng sẽ được đảm bảo.

Phong Dật Lưu thấy mọi chuyện đã định cũng không có ý định nhận Tử Nguyệt làm đệ tử nữa, dù sao y cũng cần xác định tình cảm y dành cho nàng, ghen tỵ tuyệt đối không phải là thứ tình cảm mà một sư phụ nên có đối với đồ đệ của mình.

” Sư đệ, đệ không còn nhỏ nữa, cũng nên nhận đệ tử đi. Ta thấy Vong Tuyệt, Bạch Phong, Quân Thiên... tư chất không tồi, nhận ai cũng được. “ Lãnh Tà Trần nhìn Phong Dật Lưu bộ dạng chán nản cũng không đành lòng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y nhận đồ đệ mà đã thế này khó tránh nản chí.

Phong Dật Lưu nhìn một loạt chúng đệ tử, cảm thấy chán nản không muốn nhận thêm đồ đệ, nhưng thấy sư huynh mong chờ như vậy cũng không từ chối nữa: Thôi kệ, nhận ai cũng như nhau. Cứ như vậy y nhận Vũ Thiên Từ, Vong Tuyệt, Bạch Phong làm đệ tử.

Linh Du Phi thì hiển nhiên không có ý nhận đồ đệ, dù sao hiện y cũng không có thời gian dạy dỗ đệ tử, nhận đồ đệ chỉ thêm vướng mắt.

Sau khi tứ tôn nhận đồ đệ xong, cũng là lúc đến lượt các trưởng Lão, sư phó, đệ tử nhận đệ tử.

Lãnh Vân Hàn lần lượt nhận Quân Thiên, Huyền Thiên Tứ, Lãnh Huyền làm đệ tử.

Lãnh Vân Tâm nhận Lâm Chấn Thành, Đoản Tử Âu, Minh Hàn Thần làm đệ tử.

Hàn Vi Vi cũng được như ý nguyện nhận nam tử lam y tên Thanh Lam làm sư phụ. Nàng đương nhiên là rất vui vẻ rồi, bởi vì cuối cùng nàng cũng được nhận người làm sư phụ thoả mãn tâm nguyện của nàng. Nhưng cũng không tránh khỏi một chút lạc lỏng, vì y còn nhận thêm Ngọc Linh Diệu làm đệ tử. Mà quan hệ của hai người cũng không tốt mấy.

Riêng Bạch Trúc Hi thì được Tam Trưởng Lão nhận làm đồ đệ cùng Phương Huỳnh. Lúc nhận được cung linh nàng vui đến sắp khóc: Thật tốt quá, cuối cùng nàng đã có thể sống một cách vui vẻ rồi.