Khoảng mười một giờ sáng, mười ba người vào tranh toàn bộ tập họp đầy đủ.
Vào ngày cuối tuần mưa thu rả rích mà còn có tâm tư ghé thăm bảo tàng, ngoại trừ những người thực sự yêu thích mỹ thuật ra, đại khái cũng chỉ có những cặp đôi đang yêu nhau muốn tìm kiếm sự lãng mạng có phẩm vị.
Trong tám người mới tổng cộng có hai đôi tình nhân, một người đàn ông tuổi trung niên vì trú mưa mà ghé vào bảo tàng, một thanh niên phú nhị đại rảnh quá không có gì làm chui vào chơi, một họa sĩ nữ trẻ tuổi, cùng với người đàn ông tên Thiệu Lăng kia.
Cả tám người bọn họ lúc này cũng đã từ lời của Tần Tứ biết được sự thật về thế giới trong tranh đầy rẫy đáng sợ này, mà khiến cho đám mấy người cũ bọn họ bất ngờ nhất là năng lực tiếp nhận sự thật của nhóm người mới lần này thế mà rất cao, không có ai hoảng loạn tới làm ầm làm ĩ, cũng không có ai lên tiếng đổ thừa hay trút giận, đều trầm mặc tự kềm chế, đưa mắt quan sát đánh giá mấy vị “tiền bối” cùng hoàn cảnh chung quanh.
“Tự giới thiệu một chút đi.” Tần Tứ thay mấy đồng bạn giới thiệu tên tuổi.
Người đàn ông trung niên một tay cầm hành trang—— tiền thân chính là cái cặp táp đựng tài liệu của hắn trước khi vào tranh, một tay đẩy gọng kính dày cộm trên sống mũi, nói “Tôi tên là Lý Ức, đang trên đường đi làm thì xe điện gặp trục trặc nên mới vào bảo tàng đụt mưa, không ngờ lại gặp phải việc này… Hi vọng được mọi người quan tâm giúp đỡ.”
“Tôi là Vu Long, đây là bạn gái của tôi Phương Phỉ.” Thanh niên trẻ tuổi khoảng đôi mươi với mái tóc xoăn nhẹ màu rêu khói, một tay chỉ vào cô gái trẻ tuổi với mái tóc uốn lọn dài cũng nhuộm cùng tông màu, cô gái nọ rất im lặng, không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn mọi người.
Cặp đôi còn lại cũng tự báo tên, tuổi tác độ chừng ba mươi đổ lại, người nam mặt mày có vẻ khôn khéo, nhìn như cũng khá có ý tưởng, tên Lưu Ngạn Lỗi. Bạn gái hắn có mái đầu kiểu bob, nhìn giống kiểu người mưu mẹo, tên Trần Hâm Ngải.
Họa sĩ nữ trẻ tuổi dáng người gầy gò, khí sắc tái nhợt, có vẻ như không được khỏe mạnh cho lắm, không biết có phải do là dân nghệ thuật hay không mà thoạt nhìn khá lạnh lùng xa cách, ánh mắt thi thoảng lại hiện ra vẻ mơ màng trống rỗng, thản nhiên báo tên mình “Tuyết Cách.”
Ước chừng là tên giả, hoặc là nghệ danh.
Người cuối cùng lên tiếng chính là cái gã phú nhị đại với mái đầu màu bạch kim chói lóa, còn về vì sao nhận định hắn là phú nhị đại, là bởi vì người này nhìn rất trẻ tuổi, trên lỗ tai lại đeo một cái bông tai với hột kim cương to bự kiểu dáng giống với danh thủ Beckham cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác —— mặc dù sau khi vào tranh thì kim cương đã bị thoái hóa, biến thành một loại đá quý nào đó.
Vị này kéo tay áo của mình lên để các vị tiền bối xem cái vòng thoạt nhìn có vẻ giống như làm bằng đồng thau đang đeo trên cổ tay, sau đó hỏi “Mấy đại ca cho tui hỏi xíu, mai mốt ra ngoài cái đồng hồ của tui nó sẽ biến trở lại như cũ chớ?”
Mọi người “…” Hóa ra vòng tay này chính là do đồng hồ thoái hóa mà ra…
Vệ Đông vẻ mặt cạn lời nhìn hắn “Người anh em, lẽ ra cậu nên quan tâm chuyện mình có thể rời khỏi đây không trước mới đúng chớ?”
“Cái đù mù, đồng hồ này của tui là Patek Philippe ó, nó còn đắt hơn cái mạng tui nữa!” Phú nhị đại hô lên.
Vệ Đông “…tắc cái gì pe?”
Phú nhị đại “Patek Philippe!”
Vệ Đông “Bao nhiêu?”
Phú nhị đại “Hai trăm chín mấy vạn tệ thì phải.”
Vệ Đông “…tắc cái gì pe?”
Phú nhị đại “Nếu đồng hồ này báo hỏng, chắc chú Trương sẽ bị thất nghiệp mất.”
Vệ Đông “Chú Trương là làm gì?”
Phú nhị đại “Người làm nhà tui, chuyên môn giúp tui bảo dưỡng đồng hồ.”
Vệ Đông “….Nghèo nàn hỡi ôi, mi hạn chế sức tưởng tượng của ta…”
Phú nhị đại “À phải rồi, tui tên La Bộ, Bộ của bộ khẩu (dùng sức), mọi người có thể gọi tui là Củ Cải (la bặc) hoặc Tá Lả (la bố) đều được.”
Vệ Đông “Bộ là có ý gì?”
Phú nhị đại “Thì ý là ‘dùng sức’ á mà.”
Vệ Đông “…Tên chú nghe sao… hơi bị đáng khinh á nha…”
Phú nhị đại “Có lẽ lúc trước ba của tui lúc đặt tên cho tui hi vọng sau này tui nên âm thầm mà phát triển một cách đáng khinh, đừng có lố quá đà cũng nên.”
Vệ Đông “…” Chú mày bây giờ bộ ít có lố lắm sao.
Kha Tầm quả thực không muốn nghe hai thằng hề bên kia tiếp tục tấu hài nữa, bèn quay sang thuật lại câu chuyện ‘nhiên tê’ mà Mục Dịch Nhiên nói mới nãy cho mọi người nghe.
“Nếu như thật là có liên quan đến nhiên tê,” Tần Tứ nói “Vậy kế tiếp chúng ta chia nhau điều tra xem trên thuyền này có sừng tê hay không.”
Mọi người không ai có dị nghị, toàn bộ đều từ boong thuyền đi xuống khoang dưới, cũng không ai đứng ra an bài, mười ba người cứ thế tự nhiên chia thành hai nhóm, mấy người mới tụ lại bên nhau thành một nhóm, La Bộ ngược lại lẫn vào trong đám “người cũ”.
***
Hai nhóm chia nhau tìm kiếm trong khoang thuyền, một nhóm tìm từ đầu tới cuối, nhóm kia thì từ cuối lên đầu.
“Cho tui hỏi chút xíu được hông,” La Bộ giơ di động của mình chiếu sáng cho mọi người “Mấy bức tranh trước đó các anh vào cũng là tổng cộng mười ba người sao? Trong tranh không có ai khác hết? Ý tui là mấy người trong tranh á.”
“Có chớ,” Vệ Đông đáp “Tùy theo nội dung của tranh, có cái chỉ có mười ba người từ ngoài tranh vào, có cái lại có rất nhiều người trong tranh.”
“Vậy tại sao bức tranh này lại không có người trong tranh?” La Bộ nói “Thuyền này là một chiếc thuyền lớn mà? Lại đang lênh đênh trên biển rộng mênh mông nữa? Nếu không có người trong tranh thì làm sao chiếc thuyền này trôi ra được tận đây?”
“Lời này có lý ghê ta…” Vệ Đông nhìn sang đồng bạn “Thuyền trưởng đâu? Thuyền viên nữa? Lẽ nào trong đám chúng ta có người được xếp vai thuyền trưởng? Có người nào biết lái thuyền không?”
“Dù là trong tranh, nhưng cũng phải tuân theo logic cùng lẽ thường,” Tần Tứ gật đầu “Tất nhiên, ngoại trừ những bức tranh trường phái quái đản như 《 Tịnh Thổ 》 lại lấy chủ đề là phim hoạt hình để thể hiện sự khoa trương. Dựa theo quy mô của chiếc thuyền này, muốn khiến cho nó đi xa được ngần này thì vừa phải mượn sức gió vừa phải thêm sức người, hơn nữa sức người hẳn là không thể quá ít, nếu không rất khó khống chế một chiếc thuyền lớn như vậy.”
“Tôi có quan sát các gian phòng các tầng trên boong thuyền,” Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Rất nhiều dụng cụ tẩy rửa cùng giường trong phòng đều đã được sử dụng qua, chứng tỏ là trước đó trên thuyền cũng từng có rất nhiều ‘người’ ở lại, lúc chúng ta tiến vào tranh chính là đang ở mốc thời gian mà sự kiện được mô tả trong tranh đang tiến hành đến giai đoạn nhất định nào đó, cho nên chúng ta có thể nhận định thế này, trên chiếc thuyền này từng có thuyền trưởng cùng rất nhiều thuyền viên, nhưng bởi vì sự kiện kia tiến triển, dần dần đến cuối cùng chỉ còn sót lại mười ba vị ‘thuyền viên’, nhân vật mà chúng ta đang thế vai chính là mười ba người này.”
“Như vậy xem ra, thuyền trưởng cùng các thuyền viên khác mất tích có lẽ có quan hệ trực tiếp với việc ‘nhiên tê’.” Chu Hạo Văn nói.
“Ủa chứ tụi nó rảnh rỗi không có gì làm đi đốt sừng tê làm chi trời?” La Bộ hỏi.
“Vì chiếu ra quỷ quái?” Kha Tầm tự hỏi “Sau đó giống như Ôn Kiệu trong câu chuyện “Ngưu Chử nhiên tê” vậy, không tới mười ngày lần lượt chết hết?”
La Bộ cầm di động rọi vào mặt Kha Tầm “Thế chúng ta tại sao phải đi tìm sừng tê nữa? Tìm ra xong đốt chiếu yêu quái rồi tử ẹo?”
Kha Tầm híp mắt “Em trai hồ thân mến, đèn pin của cậu chiếu mù mắt tôi rồi đây này. Tìm ra sừng tê không hẳn là để đốt nó, thứ này rõ ràng là một đạo cụ trọng yếu của bức tranh này, nói không chừng có liên quan đến ấn chương, cho nên nhất định phải tìm ra nó.”
“Em trai hồ” (*) La Bộ ồ lên một tiếng, chiếu đèn pin sang chỗ Mục Dịch Nhiên “Anh trai này, hình như tui từng gặp anh ở đâu đó rồi thì phải.”
“Bớt nói lại, khiêm tốn chút, tìm tiếp đi, oke-la?” Kha Tầm liếc xéo hắn.
“Oke oke, anh đẹp trai anh nói đúng.” La Bộ nhìn phú nhị đại vậy chứ tính cách không có chút ngạo mạn kiêu căng tí nào, vừa mới lia di động sang chỗ khác, đột nhiên như sực nhớ ra cái gì “đờ mờ” một tiếng, lại chỉa vào Mục Dịch Nhiên “Tui nhớ ra rồi! Anh là “idol” của ba tui nè! Tui từng thấy hình của anh trong ngăn kéo bàn làm việc của ổng nè!”
Mục Dịch Nhiên “…”
Kha Tầm “…”
Mọi người “…”
Kha Tầm chống nạnh “Vụ gì đây?”
La Bộ ra sức ngắm nghía mặt Mục Dịch Nhiên “Ba tui ổng siêu ngưỡng mộ anh luôn á, còn trẻ như vậy đã kiếm ra được tiền mà ổng mất nửa đời mới bào ra được, trong giới nhà giàu không phải có câu như này sao —— nghèo chơi xe, giàu đồng hồ, mà thổ hào chân chánh là mở gallery tranh. Thổ hào, tiểu đệ xin ra mắt!”
Nói xong liền hai tay ôm thành quyền chắp tay với Mục Dịch Nhiên.
“…” Vệ Đông nhỏ giọng nói với Kha Tầm “Thằng này còn láo táo hơn mày nữa.”
“Mày còn nhớ không, lúc tao với mày vừa vào tranh bộ dạng y hệt như nó á?” Kha Tầm cũng không phải không thấy tay cầm di động của La Bộ từ nãy đến giờ vẫn luôn run rẩy, cho nên cậu cũng không phải có ý muốn cười nhạo đối phương “Nói nhiều hỏi cũng nhiều, vừa thấy người trầm ổn đáng tin như Dịch Nhiên lập tức ra sức ôm lấy, tựa như kẻ chết đuối vớ được một khúc gỗ trôi vậy. Chẳng qua là do tính cách thế thôi, mới ban đầu ra vẻ như không thèm để ý, nhưng kỳ thật chỉ có tự mình mới hiểu rõ được tâm tình cùng tâm trạng của chúng ta ngay lúc đó là như thế nào.”
Vệ Đông thán một tiếng “Đúng đó, cố gắng hết sức ra vẻ mình giống như một kẻ không đứng đắn, kỳ thật đều là vì muốn nỗ lực chống đỡ để bản thân đừng suy sụp hoàn toàn, giống như chỉ cần nghĩ thôi kệ là liền mặc kệ thật sự, giả bộ như vui đùa tếu táo liền sẽ không thấy sợ hãi nữa.”
“Đám người mới kiểu như chúng ta đều là dùng cách tự gạt người gạt mình để bảo vệ chính mình, giúp chính mình chống chọi đi tiếp,” Kha Tầm thoáng nhìn La Bộ vẫn đang xum xoe vây quanh Mục Dịch Nhiên “Thôi kệ cậu ta đi, chúng ta cố gắng tranh thủ thời gian.”
Hai nhóm người tìm kiếm điều tra cả khoang bên dưới thuyền những hai lần, lại chẳng phát hiện được cái sừng tê nào.
“Chẳng lẽ sừng tê trên thuyền đều đã bị thuyền trưởng cùng thuyền viên đốt hết rồi?” Khi hai nhóm người một lần nữa tụ hội lại cùng nhau, Vệ Đông nêu lên hoài nghi của mình.
“Đúng là phá của, sừng tê từ xưa tới nay đều là thứ vừa quý vừa đắt, nhờ?” La Bộ nói.
“Đúng thế.” Không biết có phải do thấy được bóng dáng ngày xưa của Kha Tầm trên người La Bộ hay không, một kẻ luôn cao quý lạnh lùng như Mục Dịch Nhiên vậy mà lại dùng thái độ có thể xem như ôn hòa đáp lại hắn “Sừng tê là một loại vật phẩm sang quý, có lẽ sẽ không được đặt ở hầm chứa đồ, chúng ta đi lên phòng thuyền trưởng tìm thử xem.”
Mọi người cùng nhau đi lên boong thuyền, cũng chẳng tốn sức mấy đã tìm ra phòng thuyền trưởng, bởi vì căn phòng này đại khái là phòng đầy đủ tiện nghi nhất trong số các phòng, cái giường gỗ chân thấp cũng được chế tác tinh xảo hơn, chất liệu chăn mền cũng cao cấp hơn hẳn, ngoại trừ giường ra bên cạnh còn có mấy cái thùng chứa đồ, bên trong đặt quần áo cùng mấy vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
Trước đó đám người Tần Tứ đã điều tra phòng này một lượt, nhưng không tìm được thứ gì khả nghi.
Lần này mọi người tiến hành kiểm tra cẩn thận hơn, Kha Tầm thậm chí còn ngồi mọp xuống sàn, dùng tay gõ từng miếng từng miếng gỗ trên sàn.
Mà sự thật chứng minh trí tưởng tượng của Kha Tầm cũng không phải thái quá, ở gần vị trí đầu giường quả thật có một mảnh sàn gỗ là rỗng.
Kha Tầm kéo sàn gỗ lên, thấy được bên trong có một cái hang nhỏ sâu chừng nửa người, đặt hai ba cái hòm gỗ, trên nắp hòm có khóa.
“Vấn đề tiếp theo đến đây, đi đâu tìm ra chìa khóa bây giờ?” La Bộ nói.
Lúc nãy bọn họ đã tìm toàn bộ mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng cũng không thấy có chìa khóa gì.
“Tìm chìa khóa làm gì.” Kha Tầm nói xong dùng tay túm lấy phần khóa nắp hòm, dùng sức kéo một cái, chỉ nghe một tiếng bụp, nhìn lại đã thấy khóa bị kéo đứt.
“Trâu bò vãi cả luôn a trời!” La Bộ kinh ngạc “Anh là Astro tay sắt đầu thai hay gì?”
Kha Tầm “…Sắt cái đầu cậu. Bớt nói nhảm đi, lại đây phụ coi, mang mấy cái hòm lên.”
Kha Tầm kéo đứt hết toàn bộ khóa hòm, sau đó cùng La Bộ hợp sức lôi lên mặt đất, mọi người mở ra xem, thấy bên trong có đựng thẻ tre, có cái đựng trang sức quý báu, có cái lại đựng… sừng tê.
“Chữ khắc trên thẻ tre trong rương có lẽ là những tin tức vô cùng quan trọng,” Thiệu Lăng nhìn mọi người “Các vị có ai hiểu triện văn không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu, thấy mấy vị “người cũ” đều nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, Thiệu Lăng khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn Mục Dịch Nhiên cũng có phần săm soi.
“Năng lực nhận biết tiểu triện của tôi có hạn,” Mục Dịch Nhiên đảo mắt nhìn qua một cuộn thẻ tre bị mở ra “Tôi không đọc được nội dung ghi trên này.”
“Hiện tại nếu đã tìm được sừng tê rồi, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Lưu Ngạn Lỗi mặt mũi khôn khéo nói, trong ánh mắt hắn có gì đó chớp nháy, tựa như đang nung nấu điều gì…
“Có hai lựa chọn, đốt hoặc không đốt.” Thiệu Lăng nhìn mọi người.
Đốt, rất có thể sẽ gọi đến sức mạnh hoặc là sinh vật gì đó mà họ không thể chống cự được, gây ra họa sát thân.
Mà không đốt, thì lại không thể đẩy mạnh nội dung của tranh đi tới, không thể đạt được manh mối để thoát khỏi nơi này.
Mười ba người vào tranh, lâm phải hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
__________
Chú thích
(*) Em trai hồ : tức em trai đồng hồ, nguyên gốc là Biểu đệ, nhưng trong ý của Kha Tầm không phải là em họ (biểu đệ) mà là cậu em đồng hồ, vì chữ biểu mang nghĩa là đồng hồ.