*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Yến Bảo mắt nhìn 《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》 để trên bàn, trầm mặc thật lâu, cả người giống như hóa thành một bức phù điêu được tạc bằng đá, một nửa tâm sự bị đè xuống khảm vào bên trong tảng đá, nửa còn lại thì lạnh như băng trồi ra bên ngoài, có một loại tỉnh táo lại mất hồn tràn đầy mâu thuẫn.
Mỗi người trong lòng đều có riêng cho mình ý kiến, nhưng trước mắt Trì Lôi vừa mới chết đi, xương cốt còn chưa kịp lạnh, nên bọn họ không ai dám mặt dày đưa ra ý tưởng của mình.
Triệu Yến Bảo là người thân cận với Trì Lôi nhất, cũng là người có quyền lên tiếng quyết định nhất.
Vệ Đông cảm thấy trong lòng khó chịu, dẫu cho trước đó vào tranh vô số lần trải qua chuyện sống chết, nhưng lần nào tận mắt chứng kiến một sinh mệnh tươi sống bỗng chốc héo tàn, vẫn là khiến người ta cảm giác lòng đầy tuyệt vọng.
Càng khiến bọn họ khó chịu hơn là, “thú sắc đỏ tươi” mà bọn họ tìm phương nghĩ pháp kiếm tìm hóa ra ở trong cơ thể người chết, dựa theo truyền thống của người Trung Quốc, kia là hành động cực kỳ bất kính đối với người chết —— nếu chuyện này đổi lại là bản thân mình, bọn họ cũng không hi vọng người ngoài đụng tay đụng chân vào di thể bạn bè thân nhân của mình.
Mục Dịch Nhiên đánh vỡ trầm mặc, lên tiếng nói “Tuy rằng đã được xác định nguyên nhân tử vong là do bệnh tim tái phát, nhưng chúng tôi là cảnh sát hình sự, tốt nhất nên làm theo lưu trình, kiểm tra khám nghiệm hiện trường một lần, đó cũng là nhiệm vụ cục cảnh sát giao cho chúng tôi.
Bầu không khí khẩn trương xấu hổ tựa hồ như được xoa dịu đi một chút, Triệu Yến Bảo nhẹ giọng nói “Làm đi.”
Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm đi vào phòng ngủ của Trì Lôi, những người ngồi chờ bên ngoài cũng nhẹ nhõm một chút, Chu Hạo Văn thấp giọng hỏi mọt người “Muốn uống chút gì không? Dưới lầu có cà phê.”
Vài người đồng thời đứng dậy, chỉ có mỗi Triệu Yến Bảo là ngồi tại chỗ như đang trầm tư tâm sự, mọi người cũng không muốn làm phiền cô, đều nhẹ bước đi xuống lầu dưới.
Lúc này chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì, Chu Hạo Văn trước hết gọi cho Tần Tứ, hỏi rõ ràng tình huống bên kia như thế nào, cũng vài ba câu ngắn gọn kể lại về việc bên đây cho hắn nghe, sau cùng cúp điện thoại.
Mọi người ai cũng đều chú ý tầm mắt lên Chu Hạo Văn, Vệ Đông không nhịn được lên tiếng hỏi đầu tiên “Cậu mới bảo Trí Thuần kia là tự sát à?”
“Tần Tứ nói như thế, bảo là dùng đao mổ cắt cổ tay, thời gian tử vong vào khoảng rạng sáng 1:00 đến 3:00.” Chu Hạo Văn cũng không cho rằng thời gian tử vong giống hệt nhau này chỉ là trùng hợp.
“Đã có kết luận là tự sát sao? Tôi nhớ Trí Thuần hình như ngủ cùng phòng với họa sĩ gì đó đúng không?” La Duy đột nhiên lên tiếng.
“Pháp y cùng cảnh sát đã đến hiện trường bệnh viện điều tra, cơ bản xác định là tự sát.” Chu Hạo Văn rót cho bọn họ mỗi người một ly nước “Nghe nói trước lúc ngủ, cảm xúc của cậu ta vẫn rất bình thường, tuy rằng có hơi khủng hoảng đối với những thứ không biết ban đêm, nhưng cũng không thấy có cảm xúc tuyệt vọng hay chán đời gì.”
Trí Thuần và Trì Lôi, một người dùng đao mổ tự sát, một người bệnh tim tái phát đột tử, thời gian tử vong của hai người đều tương tự như nhau.
Bất luận là tự sát hay là bệnh chết, đều giống như không có quan hệ gì với “sức mạnh” đến từ bên ngoài —— hoàn toàn là những kiểu chết “tự nhiên” mà đám người cũ bọn họ chưa từng thấy qua ở các bức tranh trước đây.
“Việc này chắc chắn là có vấn đề, chỉ là chúng ta đoán không ra mà thôi.” Vệ Đông chống khuỷu tay trên gối, hai bàn tay đan vào nhau “Hôm qua lúc dùng cơm chiều, hai người này biểu hiện cũng hết sức bình thường.”
“Tối qua không phải anh uống say sao?” La Duy hỏi.
“Chuyện uống say kia lại càng kỳ quái hơn, lúc trong nhà hàng tui chẳng cảm thấy gì cả, nhưng rời khỏi nhà hàng tự dưng thấy cả người choáng váng, chắc là do mùa xuân sắp đến cũng nên, tui hơi bị dị ứng với phấn hoa.” Vệ Đông cũng không quan tâm lắm đến chuyện mình uống sau.
“Mới nãy Tần Tứ trong điện thoại có bảo, đêm qua Dư Cực cũng uống say, tối hôm qua ngủ rất sớm, cho nên ban đêm không phát hiện có gì kỳ lạ.” Chu Hạo Văn nói.
“Tôi cảm thấy hiện tại mấy người phân tích cỡ nào cũng vô dụng,” Tiêu Cầm Tiên rốt cuộc nhịn hết nổi thốt ra, ánh mắt hướng về phía Chu Hạo Văn “Mới nãy trong điện thoại, Tần bác sĩ có nhắc tới chuyện về thú không? Trên mặt Trí Thuần có xuất hiện thú ký như Trì Lôi không? Pháp y có đưa cho bọn họ 《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》không?”
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về Chu Hạo Văn, tựa hồ như lời Tiêu Cầm Tiên mới nói cũng là lời bọn họ muốn hỏi nhưng ngại không dám nói ra.
Chu Hạo Văn vẫn là vẻ mặt vô cảm đáp lại “Tình huống của Trí Thuần cũng giống như Trì Lôi vậy, bên Tần Tứ cũng đang chờ đợi mọi người gặp mặt cùng nhau thương lượng giải quyết.”
Ánh mắt của Tiêu Cầm Tiên lại một lần nữa bùng ra ánh sáng “Nói vậy tức là trong cơ thể Trí Thuần cũng có thú? Cậu ta là một mình đúng không? Không có đồng bạn nào đi cùng phải không?”
Lời của Tiêu Cầm Tiên trắng trợn không thèm che giấu, làm cô ta thoạt nhìn chẳng khác gì một con thú đang chực chờ cắn xé thi thể của đồng bọn mình.
Tiêu Cầm Tiên lại nói tiếp “Mới nãy Triệu pháp y có nói, mấy người chúng ta phải tuân theo quy tắc thiểu số phục tùng đa số —— nếu đang ở thành phố này, nên nhập gia tùy tục tuân theo quy định của nó, mọi người tốt nhất là hãy tạm quên các chuẩn tắc xã hội thế giới bên ngoài đi.”
Lion cũng bày tỏ thái độ “Toi không cho rằng việc đó là bất kính với người chết, chúng ta nên xóa sạch thú trong cơ thể họ, cá nhân toi thấy kia chẳng phải thứ gì tót lành cạ.”
Không ai lên tiếng đáp lời hắn, nhưng dưới góc nhìn của Lion, bọn họ im lặng như vậy giống như là đang âm thầm khẳng định quan điểm của mình.
Lion lại nói tiếp “Lỡ như việc này xảy ra trên người toi, toi cũng sẽ không chút do dự hiến ra thú trong cơ thể của toi, toi tin là co cũng sẽ làm như vậy, đúng khon?!” Lion nhìn sang Tiêu Cầm Tiên bên cạnh.
Tiêu Cầm Tiên nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt nào, dù sao cái giả thiết này nghe thôi đã cảm giác rất không tốt.
Trên lầu bỗng dưng vang lên một vài động tĩnh khác thường, mọi người lắng nghe kỹ mới phát hiện ra, kia dường như là tiếc khóc của Triệu Yến Bảo.
Chu Hạo Văn trước hết đứng dậy đi lên lầu hai, mọi người cũng lần lượt nối đuôi theo sau—— Triệu Yến Bảo là một người giỏi nhẫn nhịn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mới làm cho cô ấy mất khống chế khóc lên như vậy.
Chỉ có Tiêu Cầm Tiên ngồi im không nhúc nhích, vẻ mặt cáu kỉnh bực dọc.
***
Trên phòng khách lầu hai, Triệu Yến Bảo đang dựa người vào ghế sofa, thấp giọng gào khóc, Kha Tầm ngó quanh một vòng mới tìm thấy cuộn giấy bên dưới bàn trà, lấy đưa cho đối phương.
“Tôi không tin cậu ấy tự sát, chắc chắn là có âm mưu gì đấy! Nhất định là âm mưu của bức tranh chết tiệt này! Là nó giết cậu ấy!” Triệu Yến Bảo hai mắt đỏ bừng, chứa đầy thù hận.
La Duy khẽ nhíu mày nhìn Triệu Yến Bảo, cũng không nói gì.
Kha Tầm giải thích với bọn họ “Chúng tôi kiểm tra trong phòng ngủ, phát hiện trong ngăn kéo có di thư của Trì Lôi.”
“Di thư?” Mọi người nghe vậy đều giật mình “Như vậy tức là Trì Lôi không phải do bệnh tim tái phát mới…”
Kha Tầm nhẹ nhàng gật đầu “Dựa theo nội dung trong di thư thì có vẻ như cô ấy đã… tự sát.”
Di thư lúc này đặt trên bàn, được bỏ trong một lớp túi trong suốt cách ly, có lẽ làm vậy là để tránh lưu lại dấu vân tay.”
Trong di thư chỉ có vài hàng chữ, nét chữ thanh thoát viết——
“Yến Bảo, xin cậu hãy tha thứ cho sự bướng bỉnh của tớ, tớ chỉ muốn vĩnh viễn bảo tồn bản thân mình tại thời khắc tốt đẹp nhất, tựa như hổ phách vậy.”
Bên dưới có bốn chữ: Trì Lôi tuyệt bút.
“Đây đúng là chữ viết của cô ấy sao?” Mục Dịch Nhiên ngồi xuống ghế sofa, bên cạnh Triệu Yến Bảo.
Triệu Yến Bảo gật đầu “Đúng là chữ của cậu ấy, nhưng mà… nhưng mà cậu ấy từng vô số lần giãy dụa thoát khỏi tay thần chết, lại chưa bao giờ có ý muốn bỏ cuộc, tôi không tin cậu ấy lại chấm dứt sinh mạng của mình một cách qua loa như vậy, hơn nữa lại ở một thế giới xa lạ như nơi này.”
“Nếu như thật là tranh làm, chẳng lẽ nó lại dùng biện pháp mê hoặc linh hồn cô ấy?” Vệ Đông lúc này bỗng thấy may mắn vì tối qua mình uống say mù —— với kiểu người ý chí bạc nhược như hắn hẳn là đã bị mê hoặc từ sớm rồi.
“Nhưng tại sao lại lựa chọn hai người họ? Nhất định là phải có quy tắc nào đó, độ khó của tranh càng ngày càng cao, lại càng không thể tùy tiện bày ra tử vong như vậy mới đúng.” Lên tiếng chính là Chu Hạo Văn, cũng người chú trọng quy tắc nhất “Nếu dựa theo cách nói mê hoặc linh hồn, như vậy những người được ưu tiên lựa chọn lẽ ra nên là kẻ có tâm lý yếu ớt mới phải, nhưng bản thân cái khái niệm kia lại rất khó mà nhận định được.”
Triệu Yến Bảo dùng tay lau khô nước mắt, cô ngẩng đầu lên, ngữ khí vô cùng kiên định nói “Trì Lôi tuyệt đối không phải một người có tâm lý yếu ớt, ngần ấy năm cậu ấy vẫn luôn đấu tranh chống lại bệnh tật, ít nhất cũng kiên cường hơn tôi nhiều lắm.”
Mục Dịch Nhiên tay cầm giấy bút ghi chép sơ lượn lại những gì nãy giờ bọn họ nói đến, đợi Triệu Yến Bảo dần dần bình ổn cảm xúc, mới hỏi tiếp “Tối qua trước khi đi ngủ, trạng thái của Trì Lôi như thế nào? Cô ấy có nói cái gì khiến cho cô cảm thấy ấn tượng sâu không?”
Triệu Yến Bảo cố gắng nhớ lại “Tối hôm qua ba người chúng tôi cùng nhau đi bộ trở về, khi ấy Trì Lôi nói chuyện nhiều nhất, cậu ấy bảo thế giới này tuy rằng kỳ lạ, nhưng cậu ấy thích mùa xuân ở nơi đây.”
Chu Hạo Văn ở bên cạnh làm nhân chứng gật đầu xác nhận.
“Sau khi trở lại cơ quan trinh thám, ba người chúng tôi liền ngồi ở ghế sofa chỗ này trò chuyện tán gẫu một hồi, lúc ấy chủ yếu là đưa ra suy nghĩ của bản thân thấy thế nào về “thú sắc đỏ tươi” kia,” Triệu Yến Bảo dùng khăn lau nước mắt “Trì Lôi khi ấy còn bảo, tuy là cảm thấy có hơi sợ hãi, nhưng đồng thời cũng thấy vô cùng hiếu kỳ tò mò về trò chơi thần bí sắp sửa diễn ra, rất muốn bản thân mình là người tồn tại đến lúc cuối cùng, để có thể thấy rõ cả ván cờ này rốt cuộc là như thế nào.”
Bởi thế nên, Trì Lôi càng không có lý do gì để tự sát.
Mục Dịch Nhiên lẳng lặng ghi chép lại, Kha Tầm khẽ nhíu mày, chỉ đành đóng vai một vị cảnh sát không chuyên hỏi tiếp “Về “thú sắc đỏ tươi”, Trì Lôi khi ấy cụ thể đã nói những gì?”
“Khi ấy cả đám chúng tôi đều hoang mang không rõ ràng mọi chuyện, tôi chỉ nhớ Trì Lôi bảo, có đôi khi cậu ấy cảm giác mình có thể hiểu được hành vi của vai chính Etsuko… Sau đó tranh luận một hồi bỗng dưng lạc đề, chuyển sang nói về vấn đề nữ quyền.” Triệu Yến Bảo nói.
Kha Tầm nhìn Chu Hạo Văn.
Chu Hạo Văn “Đúng vậy, lúc nấy tán gẫu về vấn đề nữ quyền khá lâu, cá nhân tôi vẫn luôn chủ trương bình đẳng…”
“Tại sao lại từ Etsuko chuyển sang nữ quyền? Nguyên nhân nào dẫn đến chuyển biến đề tài?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Hai người trầm tư suy nghĩ hồi lâu, Triệu Yến Bảo khẽ cắn môi nói “Tôi nhớ lúc ấy là đang từ 《 Thú sắc đỏ tươi 》 chuyển sang《 A Anh 》, chúng tôi còn nói nếu như nhân vật chính bên trong từ nữ giới biến thành nam giới, không biết câu chuyện sẽ đi về hướng nào.”
Ngay lúc Kha Tầm đang nghi hoặc《 A Anh 》là cái gì thì, lại nghe Mục Dịch Nhiên tiếp tục hỏi “Tại sao bỗng nhiên lại liên tưởng đến 《 A Anh 》, từ điểm nào chuyển qua đề tài này?”
“Trì Lôi bảo, hai tác phẩm này phần mở đầu rất giống nhau, đều là phái nữ bởi vì giới tính của mình sinh ra cảm giác ô nhục.” Triệu Yến Bảo nói xong quay sang nhìn Chu Hạo Văn “Hình như khi ấy còn nhắc tới trang đề tựa của quyển 《 Thú sắc đỏ tươi 》nhỉ?”
Chu Hạo Văn cũng giống như sực nhớ ra điều gì “Phải rồi, Trì Lôi nói trang bìa trong của quyển tiểu thuyết kia có nhắc tới một câu rất kỳ quái, bảo là có một cô gái cưỡi trên một con dã thú màu đỏ, cô ấy bảo lúc đọc cứ ngỡ đó là lời miêu tả trừu tượng về cảm giác khát yêu của cả cuộc đời nữ chính, nhưng sau này lại càng lúc càng cảm giác nó giống như biểu tượng ô nhục của nữ tính hơn.”
“Quyển tiểu thuyết《 A Anh 》kia cũng có xuất hiện một con dã thú như vậy à?” Vệ Đông xen ngang hỏi.
“《 A Anh 》là một bộ phim, phần đầu của phim mô tả mẹ của A Anh bởi vì phạm phải tội dâm mà bị phán xử cực hình “mộc lư” (*), kẻ hành hình chính là cha của A Anh.” Chu Hạo Văn giải thích.
Vệ Đông “…”
“Đây cũng chỉ là liên tưởng mà tối hôm qua chúng tôi nghĩ đến thôi, bởi vì cả hai tác phẩm này đều thể hiện cảm giác cực kỳ bất lực của nữ giới, hơn nữa cách thức mà bọn họ phản kháng đều chỉ là ảo tưởng, chẳng có cái nào là hành động thật.” Triệu Yến Bảo nói thêm “Bất luận là con thú màu đỏ, hay là hình phạt “mộc lư”, tựa hồ đều là ám chỉ sự khảo vấn đối với tội dâm của phái nữ.”
“Trước gác bộ còn lại sang một bên, chúng ta chỉ nói tới 《 Thú sắc đỏ tươi 》, nội dung in trên trang đề tựa rốt cuộc thế nào, có lẽ chỉ những người đã từng xem qua nó mới biết rõ được.” Mục Dịch Nhiên nói.
——— Loáng thoáng vừa thấy bóng Tiêu Cầm Tiên xuất hiện ở cầu thang, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về phía cô ta.
__________
Chú thích
(*) 《 A Anh 》: Là một bộ phim chính kịch năm 1990, nội dung nói về thiếu nữ A Anh vốn là con gái rượu của huyện lệnh, thưở bé do tận mắt chứng kiến mẹ mình vì tội thông dâm mà bị thi hình phạt “mộc mã” chết thảm, từ đó lưu lại bóng ma trong lòng. Sau này cô lớn lên lấy chồng, là một võ cử nhân đạo học gia giả dối, tự cho rằng thanh cao khinh thường sắc đẹp, không muốn thừa nhận sắc đẹp của A Anh rồi lại âm thầm rình lén cô… cùng một loạt những việc bi thảm tiếp nối sau đó, ờm ai rảnh tự coi hen =3=
Thực ra mộc mã với mộc lư tương tự nhau, thường gọi là “Kỵ mộc lư” hay “Cưỡi lừa gỗ”, là một khổ hình trừng trị tội phạm thời cổ đại, trong tư liệu lịch sử thì nó là hình pháp trói ngụ tay chân phạm nhân, nhưng trong tiểu thuyết thường bị áp dụng cho “giới nữ” bị phán tội thông dâm hoặc mưu hại chồng.
Mọi người nhìn hình vẽ là tự tưởng tượng được, không cần giải thích ha, nghe bảo là sẽ có một thanh gỗ bị cắm vào… âm đ*o của phạm nhân (nữ), cứ thế họ sẽ bị tra tấn suốt từ đường áp giải đến pháp trường bị chặt đầu.
Nhưng mà thực chất thì cái vụ chọt cọc gỗ kia là hư cấu thì phải, cái này đơn giản chỉ là một cái công cụ để đẩy phạm nhân tới pháp trường thôi.
(Theo Baike)