Khi mọi người biết được về cách tính ngày theo số chẵn kỳ lạ đến khó tin của thành phố này, toàn bộ đều bày ra vẻ mặt “vô lý vãi cả hà”, Tiêu Cầm Tiên ngay lập tức phản ứng “Nếu như tính theo kiểu như vậy thì thời hạn của chúng ta căn bản không phải 13 ngày! Hiện tại phải tính là hai ngày hợp thành một!”
Dư Cực cũng kinh ngạc thốt lên “13 ngày, bẻ đôi mà tính vậy tức là 6 ngày rưỡi rồi! Trừ đi hôm nay vậy chúng ta chỉ còn lại có 5 ngày rưỡi thôi!”
Sắc mặt của Tiêu Cầm Tiên lại trở nên tái mét “Nếu dựa theo tốc độ một ngày chết hai người, trong 6 ngày có thể xử lý 12 người, nửa ngày cuối…” Tiêu Cầm Tiên đưa mắt nhìn La Duy ngồi ở một góc “Chắc là chừa lại cho kẻ bên ngoài.”
La Duy bất giác hừ cười một tiếng, đến như vậy rồi rồi mà người phụ nữ này vẫn không quên tản ra ác ý.
“Trước ăn cơm đi, sau khi ăn xong chúng ta còn có rất nhiều việc phải cùng nhau bàn bạc.” Tần Tứ đã bắt đầu ăn cơm, cũng không quên nhắc nhở mọi người “Tuyệt đối đừng đụng vào rượu, không biết là do rượu có vấn đề hay thành phố này cải biến chúng ta, chỉ cần dính vào một chút rượu thôi cũng khiến con người ta say bí tỉ.”
“Thành phố này quả thật là dễ làm say lòng người na.” Vệ Đông cầm bánh xuân cho vào mồm, nhưng tay lại không kềm được hơi run lên—— không ai có thể đoán ra được đêm nay sẽ tới phiên người nào bị chọn trúng.
Có lẽ là vì trong lòng có tâm sự, nên ai nấy cũng đều qua loa dùng cơm cho xong.
Tần Tứ nhìn Mục Dịch Nhiên một cái, sau đó mới nói với mọi người “Tôi nghĩ, hiện tại vấn đề mà mọi người quan tâm nhất là: làm thế nào trong thời gian quy định thu thập đủ 13 kg thú sắc đỏ tươi, mà đêm nay nếu có thú trong cơ thể ai đó sinh ra ý muốn giết người, có biện pháp nào có thể đề phòng tránh gặp họa sát thân hay không.”
Vẻ mặt của mọi người đều ra vẻ tán thành, kể cả Tiêu Cầm Tiên đang lâm vào khủng hoảng.
Mục Dịch Nhiên lên tiếng tiếp lời “Nếu như đổi sang cách nói dễ hiểu hơn, vấn đề thứ nhất chính là mọi người phải nghĩ bằng mọi cách tìm ra 13 kg thú không nằm trong cơ thể chúng ta, vấn đề thứ hai là…”
Lời Mục Dịch Nhiên còn chưa nói xong mà ai nấy cũng đều tỏ vẻ giật mình kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây có vẻ là biện pháp khả thi duy nhất với bọn họ.
Không ai muốn tự hi sinh bản thân mình để lấy thú trong cơ thể ra, hơn nữa bọn họ không phải ai cũng đều có thú.
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên ngồi cạnh mình, cảm thấy khó tin là lời này lại từ miệng hắn nói ra.
Dư Cực theo bản năng đưa mắt nhìn đám khách hàng ngồi ở các bàn xung quanh, cũng may là không có ai để ý đến bên này, liền áp nhỏ giọng nói “May là chúng ta có La Duy, cậu ta có thể nhìn ra được thú ký trên mặt người khác, nếu vậy mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều, tại sao trước đó chúng ta không ai nghĩ ra nhỉ! Tại sao chúng ta lại phải ngồi chờ thú xé toạc cơ thể của chúng ta chui ra chứ? Chúng ta có La Duy, lại có Tần bác sĩ, chúng ta người đông thế mạnh, hoàn toàn có thể chọn kẻ nào đó ra tay!”
Dư Cực nói xong, lại bị chính sự ác độc trong lời nói của mình dọa cho giật mình, nhưng rồi lại khó kềm được cả người run rẩy vì hưng phấn “Đại lão quả đúng là đại lão, ra tay một cái là chuẩn không cần chỉnh!”
Kha Tầm không thích người khác xuyên tạc đại lão nhà mình như vậy, bèn quay sang nói với đại lão “Dịch Nhiên, ý của anh cụ thể là thế nào? Chúng ta phải dùng cách thức hợp pháp nào để lấy thú từ thân thể của những người xung quanh?”
“Lúc này rồi còn nghĩ gì đến chuyện hợp pháp! Hiện tại chính là thời điểm quyết định sống chết của chúng ta!” Dư Cực có chút lo lắng nói, hắn nhìn ra cửa sổ, sắc trời đã muốn tối đen, nỗi e ngại tử vong mỗi lúc một nặng hơn chiếm cứ cả cõi lòng hắn.
“Hiện tại chúng ta đang ở một thành phố có pháp luật, có trật tự, đối diện nhà hàng này chính là cục cảnh sát, nơi này sẽ không cho phép chúng ta làm xằng làm bậy.” Chu Hạo Văn nói.
Mục Dịch Nhiên nhìn Tần Tứ “Buổi chiều tôi có lật xem các tài liệu trong văn phòng của anh, biết được ‘thú’ bị xem như một loại tài sản, được phép mua bán, có một số người nhà không đồng ý bán thú của người chết cho chính phủ, nhưng chỉ có rất ít trong số họ là vì muốn cất giữ làm kỷ niệm, đại đa số là muốn chờ đến thời cơ bán được giá đắt.”
Tần Tứ nghe vậy khẽ nhíu mày “Trong sách có viết cả mấy thứ này à?”
Mục Dịch Nhiên khẽ cười “Không, trong sách không viết thứ này, mà là trên một vài tờ quảng cáo đi kèm trong các quyển tạp chí, tuyên truyền về các buổi đấu giá thú, cùng với nêu lên các loại thú có hình dạng đặc biệt đều bị đấu với cái giá trên trời, toàn bộ đều nằm trong các quảng cáo.”
“Trời ạ, vậy chẳng khác gì đồ cổ hay danh họa ở thế giới chúng ta rồi!” Tô Bản Tâm cũng buông lời cảm khái “Mục tiên sinh, ý của anh là muốn chúng ta đem bán hai con thú trong tay sao…”
Mọi người nghe lời này lập tức giật nảy mình, nhưng trong lòng lại không ngăn được một loại xúc động, bên trong lại loáng thoáng có một chút tà ác.
Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn Triệu Yến Bảo “Hi vọng đề tài này sẽ không làm cô cảm thấy bất mãn.”
Triệu Yến Bảo “Trì Lôi đã buông khúc mắc rồi, con thú kia hiện giống như một vật chứa đựng cảm xúc tiêu cực hơn, tôi khăng khăng giữ nó bên người trong 5 ngày rưỡi cũng chẳng có lợi ích gì… Nếu thật có thể nhờ nó cứu giúp mọi người, tôi nghĩ Trì Lôi trên trời có linh hẳn cũng sẽ đồng ý.”
Triệu Yến Bảo nhìn Mục Dịch Nhiên “Trong mấy thứ mà anh xem, có viết mấy con thú kia rốt cuộc giá trị thế nào mà khiến người ta theo đuổi đến vậy hay không?”
“Cũng không thấy nêu ra, mọi người chỉ bảo những con thú sắc đỏ tươi kia là biểu tượng của cả Tâm Thành, bởi thế nên vô cùng trân quý.” Mục Dịch Nhiên biểu tình pha một chút chế giễu “Mà dù cho ở thế giới chúng ta, những thứ mọi người bỏ tiền ra theo đuổi cũng chưa chắc đã có giá trị xứng đáng.”
“Anh tính làm như thế nào?” Lên tiếng hỏi chính là Kha Tầm “Nghĩ cách bán đi hai con thú trong tay chúng ta, sau đó dùng số tiền kia mua về những con thú nặng hơn?”
“Đại khái là như vậy, hoặc chúng ta có thể tìm đến thị trường có thể trực tiếp giao dịch thể thú, lấy thú đổi thú.” Bản thân Mục Dịch Nhiên cũng thấy đây không phải là một chủ đề làm người ta thoải mái, nhưng vẫn phải tiếp tục nói ra.
“Ý của anh tức là, thứ quyết định giá trị của thú ở nơi đây không phải là nằm ở sức nặng?” Kha Tầm hỏi.
“Không sai, quả là thú nặng thì có vẻ sẽ quý hơn, nhưng nếu gặp phải hình dạng đặc biệt, người mua sẽ không bận tâm tới sức nặng.” Mục Dịch Nhiên cũng không muốn bày ra mặt con buôn của mình trước Kha Tầm, nhưng giờ phút này quả thực là… vô cùng bất đắc dĩ “Nói tóm lại, những con thú có phụ kiện đi kèm rất hiếm thấy, tin chắc là sẽ rất đáng giá.”
“Cái gì gọi là thú có phụ kiện đi kèm?” Vệ Đông không hiểu cho lắm.
Mục Dịch Nhiên liền giải thích rõ ràng “Ví dụ như xác ốc sên thú của Trí Thuần, hoặc là các sợi dây trói buộc thú của Trì Lôi, những con thú này nếu bán đấu giá kèm theo cả phụ kiện của nó thì giá cả sẽ rất cao.”
Mọi người dần dầu hiểu được, Dư Cực bởi vì hưng phấn mà đầu đầy mồ hôi “Đúng thế, ông cảnh sát kia bảo chúng ta tìm 13 kg thú, ông ấy chỉ yêu cầu cân nặng chứ không yêu cầu những thứ khác! Chúng ta có thể dùng thú với hình dạng độc đáo đổi lấy thú bình thường nhưng có sức nặng! Chỉ cần khéo léo một chút, biết đâu có thể lập tức đổi đủ 13 kg thú!”
“Nếu mọi người cảm thấy cách này ổn, vậy ngày mai chúng ta thử đi tìm chỗ nào cho phép giao dịch đi.” Tần Tứ hỏi mọi người.
Không ai lên tiếng dị nghị.
“Nhưng còn tối nay, phải làm sao đây?” Vệ Đông trong lòng hoảng hốt, không hoàn toàn chỉ vì bản thân mình, mà có một phần là vì đồng bạn “Trên trán mấy người đều có vết đỏ hết, lỡ đâu tối nay lại xảy ra chuyện… Hơn nữa quy tắc của tranh là mỗi đêm đều sẽ có…”
“Phải rồi, đây là vấn đề thứ hai vừa mới nhắc lúc nãy, đêm nay phải làm sao đề phòng thú. Vấn đề này hiện mà nói là khó giải quyết nhất, bởi vì chúng ta đều biết thú đều là “tâm ma” trong lòng chúng ta, thứ kia không phải tùy tiện muốn là có thể chiến thắng nó.” Tần Tứ cuối cùng vẫn là đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Tiểu Mục, cậu có cách nào ứng phó vấn đề này không?”
“Hiện tại điều duy nhất có thể làm là nghĩ biện pháp hiểu được sự hình thành của thú, sau đó lại tìm ra nhược điểm của nó.” Mục Dịch Nhiên cũng không có biện pháp nào đối phó với việc này “Hôm nay tôi nghĩ đến một manh mối, chính là trang đề tựa trong quyển tiểu thuyết 《 Thú sắc đỏ tươi 》của Yukio Mishima, trong đó có nhắc tới đoạn trích chương 17 của 《 Sách Khải Huyền 》—— không biết đoạn xuất xứ này có thể gợi lên cho chúng ta điều gì không.”
Kha Tầm “Có ai biết chương 17 《 Sách Khải Huyền 》nói về cái gì không?”
Tô Bản Tâm “Mẹ của đĩ điếm.”
“…”
“Có nơi khác lại dịch là, mẹ của đĩ điếm và con thú đỏ tươi.” Tô Bản Tâm lại bổ sung thêm một câu.
Kha Tầm hai tay ôm ly nước chanh nguội lạnh “Có ý nghĩa tượng trưng gì không?”
“Về mặt này có liên quan đến các tôn giáo Châu Âu cùng chính trị gì đó, bên trong cụ thể phân chia như thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc là không liên quan đến việc này của chúng ta. Trên trán người đàn bà kia có viết ‘Sự màu nhiệm! Babylon lớn’, mang ẩn ý là ‘Thành Lớn Babylon’ thì phải.” Tô Bản Tâm biết nói càng nhiều sẽ càng khiến mọi người khó hiểu, cho nên chỉ nói đôi ba câu ngắn gọn.
“Babylon? Là một trong bốn nền văn minh cổ đại Babylon à?” Dư Cực xen ngang hỏi.
“Không, là thành phố ma quỷ do Satan xây dựng, tên là Thành Lớn Babylon, không có liên quan gì đến nền văn minh cổ đại của con người.”
Kha Tầm bỗng hỏi “Cô vừa mới nói là… trên trán người đàn bà kia?”
“Đúng vậy, những lời cực kỳ phản loạn đối với tôn giáo chính là được viết trên trán người đàn bà kia.” Tô Bản Tâm bỗng nhiên hiểu được ý của Kha Tầm “Ý của cậu là… chữ trên trán của người đàn bà kia cùng với dấu vết đỏ trên trán của những người trong thành phố này…”
Tất cả đều xuất hiện trên trán, nét tương đồng này hẳn không chỉ là do trùng hợp.
“Ngoại trừ người đàn bà ra, hình như cô còn nhắc một con thú màu đỏ tươi nữa đúng không? Con thú ấy rốt cuộc hình dạng thế nào? Có liên quan gì đến thú mà chúng ta phải tìm không?” Vệ Đông chen miệng hỏi han.
“Con thú kia có bảy đầu mười sừng.” Lần này trả lời lại là Mục Dịch Nhiên.
“Ố, Mục đại lão cũng biết nha.” Vệ Đông đưa mặt đang nhìn Tô Bản Tâm chuyển sang Mục Dịch Nhiên, cảm thấy nếu là người này nói ra càng đáng tin hơn.
Mục Dịch Nhiên “Bộ dạng con thú ấy có liên quan đến các giáo phái cùng vua chúa của mấy đế quốc Tây Âu lúc bấy giờ, nhưng phần lịch sử này tôi cho rằng không có quan hệ với việc trước mắt, quan trọng là lai lịch cùng hành tung của con thú kia.”
Tô Bản Tâm vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn Mục Dịch Nhiên, như đang chờ mong đối phương nói tiếp.
Những người khác cùng đều nhìn chằm chằm vào Mục Dịch Nhiên, tựa như đang chăm chú lắng nghe một vị giáo sư đẹp trai vạn người mê đắm… Kha Tầm lại một lần nữa dâng trào cảm giác tự hào.
“Tôi chỉ có thể thuật lại lời trích từ 《 Sách Khải Huyền 》những đoạn có liên quan đến thú: Thú mà ngươi thấy, trước kia thấy, hiện tại không thấy, lại sắp sửa từ hố không đáy đi lên, rồi lại đắm chìm trở về. Những kẻ chỉ cần ở trên mặt đất mà tên chưa từng được ghi lại trong Sách Sự Sống từ thưở đất trời được tạo ra đến nay, gặp gỡ thú mà trước đó có, hiện tại không có, sau lại có, đều sẽ thấy lạ kỳ. ” Vì để mọi người đều có thể nghe rõ, Mục Dịch Nhiên nói chậm hơn so với mọi khi rất nhiều. (*)
Cơ mà, Kha Tầm + Vệ Đông + Tần Tứ + Chu Hạo Văn + La Duy: …
__________
Chú thích
(*) Đoạn mô tả nằm bên trong Chương 17 Sách Khải Huyền, bên dưới là đoạn trích cho dễ hiểu xíu (thực ra đều tối nghĩa như nhau):
Con thú mà ngươi thấy đang sống trước đây nhưng nay không sống nữa. Ít lâu nữa nó sẽ từ hố không đáy đi lên để rồi bị tiêu diệt. Có những người sống trên đất mà tên không được ghi vào Sách Sự Sống từ thuở trời đất được dựng nên. Họ sẽ kinh ngạc khi thấy con vật vì trước kia nó sống, bây giờ chết, rồi lại sống.