Họa Phố

Quyển 7 - Chương 8: Tịnh thổ (08) : Meo~




“Ài…” Lão giả thán một tiếng “Năm nay trời giáng hạn lớn, nước trong giếng cũng cạn thấy đáy, ruộng của hương thân phụ lão đều khô đến bốc khói, e là năm nay sẽ mất mùa… Quan phủ chẳng những không giảm thuế, ngược lại còn tăng thêm thuế thu, thật khổ a… Cứ như vậy làm sao mà sống đây… Ai!”

Lời này nghe chẳng khác gì như trong mấy truyện kể cổ tích dân gian ngày xưa.

Mục Dịch Nhiên nhạt giọng hỏi lại “Cho hỏi xứ này do quan viên nào cai quản?”

Lão giả khẽ khẽ giọng đáp “Huyện lệnh.”

Huyện lệnh giống như không có tên vậy, dù hỏi thế nào lão giả cũng chỉ đáp ra hai chữ “Huyện lệnh”.

Ba người Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên cùng Hoàng Bì đi dạo một vòng quanh thôn xóm kia, nhưng cũng không tìm ra được manh mối nào thoạt nhìn hữu dụng, bèn hỏi thăm huyện nha nằm ở chỗ nào, sau đó tranh thủ thời gian chạy đến bên kia.

Huyện nha tự nhiên nằm trong huyện, kiến trúc cùng cảnh vật nơi này giống hệt như cái xóm làng mới nãy, bốn phía đều tối tăm u ám.

Kha Tầm dọc đường đi hỏi thăm chỗ của huyện nha, ba người bước nhanh xuyên qua các phòng ốc, thẳng theo phương hướng mà một người qua đường tốt bụng ám chỉ hướng đi đến trước một ngôi nhà, đang tính băng ngang qua đột thì nhiên nghe thấy ở khung cửa sổ mở rộng có tiếng người nói chuyện vang lên “Mời đại nhân xem.”

Kha Tầm vừa lúc đi ngang cửa sổ, nghe tiếng quay đầu nhìn vào bên trong, thấy có một người dáng vẻ như văn nhân (*), trên môi có hai chòm râu như cá trê, trong tay đang giơ một bức tranh bày ra cho một kẻ khác xem.

Mà kẻ khác kia đứng bên cạnh trên người mặc áo quan, trên đầu đội mũi cánh chuồng, dẫu cho màu sắc của thế giới này cực kỳ u ám cũng có thể nhận ra được màu đỏ sẫm của áo quan hắn mặc trên người.

Quan huyện đây sao?

Là gã huyện lệnh hỏi ai cũng hỏi không ra tên đây sao?

Kha Tầm vịn cửa sổ nhìn vào trong.

Văn nhân kia giơ bức tranh trong tay nói với huyện lệnh “Đại nhân, ngài quả là giống hệt gốc cây tùng trong bức tranh này, trẻ mãi không già, vạn thọ vô cương a!”

Huyện lệnh vê râu vẻ mặt vừa ý, cười ha ha nói “Nào dám, nào dám.”

Kha Tầm quay đầu nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Cái quỷ gì đây, cửa sổ phòng huyện lệnh lại mở ra ngay đường cái, ai đi ngang qua ngó mắt một cái nhìn vào thấy hết ráo rồi còn gì, anh nghĩ đây là bug của tranh hay là cố ý làm như vậy để đưa ra manh mối cho chúng ta?”

Còn không đợi Mục Dịch Nhiên đáp lời, người trong phòng đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa sổ, văn nhân đưa ngón tay chỉ vào Kha Tầm “Ngươi là ai?”

Kha Tầm cẩn thận lùi về sau nửa bước, chắp tay bái lạy “Tại hạ chỉ là đi ngang qua, sẵn dịp đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp tài sắc vẹn toàn của huyện lệnh đại lão gia.”

Văn nhân bước đến gần cửa sổ, hắn ló đầu ra ngoài nhìn Kha Tầm, vươn ngón tay vuốt trái vuốt phải hai chỏm râu cá trên môi mình, giọng nói tràn đầy châm biếm nói với Kha Tầm “Lo mà về nhà chăn trâu của ngươi đi!”

Nói xong liền vươn tay “bẹp” một cái khép lại khung cửa sổ, ngay sau đó bên trong vẳng ra tiếng cười ha ha của hắn và huyện lệnh.

Kha Tầm vẻ mặt đực ra xoay qua nhìn Mục Dịch Nhiên “Dòm mặt em giống trẻ chăn trâu lắm hả?”

Mục Dịch Nhiên nhìn hai cái lỗ tai mèo xù xù nhích tới nhích lui trên đầu đối phương, khẽ mím môi nhìn đi chỗ khác, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thật lâu sau mới lên tiếng “Kia có lẽ chỉ là lời thoại cố định của NPC thôi, tất nhiên cũng có thể là manh mối, chúng ta có thể đi tìm một đầu trâu đến thử xem sao.”

Hai người nói xong lập tức hành động, lập tức rời khỏi chỗ cửa sổ nhà quan kỳ quái này, lại không chú ý tới Hoàng Bì ở phía sau vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn cánh cửa sổ đóng chặt kia vài lần.

Nhưng mà trâu cũng không phải tìm là có.

Bọn họ quay trở lại thôn xóm lúc ban đầu, đi lòng vòng một hồi cũng không nhìn thấy người nông dân nào dùng trâu cày ruộng, đa phần là cày bằng sức người, cơ mà nói đi cũng nói lại, ở thời cổ đại trâu là công cụ lao động cực kỳ quan trọng, giá trị của nó thậm chí còn quý hơn cả nô lệ, những hộ nhà nông nghèo khó làm sao có tiền mua trâu.

Mắt thấy sắc trời dần dần chập tối, ba người quyết định trở lại căn phòng lúc mới ban đầu trước, lập tức chạy vội dọc theo đường đi đã đánh dấu ký hiệu, đang chạy trên đường bỗng nghe tiếng khóc lóc om sòm của một đứa trẻ “Dê của tôi, dê của tôi mà, dê của tôi, dê của tôi mà…”

Lần theo tiếng nhìn qua, thấy là một người ăn mặc như nha sai đang cưỡng đoạt con dê nhỏ một đứa bé bình dân đang ôm trong lòng, đứa bé kia làm sao đọ sức được với nha sai thân thể cường tráng, chẳng mấy chốc bị hắn đạp một phát té ngửa, sau đó ôm dê nghênh ngang bước đi.

Kha Tầm “…NPC của bức tranh này coi bộ thích diễn tuồng ghê, bất kể chúng ta có nhìn tới hay không nó vẫn ở đó lo tròn vai diễn.”

Ba người cũng không vì việc này dừng lại lâu lắm, trời sắp tối rồi, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

Dọc theo ký hiệu quay trở lại ngôi nhà bùn gạch kia, vươn tay đẩy cái cửa đang đóng kín, bất ngờ là cánh cửa kia có thể mở ra, Kha Tầm cứ ngỡ dựa theo lệ thông thường, ‘tranh’ sẽ không cho phép bọn họ trở lại gian phòng lúc ban đầu kia —— Như vậy tức là đến sáng ngày mai, ba người bọn họ hoàn toàn có thể lựa chọn đi sang thế giới khác để tìm kiếm manh mối.

***

Đẩy cửa đi vào, thấy Tần Tứ, La Duy cùng Lý Nhã Tình đã trở lại, mấy người còn lại thì chẳng thấy bóng dáng đâu, Kha Tầm cảm giác lo lắng cho Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn, liền hỏi Tần Tứ “Tần ca, anh biết tổ của Đông Tử chọn cửa nào không?”

Tần Tứ lắc đầu “Tổ chúng tôi là tổ thứ hai ra ngoài, hai người Tiểu Vệ hẳn là đi sau chúng tôi, nhưng mà cậu không cần phải lo lắng quá, Hạo Văn làm việc vẫn luôn ổn thỏa đáng tin, tôi nghĩ bọn họ hẳn là đang trên đường trở lại.

Kha Tầm lấy di động ra nhìn thời gian, thấy đã là bảy giờ tối hơn, thầm nghĩ nếu tới tám giờ mà hai người kia còn chưa trở về, mình sẽ đi sang thế giới của bọn họ tìm người.

“Hai người ở thế giới kia có phát hiện được manh mối gì không? Tần Tứ hỏi Mục Dịch Nhiên.

“Tạm thời chưa có.” Mục Dịch Nhiên đơn giản ngắn gọn dùng mấy câu kể lại thế giới bọn họ đi qua, sau đó lại hỏi Tần Tứ có phát hiện gì không.

Vẻ mặt của Tần Tứ bỗng trở nên cổ quái, hắn trầm ngâm một lát mới mở miệng “Thế giới chúng tôi đi vào… thật sự rất kỳ lạ, hoàn toàn đảo điên không giống bất cứ bức tranh nào đã vào trước đây, nơi đó… toàn bộ mọi thứ, bất kể là kiến trúc hay là cây cối hoa cỏ, thậm chí là người, toàn bộ đều là… trạng thái phẳng.”

Tai mèo trên đầu Kha Tầm lập tức cao cao dỏng lên “Trạng thái phẳng? Anh có thể hình dung cụ thể một chút không?”

“2D.” La Duy ở bên cạnh bình tĩnh tiếp lời “Giống như tiến vào một thế giới 2D vậy, nhưng người của thế giới ấy cũng không phải hoàn toàn 2D, nếu thực sự là 2D sẽ không có độ dày, cảnh vật cùng con người của thế giới ấy có một độ dày nhất định, ước chừng… cỡ một tờ giấy vậy.”

“Hoặc là có thể xem như,” Tần Tứ nói tiếp “Giống như tranh cắt giấy, con người nơi đó tựa như người cắt giấy, nhà cửa cảnh vật thậm chí là nước, cũng giống như được cắt ra từ giấy vậy.”

Kha Tầm nghe mà nghẹn họng trân trối, hai chóp tai mèo run run lên “Nghe ra đúng là kỳ lạ thật nhỉ, còn quái dị hơn thế giới chúng tôi đi nữa… Cảnh vật cùng con người có màu sắc không?”

“Có, chẳng những có mà màu sắc lại còn rất tươi tắn.” Tần Tứ nói “Người ở nơi đó ăn mặc quần áo kiểu xưa, có chút giống như cách ăn mặc thời mạt Thanh.”

Kha Tầm gãi gãi đầu, nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Bức tranh này coi mòi hơi loạn à, hai thế giới mà hai nhóm chúng ta đi vào chẳng những phong cách khác nhau, thời kỳ lịch sử cũng có vẻ không giống nhau, thế giới chúng tôi tiến vào nhìn có vẻ như là trước nhà Thanh.”

Mục Dịch Nhiên gật đầu, lại nghe Tần Tứ nói tiếp “Chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa liền xuất hiện ở một làng chài, xung quanh đều là dân chài, chúng tôi đi vòng quanh làng vài vòng nhưng không phát hiện được manh mối gì, chỉ đành phải tìm từng nhà từng nhà một, nhưng thời gian gấp rút chỉ mới tìm có bảy tám nhà, còn rất nhiều vẫn chưa tìm tới, chúng tôi tính ngày mai tiếp tục thăm dò xem sao.”

Đang nói bỗng thấy Vệ Đông Chu Hạo Văn cùng nữ tóc búi Triệu Hải Thúy và Trương Lợi Phong chọn đạo cụ là hai cái hột nhãn đẩy cửa vào phòng.

“Thế méo nào rồi?” Kha Tầm đâm đầu qua hỏi.

Chu Hạo Văn cùng Vệ Đông đồng loạt nhìn cậu.

“…Làm méo gì?” Kha Tầm chẳng hiểu ra sao “Nhìn tao làm méo gì, trên mặt tao ịn chữ đệp trai à?”

Chu Hạo Văn “…”

Vệ Đông “…Tao đkm thề là mới nãy tao vừa nghe mày ‘meo’ một tiếng!”

Kha Tầm vẻ mặt “anh da đen có nhiều dấu chấm hỏi” nói “…Mày bị điên hay gì vậy, tao chỉ nói có ba chữ thôi, là méo méo méo, ba chữ đó.”

“Đại lão,” Vệ Đông quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên “Anh đến nói một lời công bằng xem, mới nãy Kha Nhi nó meo một tiếng rồi sau đó mới nói đúng không?”

Mục Dịch Nhiên mi đầu khẽ cau, giống như xác nhận lời của Vệ Đông không phải nói xạo, Kha Tầm càng cảm thấy khó hiểu, lời từ miệng mình nói ra chẳng lẽ chính mình không biết sao? Cậu cảm thấy mình hoàn toàn chưa từng “meo” cái nào nha, mấy người này nghe kiểu quỷ gì vậy.

Kha Tầm gãi gãi đầu, trước gác mấy vấn đề kỳ cục này sang một bên, nhìn Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn hỏi “Trước dẹp tầm xàm đi, nói xem hai người có phát hiện được đầu mối gì không meo?”

Mọi người “…”

Thấy Kha Tầm vẻ mặt giống như hoàn toàn không nhận ra được, mọi người cũng không tiếp tục đề tài này, Chu Hạo Văn đáp “Thế giới chúng tôi đi vào cảm giác rất kỳ lạ, toàn bộ động vật đều nhân cách hóa.”

Kha Tầm cả kinh “Chẳng lẽ lại xuyên trở về bức tranh 《 Thế giới động vật 》 kia sao!?”

Chu Hạo Văn nói “Tôi đoán có lẽ là không, toàn bộ động vật hình thể đều bình thường, không có động vật nào khổng lồ như mấy còn bò ở bức tranh kia, hơn nữa… Toàn bộ động vật đều nói tiếng người, ăn mặc quần áo giống như con người, cho nên tôi mới bảo là toàn bộ động vật đều được nhân cách hóa.”

“Nghe như vậy đúng là ly kỳ ha… meo.” Kha Tầm nói

Mọi người “…” Ly kỳ nhất là cậu đó.

“Chúng tôi có thử tìm kiếm trong thế giới đó, phát hiện thế giới ấy hóa ra không hề có con người, nhưng lại có xã hội bình thường trật tự,” Chu Hạo Văn nói tiếp “Nhưng tìm mãi lại vẫn không ra được manh mối có liên quan nào.”

Còn chưa nói hết lời, đã bị Vệ Đông cướp nói “Đã thế suýt chút bị một đám mèo bắt về đồn rồi.”

“Vụ gì nữa, meo?” Kha Tầm vội hỏi.

Vệ Đông liếc mắt nhìn nữ tóc búi Triệu Hải Thúy đang đen mặt đứng ở bên cạnh mình, hừ một tiếng nói “Còn không phải nhờ ơn chị gái này, vừa thấy động vật nói tiếng người liền hét rầm lên, gây nhiễu loạn trật tự công cộng, sau đó có mấy con mèo mặc đồ cảnh sát từ đâu lao tới muốn bắt cả đám, làm tao phải lôi chị ta giả vờ kể lể than là mình dân nhà quê lên tỉnh không biết gì, cuối cùng tụi nó mới chịu thả ra đó.”

Tần Tứ nhíu mày “Ba cánh cửa, dẫn đến ba cái thế giới hoàn toàn không giống nhau, bức tranh này rốt cuộc muốn biểu đạt chủ đề gì? Thế giới mà ba cánh cửa khác dẫn vào liệu có phải cũng hoàn toàn khác biệt với ba thế giới này không?”

“Bức tranh này tên là gì ấy?” Vệ Đông hỏi.

Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, lúc vào tranh chỉ lo ngoái đầu nhìn La Duy, chẳng ai để ý đến.

Chỉ có Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Tác phẩm này tên là 《 Tịnh Thổ 》, tác giả là Mễ Luân.” (*)

“Tịnh thổ? Chẳng lẽ bức tranh này có dính líu đến tôn giáo?” Vệ Đông run lên, bóng ma tâm lý mà 《 Tín Ngưỡng 》lưu lại cho hắn đến giờ vẫn còn chưa phai nữa…

“Nhưng phong cách của ba cái thế giới này khác nhau quá xa đi, hơn nữa hoàn toàn không có chút cảm giác nào như có liên quan đến tôn giáo.” Tần Tứ nói.

“Dịch Nhiên, anh có biết gì về meo tên Mễ Luân này không?” Kha Tầm hỏi.

Vệ Đông “…Mày chắc là không phải cố ý nói người ta là mèo đó chứ?”

Kha Tầm lườm hắn “Tao nói rõ ràng là ‘người’ nha”.

“Toang rồi…” Vệ Đông nhân lúc Kha Tầm nói chuyện với Mục Dịch Nhiên chạy sang rỉ tai với Chu Hạo Văn “Kha Nhi nó thác loạn rồi, nhất định là do cái thế giới quái đản nó đi vào làm cho nó biến đổi, làm sao bây giờ? Bản thân nó cũng không cảm giác ra được! Cậu nói có khi nào cuối cùng nó chỉ còn có thể meo meo meo thôi không!? Cái đù má nghĩ thôi là thấy sợ vãi rồi!”

“Nghĩ cách.” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh lùng, hắn không để ý đến Vệ Đông, khẽ cụp mắt trầm tư.

__________

Chú thích 

(*) Văn nhân : ý chỉ người đọc sách nói chung

(*) Tịnh thổ (净土) ý là chỉ vùng đất sạch sẽ thanh tịnh, thường được biết đến như cõi Niết Bàn, hoặc Cực Lạc. Ở đây chữ Tịnh Thổ không mang nghĩa liên quan đến phật giáo, đến cuối cùng bức tranh sẽ giải thích rõ XD