Họa Phố

Quyển 6 - Chương 9: Nhân học (09) : Thí nghiệm điên rồ




Mọi người lại trở về trước cửa phòng thực nghiệm C, liên tục gõ cửa.

Dựa theo Mục Dịch Nhiên suy đoán, phòng thí nghiệm C chắc chắn phải có người còn sống, nếu không bọn họ không thể từ ngoài mở cửa, mà người cầm thẻ C bên trong lại toàn quân bị diệt thì phòng thí nghiệm này chẳng khác nào bị phế bỏ, bởi vì không ai có thể đột nhập vào trong mở cửa ra.

Gõ chừng mười mấy phút đồng hồ, rốt cuộc có người từ bên trong run rẩy mở cửa ra.

Là Trương Hàm Duệ.

Cô gái xinh đẹp vốn dĩ sạch sẽ trắng nõn, vậy mà giờ phút này mặt mày lại dính đầy nước mắt nước mũi lẫn nước miếng, trên người còn tràn ngập mùi khai nước tiểu, vừa thấy mọi người lập tức ngã người nằm liệt dưới đất, khóc đến nói không thành tiếng.

Mọi người để Vệ Đông ở lại cửa an ủi cô gái, những người còn lại đi vào phòng thí nghiệm.

Dưới ánh sáng mờ mờ của di động, bọn họ thấy được ba người còn lại của tổ này đang nằm ngửa trên cái ghế dựa đặt cạnh hai thiết bị máy móc cấu tạo đơn giản kia, bọn họ ai nấy cũng mình mẩy đầy dãi nhớt cùng với bốc mùi khai nước tiểu.

Tần Tứ bước qua, lần lượt dùng tay ấn nhẹ lên phần cổ bên cạnh của cả ba người, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người “Đặng Quang với cô bé Triệu Hữu Di chết, cô bé Lý Nhã Tình vẫn còn sống, chỉ là ngất xỉu thôi.”

Kha Tầm dùng di động chiếu sáng nhìn một lát, phát hiện ba người này chia nhau ngồi trên ghế cạnh hai bên máy móc, Triệu Hữu Di cùng Lý Nhã Tĩnh ngồi cạnh một cái máy, mà ghế bên kia của máy Đặng Quang ngồi trống rỗng, có lẽ là chỗ Trương Hàm Duệ từng ngồi.

Mà trong tay của hai người chết đi tức Đặng Quang cùng Triệu Hữu Di đều cầm một đầu dây điện đặc chế từ bên hông máy móc vươn ra, Lý Nhã Tình đang hôn mê trong tay trống rỗng.

Như vậy xem ra, hai cái máy này đều từng bị sử dụng, mà hai người cùng nhau sử dụng một cái máy đều là một chết một sống.

Trọng điểm có lẽ là hai cái máy này, cùng với đầu dây điện mà người chết nắm trong tay.

Kha Tầm bước tới phía trước kiểm tra hai cái máy kia, tối qua lúc vào đây bọn họ có từng tra xét, hai cái máy kia chỉ là dùng các bó dây cùng mạch điện đơn giản kết nối với nhau, Kha Tầm phát hiện một cái nút có vẻ như là chốt công tắc, cũng ấn xuống thử, nhưng mà không có điện, máy cũng không có phản ứng.

Không biết được nguyên lý hoạt động của máy, đành phải hỏi đương sự còn tỉnh duy nhất, Trương Hàm Duệ.

“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Mục Dịch Nhiên đi đến ngoài cửa hỏi Trương Hàm Duệ vẫn đang níu lấy vệ Đông khóc lóc nức nở.

Trương Hàm Duệ bị dọa sợ đến chỉ biết khóc chứ không nói được gì.

Tần Tứ tốn chút thời gian mới đánh thức được Lý Nhã Tình đang ngất xỉu, thừa dịp cô còn chưa kịp hoàn hồn tranh thủ hỏi một câu “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Điện… Điện —— Điện!” Lý Nhã Tình hét rầm lên, té xuống đất hai chân vùng vẫy đá lung tung “Đừng mà—— Đừng mà —— Hữu Di—— xin cậu, xin cậu đừng buông tay—— Tớ không muốn chết —— xin cậu ——”

Trương Hàm Duệ ngoài cửa nghe được, cả người gào khóc đến tái người, Vệ Đông tối qua bị tạp âm tàn phá đến đầu đau đớn không thôi, lúc này lại bị tiếng gào thóc thảm thiết rống bên tai như vậy cả người tay chân đều bủn rủn, cùng Trương Hàm Duệ Thái Hiểu Yến té nhào thành một đống.

Trường hợp trở nên hỗn loạn, mọi người cũng hết cách đành tạm thời rút khỏi phòng thực nghiệm C trước.

“Để hai cô ấy tạm thời rời khỏi chỗ này đi, bình tĩnh lại một chút.” Tần Tứ ấn ấn giữa trán trầm giọng nói “Ba người kia bên tổ tôi cũng không thể tiếp tục ở lại trong phòng, nếu không sẽ khiến bọn họ mất khống chế cảm xúc. Tôi nghĩ chúng ta lên trên trước đi, hít thở không khí, ăn một ít gì đó, đói khát sẽ làm cảm xúc của con người ta càng thêm tồi tệ hơn, ý chí cũng sẽ càng bạc nhược.”

Mọi người không ai dị nghị, Tần Tứ trở về phòng thực nghiệm B, gọi ba người kia tỉnh lại sau đó kéo họ ra khỏi phòng, bao gồm cả hai cô gái may mắn còn sống sót ở phòng thực nghiệm C, toàn bộ đều trở lại lầu một bên trên.

Lầu một lúc này ánh sáng vẫn âm u như thế, nhưng ít nhất có thể thấy được ánh mặt trời cùng cảnh tượng bên ngoài, nơi này cũng thoáng khí hơn dưới tầng hầm nhiều lắm. Mọi người đi WC rửa mặt, vệ sinh một lát, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại.

“Tất cả mọi người, trước hết cố gắng yên lòng bình tĩnh lại.” Cảm xúc của Tần Tứ lúc khá hơn so với buổi sáng rất nhiều, cũng khôi phục lại cảm giác ôn hòa bình tĩnh của một vị bác sĩ “Hiện tại chúng ta tốt nhất phân công nhau, triển khai hành động trong thứ tự trật tự. Vấn đề đầu tiên cần giải quyết là ăn cơm, kế tiếp là tìm hiểu những chuyện đã xảy ra trong các phòng thí nghiệm tối hôm qua, ba là tìm ra chữ ký. Cho nên tôi đề nghị trước phân ra một nhóm đi chuẩn bị bữa sáng, những người còn lại cùng nhau thảo luận chuyện tối qua. Cho nên, có thể làm phiền ba vị Từ Trinh, Trương Hàm Duệ cùng Thái Hiểu Yến giúp đỡ chuẩn bị cơm, được không?”

Từ Trinh mặt mày tái nhợt ném một câu “Tôi không biết nấu cơm.”

Thấy Kỳ Cường nhìn chằm chằm mình với ánh mắt không tin tưởng, Từ Trinh lạnh giọng bổ sung một câu “Bình thường tôi đều lo làm việc, không có thời gian nấu cơm, một là gọi đồ ăn hai là đi ra tiệm ăn.”

Trương Hàm Duệ cũng hít hít mũi khàn giọng nói “Tôi cũng không biết… Bình thường ở trường đều ăn căn-tin, ở nhà đều là mẹ tôi nấu…”

Thái Hiểu Yến cả người run lên “Tôi chỉ biết nấu món đơn giản… Tôi, tôi không dám đi một mình…”

“Để tôi vậy.” Lên tiếng là Kha Tầm, gọi Thái Hiểu Yến cùng nhau đi kho hàng.

Mục Dịch Nhiên thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Trương Hàm Duệ cùng Lý Nhã Tình “Bây giờ có thể kể lại chuyện xảy ra tối qua sao?”

Trương Hàm Duệ cùng Lý Nhã Tình nghe vậy lại bắt đầu khóc, hai người ngồi thụp xuống dưới đất khóc đến xé ruột gan, chỉ hận không thể khóc chết luôn đi cho rồi.

“Con mẹ nó đừng khóc nữa! Khóc nữa ông giết chết tụi bây!” Kỳ Cường rống lên một tiếng, xộc tới trước túm lấy tóc Trương Hàm Duệ kéo cô đứng dậy, làm Trương Hàm Duệ đau đến nỗi thét lên.

“Chuyện gì cũng từ từ,” Tần Tứ vội vàng ngăn lại “Anh hù dọa cô ấy như thế càng khiến cô ấy không thể nói ra thôi, cô ấy là con gái…”

“Con mẹ nó, tao đéo quan tâm nó là trai hay gái!” Kỳ Cường mặt mày đầy táo tợn, con mắt trợn như lồi ra ngoài, hắn vung tay hung hăng tát một cái vào mặt Trương Hàm Duệ, Trương Hàm Duệ trong cổ hừ một tiếng, há miệng phun nước miếng lẫn máu, trong nước miếng có một cái răng gãy từ khóe môi văng ra ngoài.

Kỳ Cường hoàn toàn không hề nương tay, lại vung tay lên như muốn tát thêm một cái, bị Mục Dịch Nhiên nắm chặt lấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn “Không muốn chết thì dừng tay lại.”

Kỳ Cường làm sao chịu nghe, đang tính đánh luôn gã thư sinh mặt trắng này, lại phát giác cánh tay bị đối phương nắm chặt hoàn toàn không thể nhúc nhích ngọ nguậy, liền kinh hoảng sợ hãi trừng Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên buông hắn ra, không thèm để ý đến hắn nữa mà nhìn xuống Lý Nhã Tình lúc này đã sợ đến mức nuốt tiếng khóc vào cổ họng, hắn lạnh nhạt nói “Khóc không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nếu hai cô không muốn lại trải qua sự việc như tối qua lần nữa, tốt nhất là nên kiên cường lên, cố gắng tường tận chi tiết thuật lại sự việc tối qua cho chúng tôi nghe, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sớm rời khỏi nơi này, khóc lóc sẽ chỉ khiến các cô đến gần tử vong mà thôi. Nghe rõ chưa?”

Lý Nhã Tình nức nở gật đầu, nhúc nhích người tránh xa Kỳ Cường, sau đó vừa khóc lóc vừa đứt quãng kể lại chuyện tối qua.

Bốn người bọn họ cùng nhau đều bị một loại sức mạnh đến từ đám “người” mà họ không cách nào chống cự được từ dưới đất lôi lên, sau đó bị tách ra ngồi vào các ghế dựa cạnh máy móc.

Có “người” dùng sức túm lấy đầu họ ấn vào màn hình điện tử hình chữ nhật đang sáng lên, trên màn ảnh xuất hiện hướng dẫn sử dụng.

Hướng dẫn sử dụng rất đơn giản dễ hiểu: Sau khi mở điện, hai đầu AB nếu có một bên buông tay trước thì bên còn lại ắt tử vong.

“…Trong tay của tôi bị nhét vào thứ gì đó như đầu dây điện… sau đó có người ấn vào cái nút… Sau, sao đó có một dòng điện truyền vào, hu hu… Thật sự rất đau rất đau… Thật đó… Tôi thật sự đã cố gắng hết mức rồi, nhưng… Nhưng mà thật sự đau quá, giống như là sắp chết rồi vậy, tôi thật sự… thật sự kiên trì không nổi, cho nên… buông tay ra… Hu hu hu…”

Lý Nhã Tình nói tới đây liền ụp người xuống đất gào khóc.

Mọi người rốt cuộc cũng hiểu được, ẩn đằng sau tiếng khóc của cô gái này và Trương Hàm Duệ là tâm trạng như thế nào.

Trương Hàm Duệ có lẽ còn đỡ một chút, dù sao cùng tổ với cô là Đặng Quang vốn chỉ là người xa lạ.

Nhưng cùng tổ với Lý Nhã Tình là bạn thân, chị em tốt của cô, Triệu Hữu Di.

Cô chịu không nổi cảm giác bị điện giật tra tấn, nên đã buông tay, cũng vì thế khiến người bạn thân Triệu Hữu Di một mình chịu đựng dòng điện gây tử vong.

Lý Nhã Tình cảm thấy, là mình đã hại chết bạn thân của mình.

Việc này tàn nhẫn hơn so với việc hại chết một người lạ nhiều nhiều lắm.

“Kẻ nào lại nghĩ ra thí nghiệm điên rồ đến như vậy!” Từ Trinh cắn răng giận dữ mắng “Con mẹ chúng nó là muốn khảo nghiệm nhân tính sao!? Kẻ thiết kế ra loại thực nghiệm này mới chính là lũ súc sinh vô nhân tính!”

Tần Tứ ánh mắt nặng nề “Trước mắt chúng ta đã biết được nội dung thí nghiệm của cả ba phòng A B và C, chỉ còn mỗi phòng D là chưa. Bên trong đều là các thiết bị cần có điện mới hoạt động được, mà xem chừng ban ngày trong phòng thí nghiệm sẽ không có điện, có lẽ nếu chúng ta muốn tìm ra chữ ký còn phải trải qua đêm nay, tìm hiểu nội dung thí nghiệm của phòng thực nghiệm D rồi, mới có thể tiếp tục bước kế tiếp.”

“Sao cũng được,” Từ Trinh ngữ khí kiên quyết “Chúng ta không thể ban ngày ngồi không chẳng làm gì cả, đợi đến tối lại bó tay chịu trói để chúng làm gì thì làm, lát nữa chúng ta trở lại dưới tìm lại xem, tìm tất tần tật toàn bộ mọi thứ, một cái kẽ gạch cũng không thể bỏ qua!”

Mọi người không ai dị nghị, cũng nhân lúc bữa sáng chưa chuẩn bị xong, đầu tiên để lại Lý Nhã Tình vẫn còn đang suy sụp tinh thần cùng Trương Hàm Duệ bị đánh đến ngây dại nằm bệt dưới đất, còn lại cùng nhau đi đến cánh cửa đi xuống tầng ngầm, lại phát hiện cánh cửa sắt kia đóng kín mít, bất kể bọn họ quét thẻ kiểu nào nó cũng không mở ra.

“Tại sao lại như vậy?” Từ Trinh kinh ngạc nhìn Tần Tứ cùng Mục Dịch Nhiên.

“Chẳng lẽ…” giọng của Tần Tứ dần lạnh “Là muốn chúng ta rút thẻ số lại sao?”

“Để chia tổ lại.” Mục Dịch Nhiên ánh mắt cũng nặng nề “Sau khi chúng ta biết được nội dung thí nghiệm, lấy số chia tổ lại một lần nữa, có lẽ cũng là một phương thức dùng để khảo nghiệm nhân tính cùng tư tưởng của con người.”

“Toàn bộ các hạng mục nghiên cứu của viện nghiên cứu này đều xoay quanh ‘người’.” Tiếp lời chính là Chu Hạo Văn “Dù là nhân tính, tư tưởng của con người hay là chức năng sinh lý của nhân loại đều trở thành đề tài nghiên cứu của bọn chúng, ‘người’, chính là mục tiêu nghiên cứu, hoặc nói đúng hơn là vật thí nghiệm của bọn họ.”

Mọi người nghe được lời này đều trầm lặng, cho đến khi Từ Trinh lên tiếng “Nói vậy nếu chúng ta lấy số lại lần nữa, những người lấy trước vẫn sẽ lấy thẻ số bắt đầu bằng chữ A?”

“Có lẽ là vậy,” Tần Tứ khẽ gật đầu “Nhưng lần này đây số lượng người rút được thẻ số chữ A có thể sẽ không phải là bốn người, tối qua chết hai người, số lượng giảm bớt, nhân số của mỗi phòng thí nghiệm ắt cũng sẽ thay đổi, đồng thời lần này phòng thực nghiệm D có thể sẽ không chỉ có một người.”

“Vậy, ai muốn lấy số trước?” Từ Trinh nhìn mọi người.

Nội dung thí nghiệm của phòng thực nghiệm A mọi người đều đã biết, dẫu cho người tường thuật lại là Mục Dịch Nhiên chỉ dùng vài câu ngắn gọn không chút màu mè nói ra, nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng được lúc ấy bọn họ phải chịu đựng đau đớn thống khổ đến cỡ nào.

Không ai lên tiếng đón lời của Từ Trinh, ai nấy cũng đều trầm mặc, thầm suy tính ở trong lòng về các nội dung thí nghiệm của các phòng, xem xem loại nào dễ… chịu đựng hơn một chút.

Bởi vậy, không khí bỗng chốc trở nên đề phòng lẫn nhau, ai nấy đều tự lo thân mình.

Tần Tứ thấy vậy, bình tĩnh mở lời “Tôi thấy cũng không cần gấp gáp như vậy, chúng ta có thể dành một ít thời gian để đắn đo thương lượng việc này, biết đâu có thể nghĩ ra biện pháp an toàn thỏa đáng hơn thì sao.”

Mọi người nghe vậy không ai dị nghị, đều xoay người rời khỏi cửa sắt, vừa ra liền thấy Thái Hiểu Yến đi tới gọi “Có cơm rồi, mọi người đến căn-tin ăn đi.”

Vừa đi vào căn-tin, ai nấy cũng đều vì thấy ngoài ý muốn mà sửng sốt cả người.