Kha Tầm đứng dậy, mở di động của mình ra cũng ấn vào chức năng chụp ảnh.
Camera mặc định là cam trước selfie, trên màn ảnh xuất hiện trước hết là mặt của Kha Tầm, có lẽ do ánh sáng có hơi lu mờ, cả gương mặt Kha Tầm đều cảm giác xám xịt như than chì, tròng đen rất rất to cơ hồ như muốn bao phủ toàn bộ tròng trắng, làm cho đôi mắt của cậu cảm giác cực kỳ tối tăm trống rỗng, môi cũng không thấy màu máu, khô cằn như người bệnh thiếu nước quá lâu, phiếm màu xám trắng nhăn nheo thành nếp.
Kha Tầm đưa tay ấn ấn lên màn hình, chuyển cam trước thành cam sau, ngay lập tức vang lên một tiếng “Cái đệt”, tay run lên di động sắp bay ra ngoài, bị Mục Dịch Nhiên đứng cách đó vài bước mắt sắc tay nhanh với tới tóm lấy, cũng thuận tiện cầm trên tay, nâng lên thành tư thế như đang quay hình, mắt nhìn màn ảnh.
“Sao, sao vậy?” Vệ Đông sợ hãi hỏi Kha Tầm.
“…Không có gì.” Kha Tầm chà chà mồ hôi lạnh rịn trong lòng bàn tay lên mép quần “Thấy mình đẹp trai tới phát sợ luôn ấy mà.”
Vệ Đông nghe xong lời này liền không dám hỏi nữa.
Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn bên cạnh cũng âm thầm lấy di động của mình mở ra tính năng chụp ảnh, dẫu đã có vết xe đổ của Trương Hàm Duệ cùng Kha Tầm trước đó, nhưng sau khi nhìn thấy thứ trên màn ảnh, hai người họ không cách nào khống chế được bản thân hai tay run lên, sau đó lại yên lặng cất di động vào túi.
Nhưng mấy người mới hiển nhiên không bình tĩnh được như vậy, Từ Trinh cũng lấy di động ra, nhìn một cái liền mất đi khống chế hét rầm lên một tiếng, cũng quăng di động ra xa.
“Đó là cái gì!? Đó là cái gì!?” Dù có là một quý bà OL bình tĩnh cỡ nào thì sau khi tận mặt nhìn thấy những hình ảnh kia, cũng khó mà giữ được bình tĩnh trấn định, Từ Trinh xoay người túm lấy cánh tay của Mục Dịch Nhiên đứng gần đó, ngón tay sợ đến mức phát lãnh.
“Như chị thấy đó.” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt đẩy tay đối phương ra, lại bước tới vài bước trả di động cho Kha Tầm.
Chức năng chụp ảnh của di động chưa được tắt đi, hình ảnh u ám liền hiện ra trước mắt.
Trước mắt vẫn là hành lang, vẫn là các dãy phòng dọc hai bên đối diện nhau, vẫn là góc ngoặt cầu thang lộn xộn dơ bẩn, nhưng không gian vốn dĩ trống rỗng giờ phút này trên màn hình lại tràn ngập một đám người dáng vẻ khô gầy, màu da xám trắng, vẻ mặt vô cảm.
Bọn họ trên người mặc quần áo xám trắng rộng thênh thang, vẻ mặt không có chút cảm xúc nhìn về phía đám người bọn họ, gương mặt họ xám ngoét gầy khòm, tựa như những mảnh vỏ cây khô héo nứt nẻ, môi xám tái như chì, phủ đầy da chết nhăn nheo, ánh mắt tựa như hai cái lỗ đen lạnh lùng nhìn qua, thoạt nhìn như một đám một đám mộ bia hình người đứng san sát nhau.
Nhưng mà nếu dời tầm mắt từ màn ảnh di động ra ngoài, nhìn vào phía trước thì lại chẳng thấy gì cả, chỉ có theo camera của di động mới có thể thấy được đám người xám trắng tịch lặng kia.
Kha Tầm dời mắt khỏi màn hình di động, vươn tay kéo Vệ Đông một cái.
Bởi vì trên màn hình có người đang đứng trước mặt Vệ Đông, hai con mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Mấy người mới đều kinh sợ, Kỳ Cường cũng bối rối dời mắt khỏi những hình ảnh đáng sợ trên màn ảnh di động của mình, hắn nhìn sang nhóm các người cũ nói “Cái mẹ nó… Giờ phải làm sao?”
Tới giờ phút này hắn rốt cuộc chịu tin tưởng lời của Kha Tầm, cơ trên mặt hắn mất khống chế giật giật liên hồi.
“Mở cửa tiếp đi.” Thanh âm trấn tĩnh của Mục Dịch Nhiên giống như khiến Kỳ Cường có được một chút trấn định, hắn lại dán mặt vào cửa dò mật mã mở khóa.
Trước khi Kha Tầm tắt chức năng chụp ảnh, kịp thấy được có bảy tám cái bóng người xám trắng đứng vây quanh trước cửa sắt, giống như đang bu xem Kỳ Cường vậy.
Tần Tứ đến cạnh Mục Dịch Nhiên, khẽ giọng nói nhỏ “Theo cậu thì những ‘người’ kia đang làm gì? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn vào khoảng không, như đang nhìn những ‘người’ rõ ràng tồn tại ở nơi đó “Có lẽ là nhân viên của viện nghiên cứu, trên người bọn họ mặc quần áo giống nhau.”
“Không, không hoàn toàn giống nhau.” Tiếp lời hắn là Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên nhìn sang, thấy hắn chỉ vào chỗ ngực trái của mình “Ở chỗ này trên áo của bọn họ có một tổ hợp con số, số của mỗi người đều không giống nhau.”
Mục Dịch Nhiên ánh mắt khẽ động “Cậu chắc chứ?”
“Cứ tin tôi đi, thị lực của tôi rất chuẩn.” Kha Tầm nói.
Tần Tứ tính bảo nếu như không chắc có thể mở chức năng chụp ảnh của di động ra nhìn lại một cái cũng được, nhưng Mục Dịch Nhiên tựa hồ như… cứ thế liền tin tưởng Kha Tầm, hoàn toàn không có ý định lấy di động ra nghiệm chứng lại.
“Mấy con số đó đại biểu cái gì? Mã số công tác?” Chu Hạo Văn nhìn Kha Tầm.
“Chắc vậy,” Kha Tầm nói “Tổ hợp mấy con số này đều là dùng chữ cái mở đầu, một cái gạch ngang sau đó là mấy con số, tỷ như A-013, mới nãy tôi nhìn lướt qua một cái, chữ cái mở đầu có A có B có C với cả D, có lẽ là có càng nhiều nữa, nhưng mà tôi nhìn không tới.”
“Mấy con số này có khi nào chính là manh mối không?” Từ Trinh cố gắng đè xuống tâm tình chấn kinh tột độ, trong giọng nói vẫn còn chút run rẩy.
Tần Tứ gật đầu “Có lẽ là như vậy, nhưng manh mối này cụ thể thế nào còn phải nghiệm chứng sâu hơn.”
Đang nói chuyện, đột nhiên nghe Kỳ Cường hô lên một tiếng “Mở ra!”
Chỗ cửa sắt đang đóng kín liền vang lên một tiếng “lạch cạch”, giống như là có một ngón tay cực lớn cong lại sau đó bắn ra một cái thật mạnh, trái tim của bọn họ như cũng bị móng tay ấy nện vào.
Kỳ Cường không lập tức mở cửa ra, hắn đứng dậy, vẻ mặt nặng nề tối nghĩa nhìn mấy người cũ nói “Tiếp theo thế nào, có vào không?”
“Vào.” Mục Dịch Nhiên không hề do dự thản nhiên nói một tiếng.
Đang tính cất bước đi qua, lại bị Kha Tầm níu lấy cánh tay “Chờ lát, xem trước cái đã.” Nói xong giơ lên di động, mở ra chức năng chụp ảnh.
Trên màn hình, mấy bóng người xám trắng vẫn đứng vây quanh cửa, im lặng không nhúc nhích.
Kha Tầm đột nhiên cảm thấy được đám người rải đầy khắp hành lang có lẽ không phải đang nhìn những người bọn họ, thứ mà bọn họ yên lặng bất động nhìn chằm chằm, thật ra là cánh cửa kia.
Mục Dịch Nhiên đi qua, tay cầm chốt cửa, mấy cô gái sợ tới mức la toáng cả lên lùi tìm chỗ che chở, bởi vì Kha Tầm đang giơ di động, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn người trái kẻ phải đứng cạnh cửa, thế là đám mấy cô gái rụt ra phía sau ôm lấy vị “người cũ” duy nhất rảnh tay, đồng chí Vệ Đông.
Vệ Đông: …hoa đào đến quá nhanh tựa như cơn lốc xoáy, nhưng giờ phút này ta không cảm động càng không dám cử động.
Mục Dịch Nhiên tay hơi dùng sức, kéo mở cánh cửa sắt nặng nề lạnh lẽo kia ra.
Trên màn ảnh di động của Kha Tầm nháy mắt nhồi đầy những gương mặt khô gầy xám xịt, tại cánh cửa sắt nho nhỏ không lớn kia, đầy ắp người.
Hoặc nói đúng hơn là chật ních những gương mặt.
Cả cánh cửa, từ xà trên đến ngưỡng dưới, đều bị các gương mặt lúc nhúc chen chúc tràn đầy, cơ hồ nhìn không tới cơ thể của họ, bọn họ giống như là từ phía sau nối tiếp phía trước bò lê trên đất đi tới, như muốn từ cánh cửa trốn ra bên ngoài, dọc theo khung cửa bấu đầy mấy ngón tay gầy đét xám bệch, giống như vì dùng sức quá thể khiến cho cốt xương nhô lồi ra ngoài, giống như muốn xé toạc làn da của họ.
Kha Tầm cảm thấy da đầu sởn cả lên.
Không chỉ bởi vì cả cánh cửa tràn đầy những gương mặt chen chúc nhau, mà mấy gương mặt kia còn liều mạng há to miệng, tựa như những cái động tối om không đáy, há to đến cực hạn mà người thường không thể nào làm được, trong cái động đen ngòm nhìn chẳng thấy đầu lưỡi hay răng đâu, chỉ có đen tối vô tận, cùng với tiếng gào thét thảm thiết như hóa thành thực chất.
Kha Tầm lấy di động ra, hít một hơi thật sâu, đột nhiên trong lòng giật mình, liền cầm di động chuyển về phía hành lang sau lưng.
Trên màn ảnh, những bóng người xám trắng lạnh lùng đứng ở các góc tường nhìn sang không biết từ lúc nào cũng trở nên giống như những gương mặt trong cửa, liều mạng há to giương ra cái miệng tối om, cái miệng ấy khảm trên gương mặt xám trắng vô hồn của bọn họ giữa hành lang đầy tro bụi xám ngoét như càng thêm rõ ràng, càng thêm tối tăm, càng khủng bố.
Kha Tầm bị trước mắt một đống lỗ đen mồm to làm cho mắc bệnh sợ hãi những cái lỗ, đưa tay chà chà cánh tay mới phát hiện trên đó đã rộp một tầng da gà, liền đi theo Mục Dịch Nhiên bước vào cửa sắt.
Bên trong cánh cửa, dùng mắt thường nhìn không thấy có bất luận bóng dáng người nào, vừa vào cửa có một cái quầy kiểu tiếp tân, bên cạnh quầy là một cầu thang hẹp đi vào tầng hầm, chỗ vào cầu thang có một cánh cửa sắt ngăn lại, bậc thang bên trong dẫn xuống sâu bên dưới, dần dần chìm vào bóng tối u ám thâm sâu, làm người ta nhìn không tới bên dưới rốt cuộc có cái gì.
Mục Dịch Nhiên mở di động, bật chức năng đèn pin, tìm thử trên cửa sắt, nhưng không thấy được khóa tay hay là khóa mật mã nào, thử dùng sức đẩy mạnh, cũng không thấy nó nhúc nhích cục cựa.
“Cửa được khống chế bằng cơ quan hoặc điện tử.” Mục Dịch Nhiên quay đầu, thử tìm kiếm trên quầy tiếp tân, Tần Tứ, Chu Hạo Văn cùng Kha Tầm cũng qua tìm phụ, trong mấy người mới chỉ có Kỳ Cường cùng Từ Trinh là dám bước vào, Hoàng Bì đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt tối tăm lẳng lặng quan sát những người bên trong.
Vệ Đông bị mấy cô gái kéo chân đứng bên ngoài, ôm lấy nhau thành một nhóm để tăng thêm can đảm, Đặng Quang cả người rụt lại, như muốn vùi mình chôn vào đống đồ ở bên cạnh cửa.
Đám người bên trong cũng không mất nhiều thời gian lắm, liền tìm thấy ở góc quầy có một cái máy phủ kín đầy tro bụi mạng nhện, bên trên có một tấm nhãn hình thoi viết ba chữ “Máy lấy số”.
“Số.” Kha Tầm nhìn các đồng bọn, trao đổi với nhau một cái ánh mắt.
“Trước khoan lấy đã, chúng ta nên sắp xếp thứ tự một chút.” Tần Tứ nói xong, ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên “Tiểu Mục, cậu nghĩ thế nào về máy lấy số này?”
“Chúng ta không thể xác định nó sẽ dùng phương thức và quy luật thế nào phân phối con số cho chúng ta,” Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên trầm xuống “Chỉ có thể trước cử ra bốn người thử một chút, để xem quy luật thứ tự của bốn con số đầu tiên thế nào.”
“Vậy bốn người nào trước đây?” Tần Tứ hỏi.
“Tôi không đề nghị toàn bộ các vị có kinh nghiệm đều thử,” Từ Trinh đứng bên cạnh nhìn nãy giờ kềm không được xen ngang “Tốt nhất là cả mới lẫn cũ có nam có nữ, như vậy sẽ thử ra được nhiều quy luật hơn.”
“Tôi đồng ý.” Tần Tứ nói “Vậy, đám chúng ta ai trước?”
“Để tôi.” Kha Tầm bước tới, mọi người còn chưa kịp phản ứng, cậu đã vươn tay ấn lên cái nút máy lấy số, chỉ nghe vang lên một tiếng “cạch”, khe thẻ ở phía trên máy bắn ra một tấm thẻ cứng kích cỡ như tấm danh thiếp, Kha Tầm cầm trong tay, dựa vào ánh sáng di động nhìn một cái, bên trên ghi: A-182.
Thấy những người khác ai nấy đều im lặng nhìn mình chằm chằm, Kha Tầm nhướng mày “Sao thế?”
Chu Hạo Văn nhìn cậu, ngữ khí bình tĩnh nói “Ở những lúc mạo hiểm cùng chưa xác định, cậu vẫn luôn thích giành xông lên trước.”
“…Rồi sao nữa.” Kha Tầm vươn tay khoát lên vai hắn “Đang khen tôi dũng cảm đấy hở?”
Chu Hạo Văn cụp mắt nhìn xuống, không đáp.
Tần Tứ đứng bên cạnh đột nhiên cả cười “Cậu khiến chúng tôi từ do dự cẩn trọng biến thành khiếp đảm lại ích kỷ.”
“Thôi thôi, tôi cũng không có giác ngộ vĩ đại vậy đâu,” Kha Tầm dùng hai ngón tay đùa nghịch tấm thẻ trên tay “Chỉ là quen thói mà thôi. Lúc trước còn đi thi đấu, người đầu tiên lên sân áp lực sẽ lớn nhất, trách nhiệm cũng nặng nhất, thân là đội trưởng tôi đây lúc nào cũng bị xếp vào vị trí đó.”
Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng “Tranh thủ thời gian.”
Nói xong cũng vươn tay, Kha Tầm không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn xem mấy ngón tay thon dài của hắn ấn vào cái nút trên máy lấy số.
A-183, thẻ số của Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm là kề sát nhau.